Ba giờ chiều, đội ngũ đi leo núi lục tục trở về khu cắm trại. Đi ở cuối cùng, Đỗ Lệ và Hà Vân nói chuyện rất vui vẻ, bạn trai của Đỗ Lệ là Vương Hoán Văn đi ở cuối cùng, thỉnh thoảng lại nói chen vào một câu.
Mới quen Hà Vân được hai, ba ngày nhưng đã trở thành bạn tốt, mặc dù có cảm giác quen được bạn xấu khi luôn cùng nhau tính toán làm cách nào để chơi xấu người khác, nhưng bất kể thế nào, hôm nay Đỗ Lệ cũng cảm thấy vui vẻ, sự vui vẻ này thành lập trên tưởng tượng về sự bị thảm của người khác. Suốt một ngày, các nàng đều tưởng tượng xem nên khiêu khích Đàm Quân Vinh thế nào để hắn không chịu nổi mà động thủ với Diệp Linh Tĩnh... Việc này chỉ cần ngẫm lại đã cảm thấy vui vẻ.
Về phần người bạn trai Vương Hoán Văn này, nàng cảm thấy có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Sau lần cắm trại dã ngoại này mọi người sẽ chia tay, thật tốt, dù sao điểm chung duy nhất giữa mình và hắn cũng chỉ là gia đình có tiền mà thôi. Cùng với suy nghĩ như vậy, nàng chợt nghĩ đến một chuyện rồi nói với Hà Vân, hai cô gái cười ầm ĩ.
"Dù sao cũng không nên nói quá nhiều, thỉnh thoảng chúng ta nhắc đến là được rồi. Vinh thiếu đã quen thói ta cần ta cứ lấy rồi, càng bị ngăn cản thì lại càng không cam lòng, chưa biết chừng trong hai ngày cắm trại này sẽ mạnh bạo với Diệp Linh Tĩnh kia đó. Có điều, nếu hắn phát hiện chúng ta đang khiêu khích thì hiệu quả sẽ kém hơn một chút.""Biết biết, tất nhiên tôi biết như vậy. Trở về tôi sẽ tạo quan hệ tốt hơn với Vinh thiếu, dù sao trước đây mọi người cũng có quan hệ không tồi. Đến lúc đó xem Đàm Quân Vinh sẽ ý loạn tình mê với Diệp Linh Tĩnh kia thế nào, ha ha, đáng thương cho mỗi cô gái bị Đàm Quân Vinh coi trọng, chút quyền lựa chọn cũng không có... Nhưng mà, Hà Vân, vừa rồi cậu nói là mạnh bạo, rốt cuộc là loại mạnh bạo gì vậy, ha hả, ha hả..."
"A Lệ cậu đã có bạn trai, còn tôi thì ngay cả bạn trai cũng không có, thuần khiết như tôi thì làm sao biết cái gì là mạnh bạo...""Thích thì cứ lấy.""Sợ cậu đánh tôi..."Hai cô gái cười nói ríu rít, bãi cỏ cùng hiện ra trong tầm mắt càng lúc càng gần. Đỗ Lệ say sưa quên hết tất cả, Hà Vân nhìn nàng, khóe miệng nhếch lên một cách khinh miệt, chỉ thoáng qua rồi biến mất. Nàng không phải là sát thủ trong biên chế chính thức của Bùi La Gia, không cần thường xuyên làm nhiệm vụ, ẩn núp làm quân cờ. Những người như nàng có lai lịch khá trong sạch, sau khi chấm dứt huấn luyện sát thủ liền có cuộc sống của riêng mình, sinh sống ở các nơi trên thế giới không khác gì người bình thường. Những người thế này chỉ có ý nghĩa trong trường hợp khẩn cấp, xuất hiện ở những nơi không thích hợp cho sát thủ chính quy xuất hiện. Nếu biểu hiện xuất sắc thì có thể được sắp xếp tiến vào thương giới, chính giới, từ đó liền có được cuộc sống xa hoa và danh tiếng hiển hách, càng thuận lợi khi làm việc cho Bùi La Gia hơn.
Lần này nàng tới đây để quan sát lần cắm trại dã ngoại này, một mặt để phối hợp ra tay với Diệp Linh Tĩnh khi Bá Tước hành động, mặt khác là thử dò xét sự sâu cạn của Cố Gia Minh. Dù sao thì nàng hành động rất cẩn thận, và cũng không thấy có bao nhiêu nguy hiểm cả. Đỗ Lệ nữ nhân này, mở miệng là nói chắc chắn sẽ không để người khác phát hiện ý đồ của mình, nhưng lại không nghĩ tới, chính nàng cũng bị lặng lẽ khiêu khích. Thông qua Đỗ Lệ để ảnh hưởng đến Đàm Quân Vinh, lại thông qua Đàm Quân Vinh để xuống tay với Diệp Linh Tĩnh, cuối cùng đưa ra phán đoán thông qua phản ứng của Cố Gia Minh. Nàng chỉ thuận thế mà đi, chỉ cần mâu thuẫn bộc phát thì nàng sẽ có cách để nó trở nên gay gắt hơn, mà cho dù đối phương có điều tra thì cũng chỉ dừng lại ở Đỗ Lệ mà thôi.
Nhìn nữ nhân đang hưng phấn ảo tưởng này, nàng thực sự cảm thấy thương hại, nữ nhân ngu xuẩn, vừa bị người khác giật dây thì chuyện gì cũng làm được, hoàn toàn không có chủ kiến... Trong khi hai người đang mỉm cười với suy nghĩ của riêng mình, bọn họ thấy một người ôm bó hoa hồng đang đứng trên bãi cỏ.
Mặc đồ tây, thắt cà vạt, thoạt nhìn hắn hệt như chú rể trong hôn lễ vậy. Đám người lục tục trở lại, không ít người nhìn hắn bằng ánh mắt kì lạ. Đỗ Lệ ngạc nhiên, cười nói:
"Oa, Đàm Quân Vinh muốn làm gì, mặc đồ giống Bạch Mã vương tử vậy, đang chờ tặng hoa cho Diệp Linh Tĩnh ư? Không phải cô ta không đi leo núi sao?"Hà Vân cũng hơi giật mình, nhưng bất kể thế nào, người này hành động khác thường, đoán chừng đã phát điên vì tình yêu rồi. Nàng mở trừng mắt, nói với Đỗ Lệ:
"Có lẽ Diệp Linh Tĩnh vẫn còn trong rừng chưa ra. Tôi thấy rất giống cầu hôn nha? Hắn điên rồi sao?""Si vì yêu, cuồng vì yêu, tôi thật khâm phục hắn. Dù trước đây hắn luôn thích dùng tiền đè người nhưng tôi cũng chưa từng thấy hắn si mê một cô gái như vậy. Diệp Linh Tĩnh kia đúng là "hạnh phúc
"."Đỗ Lệ cũng nháy mắt với Hà Vân tỏ vẻ hiểu ý.
"Cậu thấy tiếp theo sẽ thế nào, tôi đoán Diệp Linh Tĩnh sẽ tát vào mặt hắn. Nếu như vậy thật thì Đàm Quân Vinh chắc chắn sẽ nổi điên, nói không chừng lần cắm trại lần này sẽ rút ngắn lại nha. Chuyện phát triển thực sự ngoài dự tính của…"Trong tiếng than thở, Đàm Quân Vinh kia cũng thấy được bóng dáng Đỗ Lệ, cầm hoa đi lên đón. Hà Vân đâm đâm bả vai Đỗ Lệ:
"Nhớ phải nhắc đến Diệp Linh Tĩnh với hắn một cách thật tự nhiên đó.""Tôi biết."Đỗ Lệ âm thầm ra đấu OK rồi bước tới.
"Chào. A Lệ."Vẻ mặt Đàm Quân Vinh nghiêm túc, không chút thay đổi.
"Chào. Vinh thiếu, anh ăn mặc thế này, không phải là muốn cầu hôn cô gái nào đó chứ?"Đỗ Lệ cười nói.
"Tôi thấy anh rất tốt nha.""Ách... Thật sao?""Tất nhiên, tôi đoán anh đang đợi Diệp Linh Tĩnh phải không, cô ta ở trong rừng? Có điều chúng tôi không hề nhìn thấy cô ta..."Đỗ Lệ nói xong lại thấy Đàm Quân Vinh hít sâu một hơi, sau đó ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng vào nàng, cao giọng nói:
"Thực ra... Tôi đang đợi cô."Giọng nói này run rẩy mang theo chút tang thương, nếu là ở trong tiểu thuyết ngôn tình, nghiễm nhiên có cảm giác như đã đợi nàng mấy ngàn năm vậy.
Trong nháy mắt, nụ cười của Đỗ Lệ cứng lại trên khuôn mặt, vốn Hà Vân đang mỉm cười một cách tự đắc thì lúc này khóe miệng cũng hơi co giật, rõ ràng là không hiểu ra sao cả. Mẹ nó, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Trong tâm tình như vậy, trên bãi cỏ, Đàm Quân Vinh bắt đầu lớn tiếng nói chuyện với Đỗ Lệ.
Đám người Gia Minh, Đông Phương Uyển vẫn núp ở phía sau.
Chính trang, hoa hồng, Đàm Quân Vinh với khí thế nghĩa vô phản cố, nhưng không phải hắn tìm đến Linh Tĩnh mà vẫn đứng chờ bên rừng cây khiến nhóm người Đông Phương Uyển thật sự không hiểu nổi ý đồ của hắn. Tất nhiên, đánh cuộc vẫn phải tiếp tục, mặc dù tình hình có vẻ không đúng lắm nhưng Đông Phương Uyển vẫn có lòng tin với phán đoán của mình. Mặc dù tạm thời hắn vẫn chưa biểu lộ với Linh Tĩnh nhưng chắc chắn sẽ không tặng hoa cho một cô gái khác, có lẽ là muốn tìm người để bàn bạc thôi. Nàng nghĩ vậy.
Lúc này những người đi leo núi đều đang lục tục trở lại, bầu trời đầy mây đen, mọi người chui vào trong lều nhìn ra ngoài. Đông Phương Uyển thậm chí còn muốn Linh Tĩnh đi ra lượn một vòng trước mặt Đàm Quân Vinh. Đương nhiên Linh Tĩnh không đồng ý, nàng cũng biết, dù sao nếu quả thực hắn muốn tìm thì cũng không đến nỗi tìm không được. Nam nam nữ nữ đi ra từ trong rừng vừa cười nói vừa chỉ trỏ về phía Đàm Quân Vinh, hắn cũng không để ý, rốt cuộc, đám người Giang Vu Vi đi ra, sau đó là Đỗ Lệ và Hà Vân. Đàm Quân Vinh tiến lên đón. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
TruyệnFULL.vn chấm cơm.
"Có lẽ là tìm bạn tốt để kiếm sự động viên, hoặc là hỏi xem Linh Tĩnh có đáng để hắn xúc động như vậy hay không."Đông Phương Uyển nói một cách tự tin. Bên kia, Đàm Quân Vinh nói vài câu với Đỗ Lệ, sau đó lớn tiếng tuyên bố:
"Thực ra thì... Tôi đang đợi cô!"Nụ cười đọng lại trên khuôn mặt Đông Phương Uyển.
"Được rồi, dù sao thì mình cũng bất kể mọi giá..."Không để ý đến ánh mắt những người xung quanh. Đàm Quân Vinh cắn răng, lớn tiếng tuyên bố.
"A Lệ, thực ra thì... Tôi thích em!"Mọi người đều dừng bước để chứng kiến cảnh tỏ tình này.
"Hai nhà chúng ta là thế giao, chúng ta là thanh mai trúc mã lớn lên với nhau từ nhỏ. Mặc dù vì một số lí do làm chúng ta không có nhiều thời gian ở bên nhau, nhưng trong lòng tôi, em giống như người em thân thiết nhất của tôi - không phải là em gái ruột thịt, mà là... Cho đến bây giờ, em vẫn là người em thân thương nhất trong lòng tôi. Tôi còn nhớ khi chúng ta cùng nhau đi nhà trẻ, em tặng tôi chiếc nhẫn khi chúng ta chơi trò cô dâu chú rể, chiếc nhẫn đó đến bây giờ tôi vẫn còn giữ lại..."
"Sau đó bởi vì công việc làm ăn của gia đình, tôi đi Mỹ còn em thì định cư ở châu Âu, cơ hội để chúng ta gặp nhau càng ngày càng ít, nhưng mỗi lần gặp lại ở Giang Hải đều là thời gian tôi cảm thấy vui vẻ nhất, bởi vì tôi lại có thể nhìn thấy em, có thể kể em nghe về những ngày ở nước ngoài, kể em nghe về những thầy cô của tôi, cùng nhau than phiền vì cha mẹ quản lý quá nghiêm khắc, sau đó thì cùng nhau ra ngoài vui vẻ... Tôi chỉ tiếc rằng khi đó chúng ta còn nhỏ, tôi không có cách nào để được bên em, cũng không có cách nào để biểu lộ với em, đến khi tôi kịp nhận ra thì em đã có bạn trai rồi. Tôi vẫn luôn tự nhủ rằng mình vẫn còn cơ hội, nhưng mỗi lần trở lại em đều không phải độc thân, tôi cũng chỉ biết tiếp tục chờ đợi, chờ đợi..."
"Ai là người hợp với em nhất, ai là người hiểu em nhất, ai là người có tâm hồn đồng điệu với em nhất. A Lệ... Tôi biết lúc này nói ra sẽ khiến em rất khó xử, nhưng tôi đã chờ đợi quá lâu rồi, tôi không muốn phải tiếp tục chờ đợi nữa.
Hắn quỳ gối xuống, đưa hoa hồng ra, nghĩa vô phản cố!
"Xin lỗi! Tôi yêu em!
"
Đỗ Lệ há hốc miệng, chân tay luống cuống, khuôn mặt Hà Vân thì hơi co quắp lại, dường như rất khó chấp nhận nổi cảnh tượng trước mắt này. Một lát sau, tiếng vỗ tay rung trời vang lên, mọi người hô lớn:
"Nhận đi! Nhận đi...
"
Phía sau, Đông Phương Uyển chớp chớp mắt, vẻ mặt cứng ngắc:
"Nói đùa gì vậy, đây nhất định không phải sự thật, không ai dọa được mình cả... Nói đùa gì vậy... Nói đùa gì vậy...
"
Một đám người nghiêng đầu qua nhìn nàng bằng ánh mắt mặc niệm.
Cùng lúc đó, Vương Hoán Văn vọt lên từ phía sau Đỗ Lệ, một quyền đánh Đàm Quân Vinh ngã xuống đất. Hoa hồng văng lên không trung, tiếng chửi mắng vang lên bốn phía.
"Con mẹ nó, không thể dụ dỗ vợ của bạn, tao xem mày là bạn, Đàm Quân Vinh, vậy mà mày dám đào góc tường nhà tao..."