Lúc Margaret tỉnh lại, phụ thân đang ngồi ở bên giường, vẻ mặt từ ái nhìn nàng."Phụ thân." Nàng chống đỡ định ngồi dậy, lại bị Alexander ấn xuống.
"Thân ái, con phải nghỉ ngơi thật cẩn thận."
"Con làm sao?" Thân thể mềm nhũn không có khí lực, Margaret cảm thấy cả người không ổn.
"Con..." Alexander do dự một chút, vẫn trả lời, "Con mang thai, thân ái."
Mang thai?
Ngay từ đầu trong lòng đầy mờ mịt, kế tiếp mới kinh ngạc và khϊế͙p͙ sợ, nàng thế nhưng mang thai?!
"Phụ thân của đứa nhỏ", thấy nữ nhi ánh mắt mang mê mang nhìn mình, Alexander càng mềm giọng, "Là Arthur đi."
"Phụ thân?" Margaret lần này xem như thật sự mở to hai mắt nhìn, "Ngài thế nào..."
"Ta làm sao có thể biết à?" Alexander sờ sờ mặt nữ nhi, "Mối tình đầu của con, trừ tiểu tử kia, trong mắt còn thấy nam nhân nào sao?" Ông tựa hồ nhớ lại nữ nhi trước kia trộm ngắm Arthur có bộ dáng ngượng ngùng, trên mặt lộ ra cười hoài niệm, "Ta tuy rằng không quan tâm mọi sự, nhưng nữ nhi của mình thích xú tiểu tử nào thì vẫn rõ ràng, con nhất định cảm thấy ta rất lãnh khốc đi", bỗng nhiên ông nói, "Biết rõ con có ý trung nhân, còn luôn luôn giục con kết hôn."
"Phụ thân, xin đừng nói như vậy", thiếu nữ giữ tay ông, "Con biết ngài cũng là bất đắc dĩ bị bắn buộc..." Dù không có Alexander thúc giục, hiện tại nàng cũng không có khả năng cùng Arthur.
"Đứa nhỏ này đến rất không đúng lúc", thiếu nữ cúi đầu, bằng phẳng bụng nhìn không ra dấu hiệu mang thai, nàng kìm lòng không đậu đặt tay lên trên, nơi này... thật sự dựng dục một sinh mệnh sao, "Con muốn bỏ nó."
"Cái gì?!" Alexander chấn động.
"Con muốn bỏ đứa nhỏ này." nhẹ nhàng lặp lại một lần, Margaret cũng không biết là đang trả lời phụ thân, hay đang nói cho mình.
Chưa cưới đã sinh con, đối với nàng mà nói là một vết nhơ vĩ đại ẩn, địa vị chính trị của nàng cũng chưa ổn, có thể nghĩ một khi đường thúc dã tâm bừng bừng biết chuyện này, nhất định sẽ liên hợp vây cánh của hắn đến đây công kích nàng.
"Thừa dịp hắn còn chưa thành hình", thiếu nữ dùng một loại ngữ khí dị thường bình tĩnh nói, "Sớm mộtchút lấy ra, nguy cơ để lộ chuyện cũng càng nhỏ."
"Ta không đồng ý!" Alexander nhịn không được cất cao giọng, "Ta biết con đang lo lắng cái gì, Lily, nhưng đây hài tử của con, con... Con làm mẫu thân của hắn, chẳng lẽ nhẫn tâm cướp đoạt sinh mệnh hắn?" Ông thấy nữ nhi không nói, vội vàng tìm kiếm lý do khác, "Huống hồ trong vương thất thành viên có con tư sinh còn ít sao? Đường thúc kia của con còn có một đống con tư sinh ở bên ngoài, còn tổ phụ con, con tư sinh tử phát hiện ra, ông ấy cũng vừa mới đăng cơ chưa bao lâu."
"Nhưng bọn họ đều là nam nhân." Margaret lạnh lùng nói, trên thế giới này, nữ nhân phại nhận ác ý nhiều hơn nam nhân, một vương tử chưa cưới đã sinh con có thể là phong lưu, mà một công chúa sẽ bị chỉ trích la phóng đãng.
"Vậy, vậy còn nữ vương Elizabeth?!" Alexander giống như lập tức tìm được cột chống, "Bầ ấy là một nữ quý tộc."
Nữ vương Elizabeth là một quân chủ trong lịch sử Vương quốc Kosse, đồng dạng cũng có rất nhiều con tư sinh. Nhưng Margaret chỉ lắc lắc đầu: "Phụ thân, ngài chẳng lẽ còn không rõ sao? Nếu địa vị của con củng cố, không có ai có gan cãi lại con, đừng nói cn chưa cưới sinh con, dù con tìm mười người tám người nam sủng quang minh chính đại mở vũ hội, có ai dám nói nhiều một lời?"
Nhưng sự thật không phải thế, trước mắt Vương quốc Kosse có lo lắng nội bộ, cũng có hoạ ngoại xâm, lúc đó nếu gièm pha truyền ra, chỉ sợ Margaret lập tức sẽ bị cướp đoạt quyền kế thừa.
"Lĩnh chủ bất mãn con làm người thừa kế thật sự rất nhiều", thiếu nữ khẽ mỉm cười, tươi cười kia chua sót lại nhạt nhẽo, "Cũng không phải nguyên nhân ngài luôn luôn giục con kết hôn sao? Tìm được mộttrượng phu cường lực, dùng cưới hỏi chính trị để trải đường kế vị."
Cho nên đứa nhỏ này không thể được thừa nhận, một khi đã như vậy, dứt khoát không cần sinh.
Arthur nhất định sẽ hận nàng, nghĩ đến nam nhân đó, Margaret chỉ cảm thấy cổ họng siết chặt. Đây là đứa nhỏ của nàng và Arthur a... Nàng tâm tâm niệm niệm, từng đã tưởng tượng phác họa đứa nhỏtrong tương lai cùng Arthur, nhưng hiện tại, nàng muốn tự tay giết chết đứa nhỏ này.
#
Tin tức công chúa điện hạ có thai bị nghiêm ngặt phong tỏa, Alexander khổ công khuyên nữ nhi khôngđược, chỉ đành phái tâm phúc ngầm đi tìm phụ nhân đỡ đẻ đáng tin. Mọi công việc trên đầu Margaret đều mạnh mẽ bị ngừng lại, phá thai không phải việc nhỏ, Alexander nghiêm túc nói với nàng, cần phải dưỡng tốt thân thể mới lấy đứa nhỏ ra.
Margaret đáp ứng phụ thân, từ sau khi qua mười bốn tuổi, đã không từng cảm thụ cuộc sống rảnh rỗi.
Kỳ thực có công chúa nào giống nàng đâu, trừ yên cầu chính trị cũng không tham gia vũ hội, khôngthích quần áo xinh đẹp, cũng rất ít mang theo nữ quan người hầu mở tiệc trà xã giao, mỗi ngày chỉ vùi đầu trong chính vụ, khó được lúc xuất môn săn bắn còn muốn cùng các lĩnh chủ tụ tập cùng nhau liên lạc cảm tình.
Nàng không thú vị như vậy, cũng chỉ có Arthur kẻ ngốc kia mới thích. Các nam nhân đều yêu tơ vàng mềm mại đáng yêu, cố tình tên kia thích dán lên nàng mặt lạnh.
Margaret còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Arthur, hắn vẫn là nô lệ hạ đẳng nhất trong đấu trường. Bởi vì có một nam tước tâm huyết dâng trào đẩy hắn vào trong lồng, lệnh cho hắn chiến đấu cùng một con hổ. Vết sẹo trên mặt hắn kia nói chính là có như thế, một khắc trước khi cổ họng sắp bị xé rách, tiểu công chúa mới chỉ có bảy tuổi dùng ngữ khí đại nhân lạnh như băng nói: "Bắt con hổ kia dừng lại, ta thích tiểu tử bẩn thỉu này, ta muốn cho hắn làm thị vệ của ta."
Arthur cứ như vậy biến thành thị vệ của nàng, được tẩy sạch sẽ dẫn đến trước mặt công chúa điện hạ, tiểu tử bẩn thỉu thế nhưng rất tuấn tú, tiểu công chúa từ trên chỗ ngồi nhảy xuống, trong ánh mắt của đám người lớn náo nhiệt, thiện ý đi đến trước mặt hắn, tay nhỏ bé nâng cằm hắn: "Từ nay về sau ngươi phải nghe lời ta, đã biết chưa?"
Tiểu tử kia lúc đó không trả lời, tất cả mọi người cảm thấy hắn đã bị dọa choáng váng, dù sao hắn chỉ là nô lệ, nếu không có một câu nói của công chúa điện hạ, hắn đã sớm chết rồi.
Nhân sinh của hắn được công chúa thay đổi, từ sau đó, hắn hoàn toàn đem sinh mệnh dâng ra, dù Margaret lúc đó chỉ thuận miệng nói -- không có lúc nào là hắn không phục tùng mệnh lệnh của công chúa điện hạ.
Nếu Arthur biết nàng từng đã mang thai lại bỏ đi đứa nhỏ, có phải hay không lại nói câu nói kia -- chỉ cần là mệnh lệnh của ngài, ta đều sẽ không làm trái.
Thiếu nữ tự giễu nở nụ cười, thật là đáng sợ a, rõ ràng làm ra quyết định ích kỷ này là mình, còn hy vọng có một người khác đến giúp chia sẻ cảm giác tội ác. Arthur hiện đang ở trên chiến trường, hắnvĩnh viễn sẽ không biết hắn đã từng làm phụ thân.
Phịch một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra.
Nam nhân cao lớn còn mang theo phong sương và huyết tinh bước nhanh vào, khôi giáp đụng trên mặt đất phát ra tiếng vang, hắn quỳ xuống, ngửa mặt khẩn cầu nàng: "Điện hạ, thỉnh giữ lại đứa nhỏ, cầu ngài."