Ăn Sạch Bà Xã Phúc Hắc

Chương 14: Ông anh đáng yêu

Hoa khôi của trường H chính là mĩ nữ Trình Ân Ân, là ‘cương thi’ mà Tống Tư Dật và An Thuần Thuần nhận xét khi còn nhỏ. Cô gái này có gương mặt
xinh đẹp tinh xảo, thành tích học tập thuộc top 5 của trường.

Lúc trước cô ấy rất thích Nguyễn Vương Quân vì cậu ta nổi bật và là người
đứng đầu trong những đứa con trai khác. Nay cô đã lớn, hiểu được người
nào mới đáng để cô lựa chọn, mục tiêu của cô lại đặt lên Tống Tư Dật
nhưng cô đâu có ngờ được.

Bản thân Trình Ân Ân dù có thích Tống Tư Dật đến đâu cũng vô ích, bởi vì trong lòng anh chỉ có một An Thuần Thuần.

Tống Tư Dật còn từng nghi ngờ bản thân mình có vấn đề về giới tính, không
phải An Thuần Thuần thì ai cũng đừng có đùa với anh. Nếu là lúc trước ai đến gần Tống Tư Dật thì An Thuần Thuần chả thèm quan tâm nhưng hiện tại cô là bạn gái của người ta, chủ quyền của riêng cô nếu cô không giữ thì cô không phải An Thuần Thuần.

Trình Ân Ân tuy không có làm gì
ảnh hưởng đến An Thuần Thuần và Tống Tư Dật nhưng mà cũng gián tiếp im
lặng khiến cả trường nói nhảm.

Vì Tư Dật và Thuần Thuần thường
xuyên đi cùng nhau, tạo nên một tin đồn mới. Có người cho rằng An Thuần
Thuần là hồ ly tinh xuất hiện chen ngang giữa Tống Tư Dật và Trình Ân
Ân, họ là fan cuồng của hoa khôi nên đương nhiên Thuần Thuần phải đóng
vai xấu. Còn những người bên vực Tống Tư Dật lại cho rằng cả Trình Ân Ân là An Thuần Thuần đều là hồ ly tinh hại người.

Những lời bàn cãi cùng những tin đồn nhảm vẫn cứ tiếp tục bay đi khắp nơi. Nghe được ngày đầu tiên An Thuần Thuần chỉ cười, ngày thứ hai bị chỉ trỏ nên tâm tình
hơi tuột dốc một chút, ngày thứ ba có chút phiền, ngày thứ tư…, thứ
năm…., rồi đến một ngày bị cả bọn con gái trong trường làm phiền.

“Tống Tư Dật, lo dẹp dọn đống fan cuồng nhà anh kìa! Em bị phiền sắp điên
rồi!” An Thuần Thuần giữ bình tĩnh mọi tình huống ở trường đã đi đâu
mất, mà tại đây lại là An Thuần Thuần bạo lực nóng giận thất thường. Cô
bực bội đến mức giậm chân muốn sặp cầu thang của trường học.

Tống Tư Dật chỉ nhếch môi hưởng thụ nhìn con thú cưng nhỏ bé đang phát tiết
tâm tình bị nghẹn cả ngày ra bên ngoài: “Anh đâu có quyền bắt bọn họ
dừng!”


Nhìn vẻ mặt làm như bất đắc dĩ của anh, cô nổi đóa: “Anh dám nói là không có năng lực à?”

Tống Tư Dật bày ra vẻ mặt thản nhiên, vô tội: “Nếu em muốn, anh sẽ chứng minh mình có năng lực!”

Xin tha thứ cho cô, đầu óc cô đang suy diễn đến ý nghĩa khác: “Em cảm thấy anh nói chuyện đa nghĩa quá!”

“Là do bản thân em đen tối!”

“Thì sao hả? Ghét bỏ à?”

“Sao anh dám chứ?”

“Anh biến đi!”

“Ok!” nói rồi đi nhanh về phía trước.

“Đứng lại!”

“Không phải đuổi anh đi sao?”

“Anh đang chọc tức em à?”

“Anh nào dám, anh rất nghe lời em nga~~”

“Được rồi! Em gọi anh trai đưa em về nhà!” người nào đó bày ra bộ dạng bất cần.

“Được rồi không đùa nữa!” cuối cùng ai đó cũng lấy lại sự phong độ và nghiêm túc thường ngày. “Vậy em muốn làm gì?”

“Nếu em đi đánh ghen anh sẽ theo phe ai?”

“Em thì đánh lại ai?”

“Anh có ý gì hả? Ghét bỏ à? Muốn tìm người khác à?”

“Thôi được rồi! Em làm gì cũng được!” Tống Tư Dật không muốn cứ nói mấy chuyện nhảm nhí này chung với An Thuần Thuần cả buổi.

Thế là hai người họ tay trong tay dắt nhau đi ăn kem, bầu không khí rất hài hòa. Từ lúc bọn họ chính thức quen nhau đến nay cũng đã được hơn hai
tháng mà chả có buổi hẹn hò chính thức ra hồn.

Cả hai người đều
coi như một công đôi chuyện, phụ đạo thì nói chuyện đôi ba câu, vừa đi
ăn vừa sẵn tiện đi dạo, nhà ở chung một khu vả lại ba mẹ hai nhà rất
thân quen nên qua lại không gặp khó khăn. Cho dù có lượn qua lượn lại cả ngày cũng chả có người để ý đến.


Từ hôm bữa ông anh An Vỹ Phong
giận hờn vu vơ đến nay thì ở nhà ảnh đã kiếm chuyện vô cớ với Tống Tư
Dật, ăn cơm mà mắt cứ như tia laze muốn dùng mắt đốt cháy rụi. Tính An
Vỹ Phong vốn rất ít kỉ cực kì không ưa Tư Dật, cái tính anh vốn trẻ con
lại hay giả vờ giả vịt, lơ đãng nên mẹ An Thích Tống Tư Dật nghiêm túc,
đàng hoàng hơn.

Tính cách của anh cả nhà họ An chỉ có thể dụ dỗ được mấy người lớn tuổi cùng mấy đứa con gái ngu ngốc thôi!

An Vỹ Phong rất bất mãn vì hành vi quên mất ai mới là anh trai của An
Thuần Thuần mà giận run người. Anh nhìn mà ghen tức, Thuần Thuần ngồi kế bên anh nhưng mà lòng thì hướng sang đối diện.

Gấp thức ăn tại
sao không gắp cho người anh đẹp trai yêu quý ở nhà mà lại đi gắp cho cái tên đáng ghét giả vờ nghiêm túc kia. Anh cự kì buồn bực, từ ngày em gái về nhà anh đã không có tâm trạng đi cùng bạn gái.

Người như anh
bạn gái đeo bám xung quanh, nhưng mà chỉ có mỗi em gái là không giữ
được. Tiếc nuối cả đời của anh là đã khiến em gái ngây thơ đáng yêu nhà
mình bị ô nhiễm còn rơi vào tay con sói Tống Tư Dật.

Tức tối tích tụ anh cố ý nói xiên nói xéo Tống Tư Dật nhưng mà người nào đó cứ coi
như chả có chuyện gì xảy ra còn cười trào phúng gọi anh một tiếng ‘anh
vợ’. Ai là anh vợ của cậu ta chứ!? Xưng hô cho đàng hoàng chưa chắc gì
Thuần Thuần gả cho cậu ta.

Và sau đây là cuộc trò chuyện có một không hai của hai người đàn ông.

“Đây là nhà của tôi, An Thuần Thuần là em gái của tôi!”

“Đúng! Nhưng mà Thuần Thuần hiện tại là bạn gái của tôi, tương lai là bà xã của tôi! Nên nhà này là nhà vợ tương lai của tôi!”

“Cậu nghĩ tôi tin à? Nếu lỡ nữa đường cậu bỏ em tôi thì sao? Ai biết được!?”

“Anh không cần lo, mặc dù không muốn nhưng anh phải là anh vợ của tôi!”

“Cái gì mà ‘mặc dù…’ hả? Tôi nói cho cậu biết tôi không gả nó cho cậu!”

“Cũng không phải anh quyết định!”

“Tôi không cho phép nó dám cưới cậu à?”

“Anh chắc chứ?”

“Tôi… không chắc đó thì sao hả?”

(An Thuần Thuần: ôi trời ông anh của tôi!


Lâm Mỵ Mỵ: đứa trẻ ngoan rất thành thật mà!)

“Anh nên hỏi Thuần Thuần sẽ rõ!”

“Tôi nhất quyết không đồng ý chuyện này!”

“Tùy thôi! Anh vốn không có quyền!”

“Cái gì hả?”

“Anh vợ, ah nên bình tĩnh một chút!”

“Ai là anh vợ của cậu, đừng có xưng hô loạn luân!”

(An Thuần Thuần: anh đang nói cái gì vậy chứ?

Lâm Mỵ Mỵ: *che miệng cười gian* là giận quá mất khôn!)

Một ngày trời trong xanh nắng đẹp, lòng An Vỹ Phong đang lâng lâng bay trên mây vì em gái bảo bối An Thuần Thuần cũng bỏ mặc Tống Tư Dật mà đi chơi cùng anh. Nói là nói vậy thật ra là dắt em gái nhỏ nhất nhà An Thư Thư
cùng tên nhóc Tống Tư Dương đi chơi.

Tâm trạng An Vỹ Phong vô
cùng tốt vì cuối cùng cũng có ngày An Thuần Thuần vì anh mà quăng Tống
Tư Dật sang một bên, hả hê chưa được bao lâu thì An Thuần Thuần dùng đôi mắt khinh thường nhìn anh.

“Anh Phong, sao anh đi chơi mà không rủ người ta!~~~” giọng nói nhão nhẹt của mấy đứa con gái trong trường.

Trong khi anh phải đối phó với dàn hoa lá cành của mình thì Thuần Thuần đã dắt hai đứa bé vào quán ăn kem.

“Chị không chờ anh ấy hả?” Thư Thư nheo mắt hỏi.

“Thư ngu ngốc, không thấy ảnh đang bận đối phó với bạn gái sao?” Tư Dương ra vẻ khinh bỉ An Vỹ Phong.

“Kệ anh ấy!”

“Hứa là đưa em đi chơi vậy mà lần nào cũng vậy?”

“Chị đưa hai đứa đi!”

An Thuần Thuần dắt An Thư Thư cùng Tống Tư Dương lê lết cả vòng khu vui
chơi chơi đến mệt mỏi thì An Vỹ Phong mới thở gấp chạy đến. Đồng thời
nhận được ánh mắt đầy khinh bỉ của cả ba người còn lại.

“Anh xin lỗi mà!”


“Haizz~~ Không liên quan đến em!” Thuần Thuần tỏ ra vô tội.

“Anh có thể đưa tụi em về luôn rồi!” Thư Thư chêm thêm một câu.

“Anh làm mất mặt cánh đàn ông quá!” Tư Dương ôm mặt khinh bỉ anh ra mặt.

An Vỹ Phong: “…” không có cơ hội sửa sai sao!?

An Thuần Thuần: “Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ!”

“Anh có lỗi! Là anh không quản lí tốt bọn họ!”

“Càng nói càng sai! Anh không cần nói nữa!” cô không bịt miệng anh lại chắc là anh nói mấy thứ linh tinh phiền chết.

“Thuần Thuần!~~~~”

“Em mệt rồi! Anh dắt hai đưa nhỏ về đi!”

“Em đi đâu?”

“Tống Tư Dật đến đón em ngay!”

“Cái gì hả? Ai cho phép tên đó đến chứ?”

“Anh cấm được à?”

“Không phải tên đó bận gì đó sao?”

“Miễn sao không bị con gái bám vàonhư anh là được!”

“Là tại tên đó không có sức hút!”

“Sức hút cái đầu anh!”

“Thuần Thuần chẳng lẽ em nhẫn tâm bỏ anh lại đây! Anh không thể sống thiếu
em!~~~” An Vỹ Phong mặc kệ ánh mắt của những người xung quanh nhìn mình
kể cả ánh mắt khinh bỉ của hai đứa nhỏ ôm lấy An

“Lộn kịch bản rồi anh!” An Thuần Thuần sống chết kéo cái bản mặt của anh ra chỗ khác, cố gắng vùng khỏi tay của anh.

“Anh hứa không dính vào mấy cô bé đó nữa mà! Tha lỗi cho anh!” An Vỹ Phong bày ra vẻ mặt rưng rưng như ông chồng nhỏ bị bỏ rơi.

“Biến!” cô nghiến răng gằng lên. “Buông em ra ngay!”

“Không được! Ô ô ô! Anh buông ra em sẽ đi!” càng diễn càng mắc ói.


“Anh đừng có làm người khác nhìn anh với con mắt khinh bỉ!”

“No! No! No! Có gì cũng không thể cho tên nhóc đó được lợi!”

“Anh…”

“Anh vợ buông vợ tôi ra được rồi!” Tống Tư Dật vừa mới đón xe đến thì nhìn
thấy cái cảnh lôi kéo ngứa mắt này. Dù biết rõ ông anh vợ rất đeo bám
nhưng mà cảnh này cũng khiến anh bực không ít. Chủ quyền của anh dù có
là người nhà cũng không nên ôm ôm ấp ấp như vậy.