Ẩn Sát

Chương 439: Nguyên nhân tự tử

Thế là, vào một trưa hè nóng bức, người thanh niên từ nhỏ đã được rất nhiều người chú ý, sau khi cha thất thế thì không còn được ai để ý đến nữa, đã lựa chọn kết thúc tính mạng của mình. Hắn nhảy xuống từ trên sân thượng khu dạy học, chết một cách hèn mọn ngay trước mặt mọi người.

Hoàng Hạo Binh chết đi không tạo ra sóng gió gì quá lớn cho Hoàng gia. Nhìn một đứa trẻ lớn lên từ nhỏ, sau đó lại đột nhiên chết đi, có người thương tâm, có người thổn thức, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể quay lại với sầu não của bản thân mỗi người. Cơ nghiệp của Hoàng gia trong vòng nửa năm trở lại đây dần điêu linh giống như một cây đại thụ nghiêng đổ, mỗi người đều phải giãy dụa vì tương lai của chính mình. Có lẽ trong mắt người khác, làm hậu sự cho người chết trong bầu không khí như vậy mới là chuyện bình thường, cho nên, bọn họ cũng tiếp thu chuyện Hoàng Hạo Binh chết đi như một chuyện bình thường.

Sau tang lễ đơn giản, cảnh sát đến Hoàng gia và trường học điều tra một số tình huống cho có lệ, đáp án phần lớn đều giống nhau.

"Chắc là vì chuyện gia đình... Trước đây tôi thường đánh bóng rổ với hắn. Con người hắn rất tốt, tính tình rất hào phóng... Cha hắn là Hoàng Bính Tường nha, trước đây gia đình rất có quyền thế nhưng cũng không ỷ thế hiếp người bao giờ cả. Hắn thích chơi thể thao, chưa bao giờ lơ là huấn luyện bóng rổ, thỉnh thoảng có việc thì đều xin phép..."

"Tính tình Hoàng bạn học không tệ lắm, từ nhỏ đã được mọi người chú ý nhưng cũng không huênh hoang, rất lễ phép với thầy cô, mỗi ngày đều chơi bóng rổ với một đám bạn học, là một cậu bé rất có sức sống. Có điều từ khi cha hắn gặp chuyện không may thì tính cách cũng dần thay đổi. Không phải mấy hôm trước đã có kết quả thẩm phán sao, chắc là cũng vì chuyện này..."

"Trước đây hắn khá hòa đồng. Tháng trước chia lớp, hoàn cảnh trở nên xa lạ, hắn cũng trầm lặng, ít nói hơn, có lẽ đó cũng là một trong số các nguyên nhân kích thích hắn..."

"Hoàng Hạo Binh? Ừ, ngồi cùng bàn hơn một tháng... Không nói chuyện nhiều, là một người rất trầm lặng... Sau này tôi mới biết hắn là Hoàng Hạo Binh đó..."

"Có lẽ có liên quan đến xã hội đen..."

"Ừm... Hơi khó nói, nhưng mấy tháng trước hắn bị đánh một lần, nghe nói là nợ tiền của xã hội đen... Hắn không chịu nói, sau đó tôi cũng không biết gì nhiều. Nhưng tôi cũng thấy hơi lạ, cho dù cha hắn có xảy ra chuyện thì hắn cũng không đến nỗi thiếu tiền chứ..."

"Tôi biết hắn lấy tiền riêng đưa cho rất nhiều người... Có lẽ hắn và những người đó có quan hệ với nhau. Cũng không biết là đưa bao nhiêu, dù sao thì một hai tháng mà hắn đã đưa toàn bộ tiền riêng của mình cho người khác. Sau đó lại tìm người mượn tiền... Tất nhiên là mượn được, con người hắn trước đây cũng không tệ lắm."

"Đúng vậy... nghe nói bị người xã hội đen đánh. Ngày đó tôi tận mắt nhìn thấy, mặt mũi đều sưng phù lên... Không phải hắn vay nặng lãi không có tiền trả chứ, đáng lý ra nhà hắn rất có tiền mà... Nhưng mà có lẽ lòng tự ái của hắn lớn quá, cha gặp chuyện như vậy, cũng không thể nói mình muốn tạo dựng quan hệ rồi lấy tiền của người trong nhà được..."

"Chỉ sợ không phải là vay nặng lãi... Hắn hít ma túy đó..."

"Dù sao thì nửa năm nay hắn không hề chơi bóng rổ..."

"Thân thể càng ngày càng kém, gần đây không có chút tinh thần gì cả, giống như mất ngủ vậy, mỗi ngày đều thấy mắt thâm quầng. Nhưng trong nhà hắn xảy ra chuyện như vậy, chúng tôi cũng không thấy đó là chuyện kỳ lạ..."

"Nhất định là hít ma túy, bây giờ nhớ lại mới thấy đúng là bộ dạng của người nghiện. Nhưng mà... Mới có nửa năm thôi mà..."

"Đúng là hít ma túy, tôi từng nhìn thấy một lần."

"Hít ma túy..."

"Cái gì chứ, trước đây hắn thường thích lên sân thượng chơi. Mọi người cũng thấy rồi đấy, lầu sáu cao như vậy, lại không có lưới phòng hộ, có lẽ gần đây hắn mất ngủ, sơ ý bị ngã xuống mà thôi... Hắn còn là học sinh, sao lại muốn tự tử chứ, nhất định là do sơ ý. Nếu là tôi thì chắc chắn sẽ không tự tử. Không hiểu ư? Tôi đã nghĩ lâu rồi, có thể làm mẫu một lần. Mọi người nhìn xem, là trượt chân ở chỗ này, tôi nghĩ toi cần phải đề nghị với trường học... Này này này, tôi còn chưa làm mẫu xong... Tôi chưa nói xong mà... Này..."

Cuối cùng, không lâu sau, người kia bị một đám người lạ mặt đánh một trận trong một con hẻm nhỏ, nguyên nhân không rõ. Khoảng nửa năm sau khi tựu trường, trên sân thượng của khu dạy học cũng thực sự bị dựng lên một tầng lưới sắt bao quanh, người bình thường rất khó vượt qua được chiều cao như vậy. Từ đó về sau, không còn chuyện học sinh nhảy xuống từ sân thượng của khu dạy học nữa, nếu muốn tự sát ở trong trường, có thể tìm được biện pháp dễ dàng hơn nhảy như vậy.

Buổi tối, trên một con đường tại khu Tô Hoa của thành phố Giang Hải. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Đây là một khu phố cũ của Giang Hải, đường phố khá nhỏ hẹp. Đèn đường mới sáng lên, các quầy nhỏ bán hàng được bày san sát hai bên đường, bao gồm các loại đồ ăn vặt đặc sắc, các loại hàng hóa của chợ đêm. Đám người hối hả, quy mô cũng kha khá, đèn đường đan xen nhau đủ để mọi người thấy rõ những vật trong tầm mắt. Trước một cửa hàng bày đầy bàn chơi bài, bàn mạt chược, một thiếu nữ cau mày đánh giá các bảng hiệu ở xung quanh.

Tiết trời nóng bức, thiếu nữ với vóc người cao gầy mặc áo thun ngắn tay màu trắng, quần dài cũng màu trắng, chân đi giày xăng - đan kiểu dành cho nữ bình thường, tóc buộc cao làm nàng tràn đầy sức sống và hoạt bát. Thấy nàng đứng ở cửa nhìn tới nhìn lui, một người bước ra hỏi:

"Vị bạn học này, có việc gì không?"

"Ồ, tôi tìm Khoan ca, xin hỏi hắn có ở đây không?"

"Khoan ca sao, đúng là ở đây."

Người nọ quay đầu lại nhìn thoáng qua bên trong,

"Cô thấy không, người đang gọi điện thoại đó, vào trong ngồi chờ một lát được chứ?"

"Được."

Thiếu nữ gật đầu theo vào. Khoan ca kia vừa nghe điện thoại vừa nhìn ra ngoài thăm dò, sau đó vội vàng buông điện thoại xuống, chạy nhanh ra ngoài:

"Cô là... Con gái Liễu tiên sinh? Đúng vậy chứ?"

"Ừ."

Thiếu nữ lạnh nhạt gật đầu,

"Cha tôi là Liễu Chính, tôi là Liễu Hoài Sa. Anh... nhận được điện thoại của chú Dương rồi?"

"Đúng vậy, đúng vậy, đại ca vừa gọi điện tới đây. Mời vào, mời vào... Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đi lấy nước ngọt!"

Quay sang quát tên tiểu đệ ở bên cạnh một tiếng, Khoan ca kia mới giật mình hỏi ý kiến của thiếu nữ,

"Đại tiểu thư, uống nước ngọt được chứ? Còn có đồ uống khác nữa."

"Ừ, nước ngọt cũng được rồi, không cần phiền toái như vậy."

Từ nhỏ đã ra mắt rất nhiều vị lão đại, lúc này Sa Sa gật đầu một cách ung dung. Hai người đi vào phòng làm việc, Khoan ca kia luống cuống thu dọn mấy thứ bị ném loạn trong phòng. Đến khi tên tiểu đệ đưa nước ngọt vào đi ra ngoài, Sa Sa ngồi đó cười nói:

"Làm ơn đóng cửa lại được không?"

Cửa phòng đóng lại, Sa Sa nhìn bàn trà suy nghĩ một lát, sau đó ngẩng lên nói:

"Ừ, thực ra thì không phải chuyện gì quan trọng, tôi chỉ muốn đến hỏi xem... một số chuyện..."

"Được... được..."

Điều hòa thổi vù vù nhưng nhiệt độ trong phòng không thể hạ ngay được. Khoan ca kia có vẻ khẩn trương hơn Sa Sa rất nhiều, mặc dù cố tỏ ra thoải mái nhưng trên trán đã toát mồ hôi hột, liên tục gật đầu.

"Ừ... Có một người tên Hoàng Hạo Binh... Khoan ca, anh biết chứ?"

"Hoàng Hạo Binh, thiếu gia của Hoàng gia nha, tất nhiên là biết..."

Khoan ca gật đầu,

"Lúc trước đại tiểu thư còn nói phải chiếu cố hắn, đại ca cũng tự mình gọi điện thoại tới đây. Nhưng mà gần đây hắn... Ách..."

Quan hệ hai bên cũng không tính là thân thiết gì, lúc này Khoan ca kia cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì đã xảy đến với Hoàng Hạo Binh. Sa Sa gật đầu, lẩm bẩm tự nói:

"Đúng vậy, tôi nói phải chiếu cố hắn..."

Nàng hít sâu, hỏi:

"Đúng là vậy. Tôi muốn biết, có phải hắn hít ma túy không?"

"Đại tiểu thư, cô... Không biết ư?"

Khoan ca có vẻ ngạc nhiên.

"Thật là như vậy?"

Sa Sa há miệng ra,

"Vậy... trước đây là do hắn mua ma túy của anh nhưng không có tiền trả, vì vậy anh mới cho người đánh hắn phải không?"

"Ách, đúng là có chuyện này, nhưng khi ấy tôi còn chưa nhận ra hắn, đều là mấy đứa đàn em làm. Đại tiểu thư, cô cũng biết đấy, mua nợ mà không chịu trả tiền, tất nhiên là phải đánh một trận. Có điều sau đó tôi đã cho những thằng đó đến xin lỗi rồi, cũng không lấy tiền của hắn nữa. Đây là do lão đại nói, phân lượng cho một người mà thôi, cũng không nhiều lắm, chúng tôi có thể làm chủ được..."

"Sau đó liền cho hắn hút miễn phí?"

Không biết tại sao, giọng nói của thiếu nữ hơi khàn khàn. Khoan ca gật đầu, lúc này hắn cũng đã hiểu, âm thầm mắng mình ngu ngốc:

"Chuyện này... khi ấy chúng tôi không biết là đại tiểu thư không biết gì cả, nếu không thì chúng tôi có thể bảo đảm chắc chắn hắn không thể kiếm được ma túy tại Giang Hải này..."

Hắn lo lắng giải thích. Một lát sau, Sa Sa mỉm cười ngẩng đầu lên, trong mắt loáng thoáng đã ươn ướt:

"Không sao, không phải lỗi tại anh, khi đó tôi còn định gọi điện thoại hỏi lại..."

Nàng đứng lên, nói một câu nhỏ đến chỉ mình nàng nghe được,

"Là tôi hại chết hắn..."

Nàng xoay người đi ra cửa, chỉ nói một câu tạm biệt. Khoan ca kia tự biết mình sai nhưng cũng không biết phải giải thích thế nào, không khỏi đau đầu không thôi.

Sa Sa đi ra khỏi cửa hàng như kẻ mất hồn, lúc ngẩng đầu lên nhìn, một thiếu niên mặc đồng phục học viện Thánh Tâm đang cầm một bó hoa tươi thật to đứng ở cửa, có vẻ như bị đàn em của Khoan ca ngăn ngoài cửa không cho vào. Chỉ là, tại một con phố thế này, một thiếu niên mặc đồng phục học sinh, bề ngoài cũng không đẹp trai, nhưng lại ôm một bó hoa tươi đứng đó hệt như muốn cầu hôn, đúng là có vẻ khá dở hơi.

Nếu là bình thường, có lẽ nàng sẽ bật cười, nhưng lúc này lại hoàn toàn không có tâm tình vui vẻ gì. Mấp máy miệng, nàng liếc nhìn đối phương:

"Cậu theo dõi mình phải không!"