Ẩn Sát

Chương 232: Máu lạnh (2)

"Hai người này đã tàn phế, mặc dù tra khảo thêm một thời gian thì còn có thể hỏi ra được một số chuyện nhưng chúng ta không còn thời gian nữa..."

Nghe Gia Minh lạnh nhạt nói, Tiểu Mạnh ngắng đầu lên, chỉ thấy Gia Minh lấy một khẩu súng từ trong túi ra, lắp ống giảm thanh vào rồi nổ hai phát không chút do dự, hoa máu vẩy ra, trên trán hai người đang nằm trên mặt đất xuất hiện hai cái lỗ chuẩn xác.

Trước kia khi hắn bắt đầu lăn lộn trong xã hội đen cũng từng được nghe truyền thuyết về những tên đại ca của xã hội đen máu lạnh, kể về những hành động điên cuồng của bọn họ, từ đó về sau hắn cũng thấy rất nhiều người máu lạnh , ngay cả chính hắn cũng luôn nỗ lực để trở nên lòng dạ độc ác như vậy. Nhưng vào lúc này, nhìn bộ dạng tùy ý của người thiếu niên trước mặt, hắn mới hiểu được cái gì gọi là giết người không chớp mắt.

"Nghe bọn chúng nói còn một người đàn bà tên Bạch Na Na sắp đến đây, vốn định ở lại chờ cô ta nhưng hiện giờ đã không có thời gian, tình huống trong trường học rất khẩn cấp. Anh Mạnh, anh có thể đi được chứ? Em đưa anh đến chỗ cảnh sát, chú Liễu hẳn là sẽ lập tức đến đó, sau đó anh có thể đến bệnh viện."

Một mặt nhét lại khẩu súng vào trong túi, Gia Minh vừa thuận miệng nói chuyện, giọng hắn rất lạnh nhạt. Nhìn vẻ mặt mỉm cười nhu hoà của hắn, trong chốc lát Tiểu Mạnh hầu như cảm thấy cả thế giới này đều hơi không thực tế. Trước đây Gia Minh thường xuyên cùng Sa Sa đến gặp Liễu Chính, bọn họ cùng gặp hai người không ít lần, trong mắt những lão đại đã quen với lưỡi đao dính máu này, thiếu niên tên Cố Gia Minh có tính tình rất tốt, mặc dù thoạt nhìn thì rất yếu đuối nhưng dù sao cũng rất lễ phép, mở miệng là anh Mạnh, đại ca, đối với ai cũng đều rất kính trọng, vì vậy bọn họ cũng rất thích hắn, có một lần mọi người còn nói đùa rằng nếu tương lai Hoài Sa gả cho hắn, còn không biết hắn sẽ bị bắt nạt như thế nào, chuyện dự đoán như vậy cũng thường xuyên trở thành chuyện vui đùa trong tầng lớp cao tầng của Sa Trúc bang, thỉnh thoảng thậm chí ngay cả Liễu Chính cũng tham dự vào. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Mà mới vừa rồi thôi nhìn thấy hắn thong dong tra tấn, dùng tay không bóp nát từng tấc xương cốt của hai người này, vẻ mặt vặn vẹo của bọn họ khiến ngay cả Tiểu Mạnh cũng thay đổi sắc mặt, song Gia Minh vẫn duy trì vẻ mặt mỉm cười thản nhiên bình thản, khiêm tốn, lễ phép, đưa ra từng vấn đề trong tiếng xương cốt vỡ vụn. Hơn nữa nhìn động tác giết người nhẹ nhàng như giết một con kiến của hắn. Tiểu Mạnh mới biết được, chuyện vui đùa mà trước đây bọn họ vẫn nói, lúc này nghĩ lại mới thấy ngu xuẩn biết nhường nào.

Từ ghế salon đứng dậy, hắn cười cười thử thăm dò:

"Anh rất hoài nghi em có phải là Cố Gia Minh của trước đây hay không..."

"Ồ, có một số việc nhất định cần phải ngụy trang, nếu không thì sẽ rất phiền toái."

Gia Minh gãi đầu, cười cười hơi khó xử, hình tượng này đã hoàn toàn trùng hợp với Cố Gia Minh trước đây.

"Anh Tiểu Mạnh nhớ giữ bí mật giúp em là được rồi, cảm ơn... ô, chờ một chút..."

Thấy Gia Minh kéo tay áo ra nhìn đồng hồ đeo tay. Tiểu Mạnh cũng tiến lên:

"Chuyện gì vậy?"

"Ừ, trên người Linh Tĩnh và Sa Sa đều có thiết bị phát tín hiệu để em tìm kiếm bọn họ dễ dàng hơn, chỉ là tín hiệu trong trường bị quấy nhiễu, chỉ có thể ở khoảng cách ngắn thì mới nhận được. Là hướng này... Linh Tĩnh đã đi ra. Cảm ơn anh..."

Hắn vừa nói vừa đi ra ngoài từ cửa sau rồi đi theo hướng túi hiệu phát ra, Tiểu Mạnh cũng vội vàng chạy theo. Ra khỏi con hẻm không có người nào kia, xe cảnh sát hú còi chạy qua như bay, Gia Minh cắm tai nghe vào đồng hồ:

"A lô... Linh Tĩnh, đi ra rồi à... Sa Sa thế nào rồi... Đừng khóc, mình lập tức đến ngay, không sao, khôngs ao, mình đến rồi cậu quay lại đi..."

Vừa đi vừa nói chuyện, đi qua khúc quanh ở đằng trước, trong buồng điện thoại ở bên kia đường, Đông Phương Lộ và Linh Tĩnh cũng đang quay đầu nhìn sang bên này. Vừa thấy hắn, Linh Tĩnh lập tức ném ống nghe xuống rồi nhào tới ôm chặt lấy Gia Minh, sau đó khóc lớn:

"Hu hu. Gia Minh... Mình không biết bọn họ muốn làm gì... Bọn họ có súng, vừa xông vào đã bắn chết người, hiện giờ cả toàn bộ trường học đã bị bọn họ chiếm... Lúc ấy rất loạn, mình không tìm được Sa Sa, điện thoại trong trường học cũng không gọi được... Chúng mình trốn ra được, mấy người Đông Phương Uyển vẫn chưa chạy thoát thì có người đã nổ súng... Hu hu. Sa Sa đâu... Sa Sa đang ở đâu? Gia Minh, tại sao lại xảy ra chuyện này..."

Nhẹ nhàng vỗ về an ủi Linh Tĩnh, Gia Minh gật đầu với Đông Phương Lộ đang đi tới:

"Cảm ơn cậu đã cứu Linh Tĩnh."

Nhìn hai người đang ôm nhau, vẻ mặt Đông Phương Lộ lúc này lại bình tĩnh ngoài dự đoán. Thở dài, hắn gật đầu với Gia Minh:

"Tôi muốn đi vào cứu Tiểu Uyển, có thể dẫn tôi cùng vào được không?"

"Ừ?"

"Linh Tĩnh chưa nói gì với tôi, nhưng tôi biết cậu chính là Hoa Tulip. Giản Tố Ngôn, ồ, có vẻ như Linh Tĩnh cũng không biết thân phận này của cậu..."

Linh Tĩnh cố gắng nín khóc, ngẩng đầu lên:

"Gia Minh, Hoa Tulip, Giản Tố Ngôn là ai?"

Gia Minh cười:

"Tôi không rõ tại sao cậu lại nói như vậy."

"Không lâu trước Hứa Nghị Đình đã nói với tôi một chuyện, lần đó đi cùng với Tiểu Uyển và cô ấy, cậu chỉ dùng khí thế đã doạ chạy được hai con chó napoleon. Thân thủ có thể học tập nhưng sát khí thì không được, lần trước tôi bởi vì chuyện của Tiểu Nhược nên đã nhờ cậu giúp, cậu nói Giản Tố Ngôn không phải tự nhiên tiến hoá giả nhưng đã trải qua rất nhiều chuyện ly kỳ. À... Hơn nữa nhìn qua thì Giản Tố Ngôn khá cao, cậu lại hơi thấp, nhưng đó là vì cô ấy là phụ nữ mới khiến người ta có ấn tượng hơi khác mà thôi. Tôi đã hỏi những người khác, nếu không để ý đến ấn tượng ban đầu thì chiều cao của hai người thực ra không hơn kém bao nhiêu..."

Hắn dừng lại một lát rồi nói tiếp:

"Yên tâm, tạm thời chỉ có tôi biết dự đoán này, tôi chưa nói cho bất kỳ ai cả."

"Nghe cậu nói vậy, có vẻ tôi nên giết cậu để diệt khẩu."

"Vậy có thể đưa tôi vào trong trường học chứ?"

Đông Phương Lộ hít sâu một hơi.

"Ít nhất vừa rồi tôi đã cứu Linh Tĩnh."

Bầu không khí giữa hai bên hơi yên lặng, qua một lát Gia Minh mới gật đầu:

"Trước tiên phải nói trước, tôi không dám chắc cậu có thể còn sống đi ra ngoài... Đám người đang ở trong trường học lúc này do một người Nhật Bản tên là Chư Thần Vô Niệm cầm đầu, nếu đã biết cái tên này đại biểu cho điều gì rồi thì bây giờ cậu hối hận vẫn còn kịp, về phần tin tức này, tốt nhất là cậu nên nhân lúc bây giờ để gọi điện thoại báo cho người của Viêm Hoàng Giác Tỉnh, tôi phải đi về thay quần áo... Linh Tĩnh, cậu và anh Tiểu Mạnh đi tìm chú Liễu, nhất định không được về nhà..."

Hắn nói xong liền cùng Linh tĩnh và Tiểu Mạnh xoay người rơi đi, sắc mặt Đông Phương Lộ hơi đổi, nghĩ đến tầm quan trọng của cái tên Chư Thần Vô Niệm này, hắn vội vàng chạy đến buồng điện thoại ở bên cạnh.

Mấy phút sau, Gia Minh mặc áo khoác màu xám lại xuất hiện ở đầu đường bên kia, hắn đi tới, thuận tay ném cho Đông Phương Lộ một bộ quần áo tối màu:

"Mua ở quán ven đường, không đắt lắm nhưng màu sắc rất phù hợp, trong áo còn có một khẩu súng, tôi hi vọng cậu có thể dùng được. Tại sao lại nhìn tôi như vậy, cậu cho rằng tôi sẽ không quay lại nữa?"

"À, súng lục tôi biết dùng... Tôi nghĩ rằng cậu sẽ cải trang thành Giản Tố Ngôn rồi mới đến đây, cậu biết đấy... Thân phận kia của cậu bây giờ gần như đã trở thành thần thoại trong Viêm Hoàng Giác Tỉnh, em gái tôi đã thấy mấy lần nhưng tôi vẫn chưa gặp lần nào, ha hả..."

"Cậu cho rằng tôi là thiếu nữ chiến sĩ xinh đẹp sao? Nói cải trang là có thể cải trang ngay được? Hiện giờ tình hình trong trường học mỗi giây đều phát sinh biến hoá mới, chúng ta có thể suy nghĩ xem nên tiến vào từ đâu..."

Không để ý đến ý trêu đùa ẩn trong lời nói của Đông Phương Lộ, Gia Minh nhíu mày nhìn dãy núi ở trước mặt, sau đó đi về phía trường học.

"Phải đi vào rồi, tôi hi vọng cậu có thể theo kịp..."

Trong màn đêm, tầm mắt hướng lên bầu trời, ngôi trường bị ánh đèn xung quanh chiếu vào trở nên đặc biệt sáng ngời, ở xung quanh, xác loại xe cộ tạo thành một tuyến phong tỏa, mấy chiếc trực thăng bay vòng quanh trên không trung. Trong trường học, giáo viên và học sinh bị bắt thành con tin bị tập trung trong phòng học và sân vận động, có người khóc, có người bàn luận, có người lo lắng, cùng có người hi vọng xa vời rằng có thể trốn thoát nhờ sự quen thuộc với địa hình trong trường học của mình, còn trong khu vườn trường rộng lớn, có người lục soát, có người đuổi giết, có người chạy trốn, có người ẩn nấp, có người triển khai phản kích, tiếng súng thỉnh thoảng vang lên xé rách bầu trời đêm khiến mỗi người nghe thấy đều căng thẳng. Cảnh sát cũng tốt, xã hội đen cũng tốt, người giàu có cũng tốt, quan chức cũng tốt, giáo viên cũng tốt, học sinh cũng tốt... Đối với rất nhiều người ở Giang Hải, đêm này thực sự là một đêm không ngủ tràn đầy máu tanh và hỗn loạn...