An Offer Of A Gentleman

Chương 17

Từ một nguồn tin đáng tin cậy nhất, bổn tác giả biết được rằng hai ngày trước, khi đang dùng trà tại Gunter,đầu của Quý bà Penwood đã trở thành nơi hạ cánh của một cái bánh quy biết bay.

Bổn tác giả không xác định được xem ai là người ném cái bánh, nhưng tất cả mọi sự nghi ngờ đều đổ dồn vào hai vị khách trẻ tuổi nhất, tiểu thư Felicity Featherington và tiểu thư Hyacinth Bridgerton.

Phu nhân Whistledown của tờ Nhật báo Xã hội,

Ngày 21 thang 5 năm 1817.

Sophie đã từng được hôn – nàng đã từng được hôn bởi Benedict – nhưng không gì, không một khoảnh khắc trong một nụ hôn nào trước đó, giúp nàng chuẩn bị cho điều này.

Đó không chỉ là một nụ hôn. Đó là thiên đường.

Chàng hôn nàng với sự nồng nhiệt mà nàng chỉ vừa đủ nhận biết, môi chàng trêu đùa môi nàng, ve vuốt, nhấm nháp, mơn trớn. Chàng khiến nàng như có lửa, ngọn lửa khao khát của tình yêu, và được yêu lại. Và Chúa toàn năng, khi chàng hôn nàng, tất cả những gì nàng muốn làm là hôn lại chàng.

Nàng nghe thấy chàng lẩm bẩm tên nàng, nhưng chỉ vừa đủ loáng thoáng. Đây là ham muốn. Đây là khao khát. Nàng thật ngu ngốc làm sao khi nghĩ rằng nàng có thể phủ nhận điều này. Thật tự cao làm sao khi nghĩ rằng nàng có thể mạnh mẽ hơn cả đam mê.

"Sophie, Sophie," chàng nói, lặp đi lặp lại tên nàng, môi chàng rờ roạng trên má nàng, trên cổ nàng, trên tai nàng. Chàng gọi tên nàng quá nhiều lần đến nỗi âm thanh ấy dường như ngấm vào tận trong da thịt nàng.

Nàng cảm thấy đôi bàn tay chàng trên hàng cúc nơi váy nàng, có thể cảm thấy từng thớ vải đang nới lỏng dần khi từng chiếc cúc được cởi ra. Đây là tất cả những gì nàng luôn thề rằng nàng sẽ không bao giờ làm, ấy vậy mà khi phần thân váy của nàng rúm ró lại nơi thắt lưng, bỏ lại nàng phơi bày lõa lồ, nàng lại chỉ có thể rên rỉ tên chàng và uốn cong lưng, tự trao bản thân mình cho chàng như một loại trái cấm.

Benedict ngừng hít thở khi chàng nhìn xuống nàng. Chàng đã hình dung ra khoảnh khắc này trong tâm trí chàng biết bao nhiêu lần - mỗi buổi tối khi chàng nằm trăn trở trên giường, và trong mỗi giấc mơ khi chàng chìm vào giấc ngủ. Nhưng điều này - hiện thực này – còn ngọt ngào hơn cả một giấc mơ, và rõ ràng là khiêu gợi hơn rất nhiều.

Bàn tay chàng, vốn vẫn đang ve vuốt làn da ấm nồng nơi lưng nàng, nay từ từ trượt ra phía trước ngực nàng. "Nàng thật quá đẹp," chàng thì thầm, biết rằng những từ ấy không tương xứng đến vô vọng. Như thể những từ ngữ thông thường không thể nào diễn tả hết được những gì chàng cảm nhận. Và rồi, khi những ngón tay run rẩy của chàng đi đến đích của chuyến hành trình và ôm trọn lấy bầu ngực của nàng, chàng bật ra một tiếng rên rền rĩ. Giờ đây từ ngữ là không thể. Khao khát của chàng dành cho nàng là quá mãnh liệt, quá nguyên thủy. Nó cướp đi khả năng thốt ra tiếng của chàng. Quỷ quái, chàng còn chẳng thể nghĩ ấy chứ.

Chàng không chắc được làm sao người con gái này lại quá có ý nghĩa với chàng đến thế. Như thể một ngày nọ nàng là một người xa lạ, và ngay ngày hôm sau nàng là một phần không thể thiếu được trong đời chàng giống như không khí để thở vậy. Và dẫu vậy chuyện ấy lại không xảy ra như một ánh chớp trong giông bão. Nó là một quá trình từ từ, lén lút, lặng lẽ nhuốm màu vào cảm xúc của chàng cho đến khi chàng nhận ra rằng thiếu vắng nàng, đời chàng sẽ không còn nghĩa lý.

Chàng chạm đến cằm nàng, nâng khuôn mặt của nàng lên cho đến khi chàng có thể nhìn vào trong mắt nàng. Đôi mắt ấy dường như rực sáng từ bên trong, long lanh với những giọt nước mắt chưa rơi. Đôi môi nàng đang run rẩy, cũng như chàng, và chàng biết rằng nàng cũng bị ảnh hưởng bởi khoảnh khắc này giống hệt chàng.

Chàng cúi xuống ... thật từ từ, từ từ. Chàng muốn cho nàng cơ hội để nói tiếng không. Nó sẽ giết chết chàng nếu nàng nói thế, nhưng sẽ là tồi tệ hơn rất nhiều nếu phải nghe thấy những lời hối tiếc của nàng trong buổi sáng hôm sau.

Nhưng nàng không hề nói không, và khi chàng chỉ còn cách khuôn mặt nàng có vài phân, mắt nàng khép lại và đầu nàng hơi nghiêng sang bên, một lời mời trong im lặng.

Điều đó thật khác thường, nhưng rõ ràng mỗi lần chàng hôn nàng, đôi môi nàng dường như càng ngọt hơn, mùi hương của nàng càng hấp dẫn hơn. Và khao khát của chàng, cũng vậy, càng cháy hơn. Máu trong người chàng đang đảo điên vì ham muốn, và nó đang cướp đến từng mẩu kiềm chế cuối cùng trong chàng để không đè nàng xuống cái ghế này và xé toạc mọi mảnh vải ra khỏi cơ thể tuyệt trần của nàng.

Điều đó có thể diễn ra sau này, chàng nghĩ với một nụ cười bí mật. Nhưng lần này - lần đầu tiên của nàng - sẽ phải thật từ tốn, nhẹ nhàng và là tất cả những gì mà một cô gái trẻ mơ đến.

Ừ thì, có lẽ không hẳn thế. Nụ cười của chàng nở ra thành một cái cười nhăn nhở. Một nữa những gì chàng sắp làm với nàng đây, nàng còn chẳng nghĩ đến chứ đừng nói là mơ đến.

"Chàng đang cười về cái gì vậy ?" nàng hỏi.

Chàng lùi lại vài inch, khum lấy khuôn mặt nàng bằng cả hai tay. "Làm sao nàng biết ta đang cười ?"

"Em có thể cảm thấy nó trên môi em."

Chàng đưa một ngón tay nhẹ lướt lên đôi môi ấy, "Nàng khiến ta mỉm cười," chàng thầm thì. "Khi nàng không khiến ta điên đến phát hét lên, nàng khiến ta mỉm cười."

Môi nàng run run, và hơi thở nàng nóng và ẩm ướt trên ngón tay chàng. Chàng nắm lấy bàn tay nàng và đưa lên miệng, chà nhẹ một ngón tay ấy lên môi chàng giống như cách chàng làm với môi nàng. Nhưng chàng vừa quan sát mắt nàng mở lớn, vừa nhúng ngón tay nàng vào trong miệng chàng, dịu dàng mút nhẹ trên đầu ngón tay ấy, mơn trớn da nàng với răng và lưỡi chàng.

Nàng hổn hển, và âm thanh ấy vừa ngọt ngào vừa khiêu gợi.

Có cả ngàn thứ Benedict muốn hỏi nàng – Nàng cảm thấy thế nào ? Nàng cảm thấy những gì ? Nhưng chàng cũng quá sợ rằng nàng sẽ thay đổi ý định nếu chàng cho nàng cơ hội để đưa bất kỳ ý nghĩ gì thành lời. Và vì vậy, thay vì đưa ra câu hỏi, chàng lại trao cho nàng những nụ hôn, môi chàng tìm đường trở lại với đôi môi mọng đỏ của nàng trong vũ điệu bùng cháy của khát khao.

Chàng lẩm bẩm tên nàng như những lời thánh kinh khi chàng hạ nàng xuống chiếc ghế sô pha, tấm lưng trần của nàng cọ xát với lớp vải bọc ghế. "Ta muốn nàng," chàng rên. "Nàng không biết ta muốn nàng đến thế nào đâu."

Phản ứng duy nhất của nàng là tiếng thút thít rên rỉ thoát ra từ sâu tận trong thanh quản. Vì một vài lý do nào đó thanh âm ấy như là dầu dẫn lửa bùng lên trong chàng, và những ngón tay chàng bấu lấy nàng chặt hơn, ép vào da nàng, cùng lúc khi môi chàng lang thang xuống cổ nàng.

Chàng chuyển xuống thấp hơn, rồi thấp hơn nữa, để lại một vệt dài bừng bừng trên da nàng, chỉ dừng lại một chút xíu khi chàng đến được với phần căng phồng nơi ngực nàng. Giờ đây nàng hoàn toàn bên dưới chàng, mắt nàng đờ đẫn vì ham muốn, và điều này còn tuyệt hơn bất kỳ giấc mơ nào chàng có.

Và ôi, chàng đã mơ về nàng biết bao nhiêu.

Với một âm thanh gầm gừ trầm thấp và chiếm hữu, Benedict cướp lấy nụ hoa của nàng vào trong miệng chàng. Nàng phát ra một tiếng thét nho nhỏ, và chàng không có khả năng chặn lại tiếng gầm gừ thỏa mãn của chính chàng. "Shhh," chàng ngâm nga, "hãy để ta – "

"Nhưng – "

Chàng ấn một trong những ngón tay của chàng vào môi nàng, có lẽ là hơi mạnh quá, nhưng thật sự càng ngày chàng càng khó kiểm soát chuyển động của chàng hơn. "Đừng nghĩ," chàng thì thầm. "Chỉ cần nằm đây và để ta thỏa mãn nàng."

Nàng trông thật hồ nghi, nhưng khi miệng chàng chuyển đến với bên ngực kia của nàng và lặp lại sự công kích đầy nhục cảm của mình, mắt nàng trở nên mụ mị, môi nàng hé mở, và đầu nàng ngửa ra sau.

"Nàng có thích thế này không ?" chàng thì thầm, vạch theo đầu núm trên ngực nàng với lưỡi chàng.

Sophie gần như không thể nào xoay xở để mở mắt, nhưng nàng có gật.

"Nàng có thích thế này không ?" Bây giờ thì lưỡi chàng lướt đến mặt dưới của ngực nàng, và chàng nhấm ngáp phần da nhạy cảm dưới lồng ngực nàng.

Hơi thở nàng nông và gấp gáp, nàng lại gật lần nữa.

"Thế còn như thế này ?" Chàng đẩy váy nàng xuống xa hơn nữa, gặm dần xuống cho đến khi chàng đến tới rốn nàng.

Lần này Sophie còn chẳng thể gật nổi. Chúa tôi, nàng hầu như đang trần truồng trước mặt chàng, và tất cả những gì nàng có thể làm là rên rỉ, hổn hển và cầu xin thêm nữa.

"Em cần chàng," nàng nói không nên lời.

Những từ ngữ của chàng khẽ khàng phát ra trên phần da mềm mại nơi bụng nàng. "Ta biết."

Sophie quằn quại bên dưới chàng, mất đi mọi bình tĩnh bởi nhu cầu cần được chuyển động ban sơ. Có gì đó quá lạ kỳ đang lớn dần lên trong nàng, cái gì đó nóng và râm ran. Nó như thể đang lớn lên, sẵn sàng để nổ tung qua da nàng. Nó như thể, sau hai mươi hai năm tồn tại trên đời, nàng cuối cùng cũng được tỉnh giấc và sống.

Nàng muốn đến tuyệt vọng được cảm nhận làn da chàng, và nàng nắm lấy lớp vải lanh của áo chàng, túm lấy nó trong bàn tay nàng cho đến khi nó lỏng ra khỏi quần chàng. Nàng chạm vào chàng, lướt bàn tay dọc theo sống lưng chàng, ngạc nhiên và vui thích khi cơ bắp của chàng run lên bên dưới những ngón tay nàng.

"Ah, Sophie," chàng thốt, rùng mình khi hai bàn tay nàng trượt xuống dưới áo chàng để ve vuốt da chàng.

Phản ứng của chàng làm nàng bạo lên, và nàng vuốt ve chàng hơn nữa, dịch chuyển lên trên cho đến khi nàng vươn tới vai chàng, rộng và đầy cơ bắp.

Chàng rên lên lần nữa, rùi nguyền thầm dưới hơi thở khi chàng nâng người lên khỏi nàng. "Cái thứ chết tiệt này vướng quá," chàng càu nhàu, xé toạc áo mình ra và ném nó qua bên kia phòng. Sophie chỉ kịp nhìn thấy được lồng ngực trần của chàng trông chốc lát trước khi chàng lại nằm trên nàng lần nữa, và lần này là da chạm da.

Đó là cảm giác huy hoàng nhất mà nàng chưa bao giờ từng có thể tưởng tượng ra.

Chàng thật ấm, và dù những bắp thịt của chàng cứng và mạnh mẽ, da chàng lại mềm mại một cách quyến rũ. Mùi hương của chàng cũng tuyệt nữa, một hỗn hợp đàn ông âm ấm của gỗ đàn hương và xà bông.

Sophie luồn những ngón tay vào tóc chàng khi chàng rúc vào cổ nàng. Nó thật dày và êm ái, và nó làm cằm nàng nhồn nhột khi chàng liếm lạp cổ nàng. "Ôi, Benedict," nàng thở dài. "Điều này thật hoàn hảo. Em không thể tưởng tượng ra bất kỳ điều gì tuyệt hơn."

Chàng nhìn lên, mắt chàng ánh lên cái nhìn hư hỏng khi chàng tủm tỉm cười. "Ta có thể."

Nàng thấy được môi mình đang há ra và biết rằng nàng chắc phải nhìn ngốc kinh khủng, chỉ nằm đó và nhìn chàng chằm chằm như một con ngốc.

"Đợi mà xem," chàng nói. "Đợi mà xem."

"Nhưng – Ôi !" Nàng bật ra một tiếng thét nhỏ nhỏ khi chàng tuột giày nàng ra.

Một trong những bàn tay chàng quấn quanh mắt cá chân nàng, rồi chòng ghẹo trên chân nàng.

"Nàng có tưởng tượng ra điều này không ?" chàng hỏi, không ngừng ve vuốt phần lưng đầu gối nàng.

Nàng lắc đầu quầy quậy, cố không quằn quại.

"Thật sao ?" chàng lẩm bẩm. "Vậy ta chắc nàng cũng không tưởng tượng ra điều này." Chàng vươn tay và tháo khóa cái nịt bít tất của nàng ra.

"Ôi, Benedict, chàng không phải – "

"Ồ, không, ta phải." Chàng tuột tất của nàng xuống với sự tự tốn đến đau đớn. "Ta cực kỳ phải đấy."

Sophie nhìn chàng với cái miệng há hốc khi chàng ném đôi tất của nàng qua đầu chàng. Đôi tất chân của nàng không phải loại có chất lượng tốt nhất, nhưng chúng vẫn rất nhẹ, và chúng trôi nổi trong không khí như những cánh hoa bồ công anh cho đến khi chúng hạ cánh, một trên một cái đèn và một trên mặt sàn.

Và rồi, khi nàng vẫn đang cười khúc khích và ngó chiếc tất, tung bay phấp phới trên cái chao đèn, chàng lén lút trượt đôi bàn tay lên trên chân nàng cho đến khi bàn tay ấy chạm đến hết bắp đùi của nàng.

"Ta dám nói chưa ai từng chạm vào nàng ở đây," chàng xấu xa nói.

Sophie lắc đầu.

"Và ta dám nói nàng chưa bao giờ tưởng tượng ra điều này."

Nàng lắc đầu lần nữa.

"Nếu nàng không tưởng tượng ra điều này ..." Chàng nhẹ siết lấy đùi nàng, khiến cho nàng kêu thét lên và quằn cong người trên chiếc ghế sô pha. "... vậy ta chắc chắn rằng nàng sẽ không tưởng tượng ra điều này" Chàng lướt những ngón tay lên trên khi chàng nói, những đường con của móng tay chàng nhẹ sượt trên da nàng cho đến khi chàng chạm đến phần lông mềm mại trên vùng nữ tính của nàng.

"Ôi, không," nàng thảng thốt, hoảng loạn. "Chàng không thể - "

"Ô, nhưng ta có thể. Ta bảo đảm với nàng đấy."

"Nhưng – Ooooooh." Đột nhiên như thể não nàng đã bay thẳng ra ngoài cửa sổ rồi, bởi gần như là không thể nào suy nghĩ được bất kỳ điều gì khác trong khi nhưng ngón tay chàng mơn trớn nàng. Ừ thì, gần như bất kỳ điều gì khác. Nàng dường như có khả năng để nghĩ được rằng điều này thật cùng cực hư hỏng đến thế nào và nàng lại chẳng muốn chàng ngừng lại đến bao nhiêu.

"Chàng đang làm gì với em thế này ?" nàng hổn hển, mọi bắp thịt trong nàng thắt lại khi chàng di chuyển những ngón tay chàng một cách xấu xa.

"Mọi thứ," chàng đáp, bắt lấy môi nàng. "Bất kỳ điều gì nàng muốn."

"Em muốn – Ôi !"

"Thích thế không ?" Những từ ngữ của chàng lầm bầm phát ra trên má nàng.

"Em chẳng biết em muốn gì," nàng gấp gáp thở.

"Ta biết." Chàng chuyển đến tai nàng, nhẹ nhàng cắn vào thùy tai nàng. "Ta biết chính xác điều nàng muốn. Tin ta."

Và dễ dàng như thế. Nàng trao chọn bản thân cho chàng – không phải là nàng chưa gần kề đến điểm đó. Nhưng khi chàng nói, "Tin ta," và nàng nhận ra nàng đã là như thế, có gì đó nhẹ nhàng đổi thay bên trong nàng. Nàng sẵn sàng cho nó. Nó vẫn thật sai, nhưng nàng đã sẵn sàng, và nàng muốn nó, và rút cuộc, một lần trong đời, nàng sẽ làm một điều gì đó hoang dại, điên rồ, và hoàn toàn không phải tính cách nàng.

Chỉ bởi vì nàng muốn thế.

Như thể chàng đọc được ý nghĩ của nàng, chàng đẩy bản thân tách rời khỏi nàng vài inch và khum một bên má nàng với bàn tay to rộng của chàng. "Nếu nàng muốn ta ngừng lại," chàng nói, giọng chàng khản đặc nhức nhối, "nàng cần phải nói với ta ngay bây giờ. Không phải trong mười phút nữa, thậm chí một phút cũng không. Phải là ngay bây giờ."

Cảm động vì chàng thậm chí còn chấp nhận hỏi, nàng vươn người và khum lấy má chàng như cách chàng giữ nàng. Nhưng khi nàng mở miệng ra để nói, từ ngữ duy nhất nàng có thể thốt ra là, "Làm ơn."

Mắt chàng bừng sáng với khao khát, và rồi, nhưng thể có gì đó gãy ra trong chàng, chàng đổi thay chỉ trong tức khắc. Người tình dịu dàng, chậm rãi biến mất. Thế vào chỗ chàng là một người đàn ông bị kìm kẹp bởi ham muốn. Hai bàn tay chàng ở mọi nơi, trên chân nàng, quanh eo nàng, chạm trên mặt nàng. Và trước khi Sophie kịp biết, váy nàng đã bay mất, trên sàn cạnh ngay cạnh chiếc tất của nàng. Nàng hoàn toàn trần trụi, điều đó thật kỳ lạ nhưng không hiểu sao cũng thật đúng chỉ cần chàng vẫn còn chạm vào nàng.

Chiếc ghế sô pha khá hẹp, nhưng điều đó hình như cũng chẳng là gì khi Benedict giật mạnh ủng và quần của chàng ra. Chàng nằm trên một bên người nàng khi đôi ủng của chàng bay trong không trung, không thể ngưng chạm vào nàng, thậm chí cả khi chàng lột bỏ quần áo của mình. Mất hơi lâu để cởi hết mọi thứ, nhưng mặt khác, chàng có một ý niệm kỳ quặc nhất rằng chàng có thể sẽ chết ngay ở chỗ này nếu chàng dịch chuyển khỏi nàng.

Chàng đã nghĩ mình đã từng ham muốn phụ nữ trước đây. Chàng đã nghĩ mình đã từng khao khát. Nhưng điều này - điều này vượt qua cả hai. Điều này thuộc về tâm khảm chàng. Điều này ở trong linh hồn chàng.

Quần áo của chàng cuối cùng cũng đi, chàng lại nằm trên người nàng, chỉ dừng lại trong một giây phút run rẩy để nuốt trọn cảm giác có nàng bên dưới chàng, da chạm da, từ đầu đến chân. Chàng đang cứng như đá vậy, cứng hơn bất kỳ khi nào chàng có thể nhớ, nhưng chàng chiến đấu lại sự hối thúc ấy, và cố gắng tiến tới một cách từ tốn hơn.

Đây là lần đầu tiên của nàng. Nó phải thật hoàn hảo.

Nếu nó không hoàn hảo, thì ít nhất cũng phải thật tốt. Chàng luồn một bài tay vào giữa họ và chạm vào nàng. Nàng đã sẵn sàng – hơn cả sẵn sàng cho chàng. Chàng đưa một ngón tay vào trong nàng, cười thỏa mãn khi cả cơ thể nàng giật mạnh và siết lại quanh chàng.

"Nó rất – " Giọng nàng nghèn nghẹt, hơi thở nàng ngắt quãng. "Rất – "

"Lạ ?" chàng kết câu cho nàng.

Nàng gật.

Chàng cười. Chậm rãi, gầm gừ như một con mèo. "Nàng sẽ quen với nó thôi," chàng hứa. "Ta đang lên kế hoạch để nàng rất quen với nó."

Đầu Sophie ngửa ra sau. Điều này là điên rồ. Làm con người ta phát sốt. Có gì đó nhộn nhạo trong nàng, cuộn xoắn, rộn ràng, khiến nàng đảo điên. Nó là một thứ gì đó cần được thả ra, một thứ gì đó đang vồ lấy nàng, và dẫu vậy kể cái với tất cả những sức ép ấy, điều này vẫn thật quá đỗi tuyệt vời, như thể nàng đã được sinh ra chỉ để cho khoảnh khắc này.

"Ôi, Benedict," cô thở dài. "Ôi, tình yêu của em."

Chàng đông cừng - chỉ trong một phần mười của giây thôi, nhưng nó đủ dài để nàng biết rằng chàng đã nghe thấy nàng. Nhưng chàng không hề nói một từ nào, chỉ hôn lên cổ nàng và bóp lấy chân nàng khi chàng đặt mình vào giữa hai bắp đùi nàng và thúc vào cổng vào của nàng.

Môi nàng mở ra kinh hoàng.

"Đừng lo lắng," chàng nói trong một chất giọng vui cười, đọc trọn tâm trí nàng như mọi khi. "Nó sẽ được mà."

"Nhưng –"

"Tin ta đi," chàng nói, từ ngữ rì rầm trên môi nàng.

Từ từ, nàng cảm thấy chàng đi vào trong nàng. Nàng đang bị căng ra, bị xâm nhập, vậy mà nàng không thể nói điều đó là tồi tệ. Nó ... nó ...

Chàng chạm vào má nàng. "Em trông nghiêm trọng quá."

"Em đang thử quyết định xem điều này cảm thấy thế nào," nàng thú nhận.

"Nếu nàng có chỗ trống trong đầu để làm thế, vậy ta chắc chắn là đang làm không đủ tốt rồi."

Giật mình, nàng nhìn lên. Chàng đang cười với nàng, cái nụ cười tủm tỉm chưa bao giờ từng thất bại trong việc khiến nàng tan chảy.

"Đừng nghĩ quá nhiều nữa," chàng thầm thì.

"Nhưng nó quá khó để không – Ôi !" Và rồi mắt nàng đảo tròn lại khi nàng quằn quại bên dưới chàng.

Benedict vùi đầu mình vào cổ nàng để nàng không thể nhìn thấy biểu lộ vui thích của chàng. Dường như cách tốt nhất để chàng giữ nàng không phân tích khoảnh khắc đáng ra nên chỉ thuần cảm giác và xúc cảm là cứ tiếp tục chuyển động.

Và chàng làm thế. Tiếp tục tiến tới, trượt vào và trượt ra cho đến khi chàng chạm tới nàng màng chắn mỏng manh của nàng.

Chàng nhăn mặt. Chàng chưa bao giờ từng cùng với một trinh nữ trước đây. Chàng nghe nói là nó sẽ đau, nhưng chẳng có bất kỳ điều gì mà một người đàn ông có thể làm để xóa bỏ cơn đau cho người đàn bà, nhưng chắc chắn rằng nếu chàng dịu dàng, điều này sẽ dễ dàng cho nàng hơn.

Chàng nhìn xuống. Mặt nàng đỏ bừng, và hơi thở nàng gấp gáp. Mắt nàng đờ đẫn, mụ mị, đầy đam mê.

Nó bùng cháy lên ngọn lửa chính chàng. Chúa ơi, chàng quá muốn nàng đến nỗi mọi đốt xương trong chàng nhức nhối.

"Chuyện này có thể sẽ làm nàng đau," chàng dối. Nó sẽ đau. Nhưng chàng đang bị mắc kẹt giữa việc muốn cho nàng sự thật để nàng có thể chuẩn bị trước và việc cho nàng viễn cảnh dịu nhẹ hơn để nàng không quá căng thẳng.

"Em không quan tâm," nàng hổn hển. "Làm ơn, em cần chàng."

Benedict cúi người xuống cho một nụ hôn cuối cùng nung nấu đồng thời hông chàng đẩy xuống. Chàng thấy nàng hơi cứng lại quanh chàng khi chàng đâm qua màng trinh của nàng, vả chàng cắn – chàng thực sự cắn tay chàng để giữ bản thân không bùng nổ ngay giây phút này.

Nó như thể chàng là một gã choai choai tuổi mười sáu, chứ không phải một gã đàn ông kinh nghiệm đầy mình tuổi ba mươi.

Nàng khiến chàng trở nên thế này. Chỉ mình nàng.

Nghiến chặt răng trước thôi thúc nguyên thủy của mình, Benedict bắt đầu di chuyển bên trong nàng, ve vuốt chậm rãi trong khi điều chàng thực sự muốn làm là thả ra hoàn toàn.

"Sophie, Sophie," chàng lẩm bẩm, lặp đi lặp lại tên nàng, cố gắng nhắc nhở bản thân rằng lần này là cho nàng. Chàng ở đây là để thỏa mãn ham muốn của nàng, không phải của bản thân chàng.

Nó sẽ thật hoàn hảo. Nó phải thật hoàn hảo. Chàng cần nàng yêu điều này. Chàng cần nàng yêu chàng.

Nàng trào dâng bên dưới chàng, và từng cử động, từng sự quằn quại nàng tạo ra đều quất thẳng vào đam mê điên cuồng trong chàng. Chàng đang cố dịu dàng với nàng, nhưng nàng đang làm điều đó quá quắt khó để mà kìm nén. Đôi bàn tay nàng ở mọi nơi, trên hông chàng, trên lưng chàng, siết lấy bờ vai chàng.

"Sophie," chàng rên lên lần nữa. Chàng không kiềm lại được lâu hơn nữa. Chàng không đủ mạnh mẽ. Chàng không đủ cao thượng. Chàng không –

"Ohhhhhhhhhh !"

Nàng co giật chấn động bên dưới chàng, cơ thể nàng bật cong khỏi chiếc ghế khi nàng gào thét. Những ngón tay nàng bấu chặt vào lưng chàng, những móng tay cào cấu trên da chàng, nhưng không quan tâm. Tất cả những gì chàng biết là nàng đã tìm thấy sự giải thoát của mình, và điều đó tốt, và cuối cùng, chàng cũng có thể -

Nổ tung. Đơn giản là chẳng có bất kỳ lời nào có thể diễn ta điều này.

Chàng không thể ngừng cử động, không thể ngừng run rẩy, và rồi, sau một vài tích tắc, chàng ngã xuống, lờ mờ nhận ra rằng chàng có lẽ đang đè bẹp nàng, nhưng lại chẳng thể nào xê dịch được một cơ bắp nào.

Chàng nên nói gì đó, nói với nàng cái gì đó về việc chuyện này đã thật tuyệt vời đến thế nào. Nhưng lưỡi chàng thấy thật dày và môi chàng thật nặng nề, và trên tất cả, chàng chẳng thể nào mở mắt được. Những từ ngữ xinh đẹp sẽ phải đợi thôi. Chàng chỉ là một thằng đàn ông, và chàng phải lấy lại được nhịp thở đã.

"Benedict ?" Nàng thì thầm.

Chàng yếu ớt thả phịch bàn tay xuống người nàng. Đó là cử động duy nhất chàng có thể xoay sở để ra dấu rằng chàng có nghe thấy.

"Nó luôn như vậy sao ?"

Chàng lắc đầu, hy vọng rằng nàng có cảm nhận được chuyển động đó và hiểu ý chàng.

Nàng thở dài và dường như lún xuống lớp đệm sâu hơn nữa. "Em cũng nghĩ thế."

Benedict hôn lên má nàng, nơi duy nhất chàng có thể có sức với. Không, nó không luôn như thế này. Chàng đã từng mơ về nàng biết bao lần, nhưng điều này... Điều này...

Điều này còn hơn cả những giấc mơ.

Sophie không nghĩ điều này là có thể, nhưng nàng chắc vừa mới lơ mơ ngủ, ngay cả với sức nặng đến rùng mình của Benedict đang ép nàng xuống chiếc ghế, khiến nàng hơi khó để thở. Chàng dường như đã chìm vào giấc ngủ, và nàng thức khi chàng thức, bị đánh thức bởi luồng không khí lạnh đột ngột khi chàng nhấc mình ra khỏi cơ thể nàng.

Chàng đắp một cái chăn lên trên người nàng trước khi nàng có cơ hội để ngượng ngùng bởi sự lõa lồ của nàng. Nàng mỉm cười ngay cả khi nàng đỏ mặt, bởi chẳng có gì nhiều có thể xóa đi sự ngượng ngùng của nàng được. Tất nhiên không phải nàng hối tiếc chuyện vừa rồi. Nhưng một người đàn bà chẳng thể mất đi trinh tiết của mình trên một cái ghế sô pha mà lại chẳng cảm thấy một chút xấu hổ nào. Điều đó đơn giản là không thể nào.

Dù vậy, cái chăn là một hành động thật chu đáo. Không phải là một hành động gây ngạc nhiên, dù thế. Benedict là một người đàn ông chu đáo.

Chàng rõ ràng là chẳng hề chia sẻ tính nhũn nhặn của nàng, bởi chàng chẳng hề cố gắng che đi bản thân khi chàng bước qua phòng và nhặt lên những thứ đồ mà chàng đã cẩu thả ném đi. Sophie nhìn chằm chằm chẳng xấu hổ gì khi chàng kéo cái quần ống túm của mình lên. Chàng đứng đó thẳng người và đầy kiêu hãnh, và nụ cười chàng dành cho nàng khi chàng bắt gặp nàng đang quan sát thật ấm áp và trực tiếp.

Chúa ơi, sao nàng yêu người đàn ông này đến thế.

"Nàng cảm thấy thế nào ?" chàng hỏi.

"Ổn," nàng trả lời. "Tốt." Nàng cười ngượng nghịu. "Tuyệt vời."

Chàng nhặt cái áo của chàng lên và đưa một tay vào trong nó. "Ta sẽ gửi một ai đó qua để lấy đồ đạc của nàng về."

Sophie chớp mắt. "Ý chàng là sao ?"

"Đừng lo lắng, ta sẽ đảm bảo chắc chắn rằng anh ta phải thật kín đáo. Ta biết rằng điều này sẽ làm nàng xấu hổ bởi nàng biết gia đình ta."

Sophie nắm chặt lấy cái chăn, ước rằng cái váy của nàng không quá xa khỏi tầm với đến thế. Bởi nàng đột nhiên cảm thấy hổ thẹn. Nàng đã làm một việc mà nàng vốn luôn thề rằng nàng sẽ không bao giờ làm, và bây giờ Benedict giả sử rằng nàng sẽ là tình nhận của chàng. Và tại sao chàng lại không nghĩ thế chứ ? Đó là một giả định tự nhiên mà.

"Xin đừng gửi ai qua cả," nàng nói, giọng nhỏ nghẹn ngào

Chàng liếc nhìn nàng ngạc nhiên. "Nàng muốn tự mình nàng đi ?"

"Em muốn đồ đạc của em ở nguyên chỗ chúng ở," nàng nói nhỏ. Nói thế này dễ dàng hơn rất nhiều việc phải nói thẳng với chàng rằng nàng sẽ không trở thành tình nhân của chàng.

Một lần, nàng có thể tha thứ. Một lần, nàng thậm chí có thể nâng niu nó. Nhưng cả cuộc đời với người đàn ông không phải là chồng nàng - điều đó nàng biết nàng không thể làm.

Sophie nhìn xuống bụng nàng, thầm cầu nguyện rằng sẽ chẳng có đứa bé nào được đưa tới thế giới này một cách không hợp pháp cả.

"Nàng đang muốn nói gì ?" chàng hỏi, mắt chàng tập trung vào mặt nàng.

Đáng ghét. Chàng sẽ không cho phép nàng tìm đường thoát dễ dàng sao ? "Em nói rằng," nàng nói, nuốt xuống cục nghẹn vừa mới đắng ngắt trong cổ, "rằng em không thể là tình nhân của chàng được."

"Vậy nàng gọi chuyện này là gì ?" chàng hỏi trong chất giọng siết chặt, vung cánh tay về phía nàng.

"Em gọi nó là một quyết định lầm lạc," nàng nói, không nhìn vào mắt chàng.

"Ồ, vậy ra ta là một sai lầm ?" chàng bật ra, giọng chàng ngọt ngào gượng ép. "Tốt làm sao. Ta nghĩ rằng mình chưa từng là sai lầm của ai đó trước đây."

"Chàng biết rằng ý em không phải vậy."

"Có đúng là ta biết không ?" chàng giật phắt một chiếc ủng rồi đặt nó trên một tay ghế để chàng có thể xỏ nó vào. "Thẳng thắn thì, em yêu ạ, ta chẳng biết ý nàng là gì cả."

"Đáng ra em không nên làm điều này – "

Chàng quay ngoắt đầu để đối diện với nàng, đôi mắt rực lửa của chàng đối nghịch với nụ cười dịu dàng. "Bây giờ thì ta lại là một điều không nên ? Tuyệt vời. Thậm chí còn tốt hơn cả một sai lầm. Không nên nghe có vẻ hư hỏng hơn nhiều, nàng không nghĩ vậy sao ? Một sai lầm chỉ đơn giản là một lỗi lầm mà thôi."

"Không cần thiết phải làm như chuyện này là một việc tệ hại xấu xí như vậy."

Chàng nghiêng đầu sang bên như thể chàng thực sự suy xét những từ ngữ của nàng. "Đó là điều ta đang làm ư ? Ta lại nghĩ ta đang hành động cực kỳ thân thiện, cực kỳ thấu đáo đấy chứ. Nhìn này, không hò hét, không gắt gỏng ..."

"Em thà rằng chàng hét và gắt gỏng."

Chàng nhặt váy nàng lên và ném nó vào nàng, không hề nhẹ nhàng. "Thì, chúng ta không phải lúc nào cũng lấy được thứ chúng ta muốn, không phải sao, Cô Beckett ? Kẻ hèn mọn này hoàn toàn nhận thức được điều đó."

Nàng ôm lấy cái váy của mình và kéo nó xuống dưới cái chăn với nàng, hy vọng sẽ tìm ra cách để mặc nó vào mà không phải bỏ cái chăn ra.

"Sẽ là một mánh khóe khéo tuyệt vời nếu nàng tìm ra cách để thực hiện nó," chàng nói, ném cho nàng một cái lườm hạ cố.

Nàng quắc mắt. "Em sẽ không đòi hỏi chàng phải xin lỗi."

"Chà, thật là nhẹ nhõm. Ta ngờ rằng mình có thể tìm ra từ để nói đấy."

"Xin chàng đừng mỉa mai đến vậy."

Nụ cười của chàng đầy nhạo báng. "Nàng khó mà trong vị trí để mà yêu cầu ta bất kỳ điều gì."

"Benedict...."

Chàng chồm qua người nàng, nhìn nàng thô bạo. "Ngoại trừ, tất nhiên, việc cùng vào với nàng, điều mà ta vui lòng thực hiện."

Nàng không nói một từ.

"Nàng có hiểu," chàng nói, mắt chàng dịu đi, "cảm giác bị đẩy đi là như thế nào không ? Nàng cho rằng mình có thể từ chối ta bao nhiêu lần nữa trước khi ta ngừng cố gắng đây ?"

"Đó không phải là điều em muốn – "

"Thôi đi, đừng dùng cái cớ cũ rích đó nữa. Nó đáng chán lắm rồi. Nếu nàng muốn ở với ta, nàng sẽ ở với ta. Khi nàng nói không, đó là do nàng muốn nói không."

"Chàng không hiểu," nàng nói thật khẽ khàng. "Chàng luôn có thể làm bất kỳ điều gì chàng muốn. Một vài người trong số chúng ta không có cái sự xa hoa ấy."

"Ta thật ngốc làm sao. Ta nghĩ ta đang đề nghị nàng cái sự xa hoa ấy đấy."

"Sự xa hoa làm tình nhân của chàng," nàng chua chát nói.

Chàng khoanh tay lại, môi chàng bậm lại khi chàng nói, "Nàng sẽ không phải làm bất kỳ điều gì nàng chưa làm."

"Em bị cuốn đi," Sophie thật từ tốn nói, cố lờ đi sự thóa mạ của chàng. Điều này là điều nàng đáng phải chịu. Nàng đã ngủ với chàng. Tại sao chàng lại không nên nghĩ nàng sẽ là tình nhân của chàng chứ ? "Em đã phạm phải một sai lầm," nàng nói tiếp. "Nhưng điều đó không có nghĩa là em nên tái phạm lần nữa."

"Ta có thể đem đến cho nàng một cuộc sống tốt hơn," chàng nói, giọng thật thấp.

Nàng lắc đầu. "Em sẽ không là tình nhân của chàng. Em sẽ không là tình nhân của bất kỳ ai cả."

Benedict há hốc vì sốc khi chàng tiêu hóa những từ ngữ của nàng. "Sophie," chàng hoài nghi nói, "nàng biết rằng ta không thể cưới nàng."

"Tất nhiên em biết điều đó," nàng quát. "Em là một người hầu, không phải một con ngốc."

Benedict cố thử trong một khoảnh khắc đặt mình vào vị thế của nàng. Chàng biết rằng nàng muốn sự tôn trọng, nhưng nàng phải biết rằng chàng không thể cho nàng điều đó. "Điều đó cũng sẽ khó khăn với nàng nữa," chàng nhẹ nói, "kể cả nếu ta có cưới nàng. Nàng cũng sẽ không được chấp nhận. Giới thượng lưu có thể rất tàn nhẫn."

Sophie bật ra một tràng cười to trống rỗng. "Em biết," nàng nói, nụ cười của nàng cực kỳ không có chút hài hước nào. "Tin em đi, em biết."

"Vậy tại sao –"

"Làm việc này cho em nhờ," nàng ngắt lời, quay mặt đi để nàng không phải nhìn chàng. "Tìm ai đó để cưới. Tìm ai đó có thể được chấp nhận, người sẽ làm chàng hạnh phúc. Rồi để em yên."

Từng từ của nàng đâm sâu trong chàng, và Benedict đột nhiên nhớ tới hình ảnh người con gái trong đêm hội hóa trang. Nàng ấy thuộc về thế giới của chàng, tầng lớp của chàng. Nàng ấy có thể được chấp nhận. Và chàng nhận ra, khi chàng đứng đây, nhìn xuống Sophie, người đang thu mình lại trên chiếc ghế sô pha, cố không nhìn thẳng vào chàng, rằng Sophie mới là người con gái chàng luôn hình dung trong tâm tưởng, mỗi khi chàng nghĩ về tương lai. Mỗi khi chàng hình dung ra bản thân cùng vợ và con cái.

Chàng đã dành hai năm qua với một con mắt dán vào tất cả các cánh cửa, luôn luôn chờ đợi người con gái trong bộ đồ bạc ấy bước vào căn phòng. Đôi khi chàng cảm thấy mình thật ngớ ngẩn, thậm chí là ngu ngốc, nhưng chàng chưa bao giờ từng có thể xóa đi hình ảnh nàng ấy khỏi những nghĩ suy của chàng.

Một giấc mơ thuần khiết – trong giấc mơ ấy chàng cùng nàng ấy kết hôn, và họ sống hạnh phúc mãi mãi về sau.

Đó là một giấc mơ ngớ ngẩn cho một người đàn ông với danh tiếng như chàng, một giấc mơ ngọt ngào và ủy mị, nhưng chàng lại không thể ngăn mình mơ. Đó là thứ đến từ việc lớn lên trong một gia đình lớn và tràn đầy yêu thương - khiến con người ta cũng muốn một gia đình như vậy cho riêng mình.

Nhưng người con gái trong buổi vũ hội hôm nào đã trở nên một ảo vọng lập lờ. Quỷ quái, thậm chí chàng còn chẳng biết tên nàng ấy. Và Sophie thì ở đây.

Chàng không thể kết hôn cùng nàng, nhưng điều đó không có nghĩa là họ không thể ở bên cạnh nhau. Đó có thể là một thỏa hiệp gây tổn thương, và hầu hết gánh nặng ấy sẽ đè nặng lên vai nàng, chàng phải thừa nhận điều đó. Nhưng họ có thể làm được. Và họ chắc chắn là họ sẽ có được hạnh phúc nhiều hơn là phải chia tách.

"Sophie," chàng bắt đầu, "Ta biết tình thế này không phải là – "

"Đừng," nàng ngắt lời, giọng nàng khẽ, chỉ vừa đủ để nghe.

"Chỉ cần nàng chịu lắng nghe – "

"Làm ơn. Đừng."

"Nhưng nàng không – "

"Dừng đi !" nàng bật ra, giọng nàng vút cao.

Nàng đang siết lấy hai bờ vai mình chặt đến nỗi hai bờ vai ấy gần như là sát vào tai nàng, nhưng Benedict vẫn cố gắng. Chàng yêu nàng. Chàng cần nàng. Chàng cần phải cho nàng thấy chuyện giữa họ là có thể. "Sophie, ta biết nàng không đồng ý nếu – "

"Em sẽ không để con em sinh ra là con hoang !" nàng hét, nhúc nhích để giữ cái chắn quấn chặt quanh mình khi nàng đứng bật dậy. "Em sẽ không làm thế ! Em yêu chàng, nhưng không nhiều đến mức đó. Em không yêu bất kỳ ai nhiều đến mức đó."

Mắt chàng hướng xuống phần bụng của nàng. "Có lẽ là quá muộn để nói điều đó, Sophie."

"Em biết," nàng lặng lẽ nói, "và điều đó đang ăn mòn ruột gan em ngay lúc này."

"Nàng hối tiếc, ta biết."

Nàng nhìn đi. "Em không hối tiếc những gì chúng ta đã làm. Em ước em có thể. Em biết em nên. Nhưng em không thể."

Benedict chỉ có thể nhìn nàng chằm chằm. Chàng muốn hiểu được nàng, nhưng chàng chẳng thể nào hiểu thấu được làm thế nào nàng có thể sắt đá đến thế về việc không muốn làm tình nhân của chàng và có đứa con của chàng nhưng cùng lúc lại không hề hối tiếc việc làm tình của họ.

Làm sao nàng có thể nói nàng yêu chàng ? Lời nói ấy khiến nỗi đau trong tim chàng lại càng loét rộng hơn.

"Nếu chúng ta không có một đưa bé," nàng nói, trong im lặng, "vậy em sẽ cho rằng bản thân mình vô cùng may mắn. Và em sẽ không trêu đùa với định mệnh lần nữa."

"Không, nàng chỉ đơn thuần là trêu đùa với ta thôi," chàng nói, nghe thấy sự châm chọc ánh lên trong giọng chàng và ghét bỏ nó.

Nàng lờ chàng, cuộn cái chăn lại sát quanh mình hơn nữa khi nàng nhìn vô định vào một bức tranh trên tường. "Em sẽ có một ký ức mà em sẽ mãi nâng niu. Và điều đó, em cho rằng, là lý do tại sao không thể hối tiếc những gì chúng ta đã cùng chia sẻ."

"Nó sẽ không giữ nàng ấm áp trong đêm."

"Không," nàng buồn bã đồng ý, "nhưng nó sẽ giữ những giấc mơ của em được trọn vẹn."

"Nàng là một kẻ hèn nhát," chàng buộc tội. "Một kẻ hèn nhát vì đã không theo đuổi những ước mơ của mình."

Nàng quay người. "Không," nàng nói, giọng nàng rõ ràng rành mạch kể cả dưới sức ép nặng nề bởi cái cách chàng nhìn nàng. "Cái em chịu đó là em là một đứa con hoang. Và trước khi chàng nói chàng không quan tâm, để em bảo đảm với chàng rằng em là người quan tâm đến điều đó. Và tất cả những người khác nữa. Không một ngày nào trôi qua mà không nhớ về sự sinh ra đáng khinh rẻ của mình."

"Sophie ..."

"Nếu em có một đứa con," nàng nói, giọng nàng rạn nứt, "chàng có biết em sẽ yêu con đến bao nhiêu không ? Hơn cả cuộc sống, hơn cả hơi thở, hơn bất kỳ điều gì. Sao em có thể làm tổn thương đến đưa con của chính em theo cách em đã từng phải chịu ? Sao em có thể bắt con phải chịu nỗi đau ấy ?"

"Nàng sẽ chối bỏ đứa con của nàng sao ?"

"Tất nhiên không !"

"Vậy con sẽ không phải chịu cùng nỗi đau đó," Benedict nói với một cái nhún vai. "Bởi ta cũng sẽ không chối bỏ đứa bé."

"Chàng không hiểu," nàng nói, từng từ từng từ kết lại bởi nước mắt.

Chàng giả vờ mình chưa hề nghe thấy nàng nói. "Ta có đúng không khi giả sử rằng nàng bị chối bỏ bởi cha mẹ nàng ?"

Nụ cười của nàng thắt chặt và mai mỉa. "Không chính xác là như vậy. Lờ đi sẽ là một sự diễn tả rõ nét hơn."

"Sophie," chàng nói, bước về phía nàng và ôm nàng vào vòng tay chàng, "nàng không phải lập lại sai lầm của cha mẹ nàng."

"Em biết," nàng buồn bã nói, không hề vùng vẫy khỏi cái ôm của chàng, nhưng cũng chẳng hề đáp lại nó. "Và đó là lý do tại sao em không thể là tình nhân của chàng. Em sẽ không lặp lại cuộc sống của mẹ em."

"Nàng sẽ không – "

"Người ta nói một người khôn ngoan sẽ học được từ sai lầm của chính cô ta," nàng ngắt. "Nhưng một người thực sự khôn ngoan sẽ học được từ sai lầm của người khác." Nàng đẩy người ra, rồi quay lại đối mặt với chàng. "Em nghĩ mình là một người thực sự khôn ngoan. Làm ơn đừng lấy điều đó ra khỏi em."

Có một nỗi đau tuyệt vọng gần như là hữu hình nhuốm đẫm đôi mắt nàng. Nó khiến tim chàng vỡ vụn, và chàng lảo đảo lùi lại một bước.

"Em muốn được mặc lại đồ," nàng nói, quay đi. "Em nghĩ chàng nên đi đi."

Chàng nhìn tấm lưng nhỏ bé cô đơn của nàng trong vài giây trước khi cất lên thành lời, "Ta có thể khiến nàng thay đôi ý định. Ta có thể hôn nàng, và nàng sẽ... "

"Chàng sẽ không làm thế," nàng nói, không cử động đến một ngón tay. "Điều đó không phải là chàng."

"Không, nó có đấy."

"Chàng có thể hôn em, và rồi chàng sẽ ghét chính bản thân chàng. Và điều đó chỉ mất có một giây thôi."

Chàng rời đi không nói thêm một lời nào, tiếng cách của cánh cửa thay cho lời tạm biệt, đánh dấu sự rời đi của chàng.

Phía trong căn phòng, đôi bàn tay run rẩy của Sophie thả rơi chiếc chăn mỏng manh, và nàng gục xuống ghế, mãi mãi nhuộm màu lớp vải đệm ấy với nước mắt của nàng.