Ẩn Sát

Chương 472: Paris

Chiều ngày 22, tháng 1, năm 2002, Paris - Pháp.

Đèn neon lấp lánh, phố xá như giăng tơ, mặc dù tháng 1 Paris vân còn lạnh, nhưng mà nó không làm giảm sự mỹ lệ vốn có của thành phố này, Khải Hoàn môn trang nghiêm nguy nga, tháp Eiffel huy hoàng, đứng ở trên đó nhìn xuống, trông thành phố như một con sông màu vàng.

Hai bên bờ sông Seine rực rỡ tráng lệ, những chuyến tàu với ánh sáng lấp lánh làm cho con sông thêm quyến rũ, trong bóng đêm tráng lệ, Bảo tàng Louvre, Nhà thờ Đức Bà, Quảng trường Concorde, Đại lộ Champs-Élysées , Nhà thờ Sacré-Cœur, khu phố Montmartre... cả thành phố như một tác phẩm nghệ thuật vĩ đại.

Chín giờ tối, đây chính thời gian thành phố hoa mỹ nhất, trong đại sảnh của khách sạn Mencune nằm ở quận 2 Paris vô cùng huy hoàng, hơn mười thanh niên phương đông cả trai lẫn gái đang ngồi nói chuyện phiếm đợi bàn bè, cũng có mấy người đã đi ra ngoài cửa, ở đầu đường chỉ trỏ quan sát cảnh đêm của thành phố, sắc mặt hưng phấn vô cùng.

Đây chính là đoàn người của Đông Phương Uyển, sau khi làm thủ tục vào khách sạn, ăn cơm tối, có một nhóm người định ra ngoài nhìn ngắm cảnh sắc Paris buổi đêm.

Trong đại sảnh ngoại trừ hai gã hướng dẫn viên du lịch, còn có 4 thanh niên đông phương nữa, 3 năm một nữ này có Lôi Khánh, còn lại toàn là người xa lạ, họ là đại diện cho tập đoàn Tịch Đức, trong đó người dẫn đầu hình như là một nam tử đeo kính nạm vàng, đại khái khoảng 26, 27 tuổi, có khí chất ung dung, nhưng cũng có một tia ngạo khí, chỉ là người ngoài rất khó phát hiện.

Ở bên cạnh đám người này cũng có mấy nam nữ đang nói chuyện, khi La Tĩnh Văn nhìn thấy nam tử này, vốn một thiếu nữ cao ngạo lập tức trở thành một con chim nhỏ, nụ cười e ấp mang rõ ý lấy lòng.

Những người này ở trong đại sảnh hàn huyên một hồi, Vương Đồ Giai từ trên lầu chạy xuống, nhìn chung quanh, sau đó đi tới chỗ La Tĩnh Văn, nhỏ giọng nói:

"Này, có thấy Cố Gia Minh đâu không?"

"Không thấy."

"A..."

Thấy La Tĩnh Văn trả lời là không thấy, nàng lại đi hỏi người khác, khi thấy ai cũng trả lời giống nhau, nàng tỏ ra thất vọng.

Lý Tùng đang đứng trong đám người tỏ ra khó chịu, nam tử đang nói chuyện với La Tĩnh Văn nở nụ cười nhạt:

"Đồ Giai... cậu rất thân với Cố Gia Minh ư?"

Tuy rằng mới chỉ được giới thiệu, thậm chí hắn còn chưa nói chuyện với Vương Đồ Giai, nhưng mà hắn vẫn cẩn thận nhớ kỹ tên đối phương.

"A?"

Thấy cậu bạn trai này hỏi như vậy, Vương Đồ Giai quay đầu lại nói:

"A, mọi người chỉ là bạn học với nhau thôi, nhưng lúc này hắn lại ra ngoài một mình... Thế nào, Ứng tiên sinh quen cậu ấy ư?"

"A, có nghe nói qua."

Nam tử họ Ứng cười vỗ vỗ vai Lôi Khánh nói:

"Lôi Khánh chẳng phải là tình địch với hắn hay sao, hơn nữa lần trước em trai của tôi tới Giang Hải cũng chạm mặt hắn, mà … bọn họ còn đánh cược, em trai của tôi còn thiếu hắn 100 triệu..."

"Một trăm triệu..."

Những thanh niên ở bên cạnh lập tức ồ lên, trên mặt hiện lên sự không tin tưởng, La Tĩnh Văn chần chờ nói:

"Trời, có đùa không vậy?"

"Ha ha, đương nhiên đùa, ha hả, nói đùa thôi..."

"Tôi không thích tiểu tử đó..."

Lôi Khánh ở bên cạnh lẩm bẩm một tiếng, liếc mắt.

Mọi người cười cười, đa phần họ đều có nghi vấn rằng tại sao Lôi Khánh lại là tình địch của Gia Minh, nhưng mà không tiện mở miệng hỏi, dù sao Gia Minh cũng cùng đi với họ, hỏi không được tiện lắm. Nguồn: https://docsach24.com

Nói chuyện được vài câu, Đông Phương Uyển từ trên lầu chạy xuống, nàng cau mày, hỏi lớn:

"Này, các cậu có ai thấy Cố Gia Minh không?"

Khi thấy mọi người lắc đầu, Đông Phương Uyển có chút buồn bực đi tới, lần này tới Lôi Khánh buồn bực, một người nhìn nam tử đeo kính bắt chuyện:

"Này, Tử Lam đại ca, xe của anh đã chuẩn bị xong chưa?"

"Tập đoàn Tịch Đức cung cấp xe, hiện giờ có 23 người, khẳng định là đủ rồi."

Nam tử đeo kính gọng vàng đương nhiên là anh trai của Ứng Tử Phong - Ứng Tử Lam, là người nối nghiệp của Ứng gia.

Từ khi 18 tuổi hắn đã bắt đầu tiếp nhận sản nghiệp của gia tộc, mấy năm nay được khen là nhân vật thiên tài ở trong thương giới, cũng được xác định là người có khả năng nhất nắm quyền ở Viêm Hoàng Giác Tỉnh.

Có danh hiệu là Đông Nam Địa Vương, tập đoàn Triêu Hải của Ứng gia vốn không thua kém gì tập đoàn Tịch Đức, nhưng mà sau lưng tập đoàn Tịch Đức còn có gia tộc Rothschild, có Natalie Anice, lần này hắn tới đây chính là biểu hiện tầm quan trọng của việc hợp tác.

"Nếu vậy thì công việc lái xe giao cho tôi rồi."

"Cậu không có bằng lái của nước Pháp, hơn nữa còn không biết đường, nơi này không như trong nước đâu..."

"Tớ lái chậm đi theo các cậu là được, với lại đây là xe của tập đoàn Tịch Đức, sao cảnh sát giao thông dám kiểm tra."

"Khụ, chuyện này..."

Ứng Tử Lam cười cười:

"Tôi nghe Tử Phong và A Khánh nói, cậu lái xe chậm như sên, hơn nữa chúng ta ở nước Pháp phải duy trì tốc độ, nếu không sẽ có chuyện..."

"Tớ lái cẩn thận là được!"

Đông Phương Uyển giải thích làm cho mọi người cười vang, Ứng Tử Lam nói:

"Như vậy... Không đợi Gia Minh bạn học ư?"

"Không đợi..."

Đông Phương Uyển vuốt tay, nói:

"Hắn nói lần này tới Paris có việc, không đi cùng với chúng ta, hiện tại đã tới Paris, chắc là hắn đi xử lý công việc của hắn rồi..."

"Hắn đi một mình? Hắn biết tiếng Pháp?"

"Chắc là có người đón hắn, hoặc là hắn có cách nào đó, dù sao người ta có chuyện riêng mà..."

Vốn định nói là mình không biết, nhưng mà thấy Lôi Khánh sắc mặt như một oán phụ, nàng lại chuyển hướng:

"Tớ không quan tâm... Đi thôi... Tối hắn trở về là được."

Khi nàng quyết định xuất phát, đám người cũng theo đó mà rời khỏi khách sạn, Đông Phương Uyển đem máy quay phim giao cho Hứa Nghị Đình, sau đó gọi hai ba người bạn thân lên một chiếc xe, đương nhiên là muốn bài xích Lôi Khánh. Đoàn xe khởi hành từ cửa khách sạn,d di qua những con phố huy hoàng, xe của Ứng Tử Lam đi trước dẫn đường.

Đi dạo buổi tối không có nhiều người, thực ra lần này chỉ là cưỡi ngựa xem cảnh đêm của Paris, xem Nhà thờ Đức Bà, cung Elysée, Quảng trường Charles-de-Gaulle, Khải Hoàn môn trang nghiêm cao vót, khi đi qua Đại lộ Champs-Élysées nổi tiếng nhất thế giới, tất cả nữ sinh đều kêu ầm lên, bởi ở đây có đủ loại hàng hiệu nổi tiếng nhất.

Đi qua Đại lộ Champs-Élysées chính là Quảng trường Concorde mê người, giả như Gia Minh ở chỗ này thì hắn sẽ nhớ tới chuyện của nhiều năm trước đây... Đó chính là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Natalie • Anice, nhưng mà khi đó, nàng ta chỉ là một thiếu nữ bán hoa.

Vừa lái xe vừa chụp ảnh, cho nên còn cách Cung điện Versailles rất xa, bởi vì Đông Phương Uyển lái xe quá mức cẩn thận, nên mọi người quyết định không qua bên đó nữa, khi tới sông Seine thì bắt đầu quay về, họ đi dọc bờ sông, nhìn thấy rất nhiều quán cà phê khác nhau, không bao lâu sau thì tới tháp Eiffel.

Là kỳ quan thứ 8 của thế giới, cái tháp sắt cao hơn 300 mét này mang một mị lực riêng, những chiếc đèn gắn trên tháp chiếu sáng cả một khu vực, mang tới cho người xem một cảm giác huy hoàng.

Đoàn xe dừng lại trên quảng trường gần đó một lúc để cho mọi người nghỉ ngơi, đồng thời chụp hết cả một cuộn phim rồi mới tiếp tục đi.

Bởi trong xe có hệ thống liên lạc, nên vừa lái xe, Ứng Tử Lam vừa hướng dẫn cho mọi người các danh lam thắng cảnh ở xung quanh, hắn tri thức uyên bác, cách nói lại khôi hài, cho nên mọi người bội phục hắn vô cùng.

Mấy nữ sinh ngồi cùng xe với La Tĩnh Văn tíu tít khen ngợi liên tục.

Nếu như Gia Minh có ở đây, việc hắn quen thuộc Paris cũng chỉ làm cho hắn nghĩ tới chuyện, "tầm nhìn để bắn tỉa ở chỗ này tương đối tốt", "chỗ này chính là một điểm mù né cảnh sát, thích hợp giết người"...

Đoàn xe chạy qua quận 13, mới tới được đường quay lại, ở đây người ta cũng gọi là quận Boland, vì có rất đông người Hoa sinh sống, mọi người dừng lại một chút, sau đó hẹn 2 hôm sau sẽ tới nơi này mua sắm.

Khi chạy đến quận 10, có mấy người nhận ra khung cảnh xung quanh, có cả bến xe lửa, buổi chiều họ vừa mới dừng ở đây, đi qua đây sẽ trở lại quận 2.

Lúc này đã là hơn 11h giờ tối, mọi người vào một quán ăn đêm ở bne cạnh:

"Đây là một quận tương đối loạn vào buổi tối, số lượng người móc túi tương đối nhiều, đôi khi còn có cả chuyện xã hội đen sống mái với nhau, ách... Làng chơi thì rất phồn vinh, nhưng mà các cậu còn chưa trưởng thành, tôi sẽ không dẫn các cậu qua đó..."

Ứng Tử Lam đương nhiên là không lo lắng xã hội đen gì cả, hắn nói câu cuối cùng là dành cho mấy người chơi thân với hắn, ý muốn nói trẻ con không thể giống như người lớn được.

Sau khi ăn xong, thừa dịp Lôi Khánh đi toilet, Đông Phương Uyển nói với Ứng Tử Lam mấy câu là mình phải về, vốn mấy người Ứng Tử Lam ở khách sạn bên cạnh, cho nên kiểu gì cũng phải chia tay, tiện có hướng dẫn viên du lịch ở đây, đám người Đông Phương Uyển chắc sẽ không bị lạc đường.

Ứng Tử Lam vốn không định đồng ý, nhưng không hiểu vì lý do gì, không biết có phải táo bón hay không mà Lôi Khánh không ra, Đông Phương Uyển lại quá mức kiên quyết, cho nên hắn phải gật đầu, bốn người bọn họ ngồi một chiếc xe trở về, bốn chiếc xe còn lại sẽ giao cho Đông Phương Uyển, hai gã hướng dẫn viên du lịch biết lái xe, số còn lại toàn là những con nhà gia thế, tìm một người biết lái xe chắc không khó.

Khi Lôi Khánh xuất hiện, số người đợi hắn chỉ còn lại có 3 người, Ứng Tử Lam bất đắc dĩ vỗ vỗ vai hắn, nói:

"Tiểu Uyển tính cách quá mạnh mẽ, cậu cần gì chứ, đừng theo đuổi nữa..."