Ân oán quan trường

Chương 18

Docsach24.com

hìn chầm chập vào mặt Hàn Ngọc Trác, Phí Sở Thiên gật gật đầu:

- Khá lắm, thảo nào ngươi lại chẳng to gan mạo nhận thân thích của Đề đốc để xông thẳng vào thuyền của ta. Hãy nói mục đích đến đây?

Hàn Ngọc Trác mỉm cười:

- Tôi có nghe Phí đại nhân là con người rất khó nói chuyện, không ngờ lại cũng rất là bình dị, bao nhiêu đó cũng đủ chứng tỏ lời đồn đại khó tin...

Ngưng một giây như để cho câu truyện được chú ý nhiều hơn, hắn nói tiếp chầm chậm:

- Phí đại nhân, anh em Lương gia tiêu cục vốn là bậc trưởng bối của thảo dân.

Phí Sở Thiên mỉm cười khinh thị:

- Ngươi đã lầm rồi, ta thừa nhận có đến Lương gia tiêu cục, cũng thừa nhận rằng mục đích đến đó để bắt người, nhưng chỉ tiếc là ta đến chậm một bước, vì trước đó họ đã bị người khác bắt mất rồi.

Hàn Ngọc Trác cũng cười:

- Cứ như thế thì lời đồn đại lại sai mất nửa rồi!

Phí Sở Thiên gặng lại hỏi:

- Lời đồn đãi như thế nào?

Hàn Ngọc Trác đáp:

- Cứ theo như ta thấy thì chính đại nhân đã cho người vào Lương gia tiêu cục bắt chín anh em họ Lương đưa đi.

Phí Sở Thiên nói:

- Như vậy là lời của ta ngươi không tin?

Hàn Ngọc Trác đáp:

- Thảo dân không dám, chỉ mong Phí đại nhân nương tay cho một bận.

Phí Sở Thiên bật ngửa lưng vào ghế mỉm cười:

- Ngươi còn trẻ quá và ta cũng có phần mến lòng cương trực, cho nên vốn không muốn sinh ra phiền phức, nhưng bây giờ thì không thể bỏ qua được. Những lời lẽ đã qua, ta có thể bỏ không xét đến, nhưng chuyện dám không tin lời nói của ta thì quả là từ mấy mươi năm nay chỉ có một mình ngươi...

Cát Trường Giang bắt đầu nhích bước, hình như hắn đã quen lối của chủ nhân. Nhưng ngay lúc đó, Phí Sở Thiên vạt đằng hắn, làm cho hắn chớp mắt thối lui. Phí Sở Thiên nói tiếp:

- Ta đã nói nhiều thế nhưng ngươi vẫn không thông và chính ta cũng có chỗ không thông. Ngươi họ Hàn, bọn Tiêu cục họ Lương, thế sao ngươi bảo bọn họ là “trưởng bối”? Ngươi và họ có quan hệ ra sao?

Hàn Ngọc Trác cười cười:

- Chuyện nói ra sợ dài dòng, họ là trưởng bối của thảo dân nhưng lại không phải là con giòng họ, tuy không quan hệ nhưng lại mật thiết còn hơn thân thích, vì anh em họ Lương vốn đã theo bên cạnh nội tổ thảo dân gần đến hai đời, tình thân còn hơn anh em ruột thịt.

Phí Sở Thiên gật gật đầu:

- Có lý, lão phu đã hiểu khá rõ ràng. Ngươi và “Trường Bạch thế gia” Hàn Quân Dật quan hệ ra sao?

Hàn Ngọc Trác đáp:

- Phí đại nhân quả đã rõ, chủ nhân Trường Bạch thế gia chính là gia phụ của thảo dân.

Phí Sở Thiên nói:

- Ta có nghe nói Hàn Quân Dật có ba người con, người nào cũng có tài, ngươi vào hàng thứ mấy?

Hàn Ngọc Trác nghiêng mình:

- Đa tạ đại nhân có lòng thăm hỏi, thảo dân đứng vào hàng thứ ba.

Phí Sở Thiên gật gật:

- A.. a... cầm, kỳ, thi, tửu, thư, họa, hoa... có phải đó là “Thất tuyệt” và tặng cho ngươi biệt hiệu đó phải không?

Hàn Ngọc Trác đáp:

- Không dám, đó chẳng qua là bạn bè gọi đùa thế cho vui thôi.

Phí Sở Thiên gật đầu:

- Ta có nghe Hàn gia tam long, chỉ có “Tiểu Mạnh Thường” Hàn Ngọc Trác là người phong tư tài mạo, nhân phẩm xuất chúng, sở học đã vượt hẳn Hàn gia tam đại, bây giờ gặp mặt hình như danh phú kỳ thực đó phải không?

Hàn Ngọc Trác đáp:

- Đại nhân quá khen, thảo dân không dám nhận.

Phí Sở Thiên nhìn sững vào mặt Hàn Ngọc Trác:

- Ta còn nghe nói ngươi từng sử dụng thanh “Vô Nhân đao” và thanh đao ấy không hề làm vấy máu người, có thật thế không?

Câu hỏi của Phí Sở Thiên, của một lão cáo già hiển nhiên là có nhiều dụng ý, nhưng “Tiểu Mạnh Thường” cũng cơ trí, không thua hắn:

- Chuyện đó cũng không nhất định, cũng cần phải căn cứ vào thực tế. Một thanh sắt không mũi nhọn, nhưng có người ỷ sứ mạnh dám đâm vào thì tự nhiên da thịt nào cũng không thể không bị thủng, cho nên thanh Vô Nhân đao ấy thật sự không từng vấy máu, không muốn vấy máu nhưng nếu gặp kẻ đại gian đại ác, nhất là gặp phải cảnh nguy cấp đến sinh mạng của chủ nhân, thanh đao không mũi nhưng vẫn có thể giết người.

Phí Sở Thiên lại gật gật đầu:

- Như vậy thì cũng là lời đồn đại không chính xác. Hàn Ngọc Trác!

Hàn Ngọc Trác lên tiếng:

- Thảo dân có mặt.

Phí Sở Thiên nói chậm rãi:

- Ta vốn không từng nói chuyện vô ích với bất cứ ai, nhưng với ngươi, vì mến tài ta muốn đánh cược với ngươi một chuyện, ngươi có bằng lòng hay không?

Hàn Ngọc Trác hỏi:

- Chẳng hay Phí đại nhân định đánh cuộc về chuyện chi?

Phí Sở Thiên đáp:

- Ngươi quả quyết là bọn ta đã bắt bọn Lương gia tiêu cục, nhưng ta bảo là không. Bây giờ khó mà phân biện. Vả lại, ta và Hàn Quân Dật vốn cùng bối phận ngang nhau, ta không muốn mang tiếng cưỡng từ đoạt lý đối với kẻ hậu sinh, vì thế ta muốn dùng thái độ ôn hòa để giải quyết chuyện không hay này.

Hàn Ngọc Trác đáp:

- Phí đại nhân rộng lượng như thế, thảo dân vô cùng cảm kích, xin đại nhân cho biết rõ hơn.

Phí Sở Thiên đưa ngón tay lên chỉ chung quanh thuyền:

- Bây giờ ta cho ngươi lục soát khắp thuyền này, nếu ngươi tìm được bọn Lương gia huynh đệ hoặc vật gì dính líu đến họ, ta sẽ bằng lòng giao hoàn bọn họ lại cho ngươi, không để tổn thất đến một chéo áo. Trái lại, nếu ngươi không tìm được ta sẽ áp giải ngươi về Đông Xưởng để xử trí, ngươi có dám đánh cuộc không?

Biết chủ tâm gian hoạt của lão hồ ly này, Hàn Ngọc Trác mỉm cười:

- Phí đại nhân nói thế là đã làm khó thảo dân rồi đó.

Phí Sở Thiên cau mặt:

- Ta làm khó ngươi ở chỗ nào? Ta đã cho ngươi biết bọn Lương gia tiêu cục không có trong tay ta, nhưng lại không tin. Đáng lý ta đã có thái độ khác với ngươi rồi, nhưng vì nghĩ ngươi hãy còn quá nhỏ nên ta đã rộng dung. Ta đã cho phép ngươi như thế là coi như quá mức dễ dàng rồi, ngươi còn muốn hơn như thế nữa sao?

Hàn Ngọc Trác đáp:

- Đã đành lý thì như thế, nhưng nếu Phí đại nhân đã giam giữ bọn anh em họ Lương ở một nơi khác hoặc bày cách nửa mờ nửa sáng thì làm sao thảo dân biết được?

Phí Sở Thiên xạm mặt, lão đập mạnh tay xuống mặt bàn:

- Ngươi nói như thế nghĩa là sao? Bảo rằng bọn họ Lương có mặt trên thuyền của ta cũng là ngươi, bây giờ bảo không có cũng lại là ngươi, trước mặt ta không phải là chỗ để ngươi tráo trở như thế ấy...

Hàn Ngọc Trác mỉm cười:

- Xin Phí đại nhân bớt giận, thảo dân đâu có bao giờ khẳng định rằng anh em họ Lương có mặt tại đây. Sở dĩ thảo dân liều mạng đến diện kiến đại nhân là chỉ cầu xin đại nhân nới tay cho người vô tội. Bất cứ một người nào, nếu đã từng xông xáo giang hồ cũng đều rất dễ dàng hiểu rằng chuyện này không cần phải tìm kiếm mất công, chỉ cần gặp được Phí đại nhân thì câu chuyện sẽ rất dễ dàng giải quyết.

Phí Sở Thiên gằn giọng:

- Nể tình Hàn Quân Dật, ta đã cho ngươi một cơ hội dễ dàng, chỉ một lần thôi chứ không có hai. Cát Trường Giang, hãy đưa hắn rời thuyền.

Cát Trường Giang nhích tới hất hàm:

- Đứng lên!

Hàn Ngọc Trác mỉm cười:

- Phí đại nhân....

Cát Trường Giang trầm giọng:

- Đứng lên!

Hàn Ngọc Trác không nhìn hắn, nhưng lại phất tay:

- Dang ra chỗ khác, không được vô lễ khi ta đang hầu chuyện với Phí đại nhân.

Cái phất tay của Hàn Ngọc Trác coi nhẹ như một cử chỉ ra hiệu, thế nhưng Cát Trường Giang bỗng nghe một luồng tiềm lực ập tới thình lình, hắn chưa kịp phản ứng thì chợt nghe mất thăng bằng dội ngược ra sau.

Vừa muốn lấy thế xông lên, nhưng Phí Sở Thiên vụt đằng hắng hai ba tiếng liên tiếp, Cát Trường Giang nuốt hận thối lui. Phí Sở Thiên trầm giọng:

- Hán Ngọc Trác, ta vốn không muốn làm mất hòa khí với hạng hậu sanh, nhưng ngươi cũng đừng để cho ta nổi nóng. Ngươi hãy liệu giữ mình, nếu không ta sẽ bắt ngươi đưa về Trường Bạch để vấn tội Hàn Quân Dật về gia huấn đó nghe.

Hàn Ngọc Trác điềm nhiên:

- Phí đại nhân, gia giáo của Trường Bạch là dạy con phải biết trung hiếu, nếu khi gặp chuyện cần đến lòng trung hiếu thì dầu phải băng vào lửa cũng không được chối từ. Người của Trường Bạch thế gia một khi đã cần phải đến đâu thì phải đến minh bạch và phải đứng thẳng mình chứ không bao giờ cúm rúm.

Phí Sở Thiên nhướng nhướng đôi mày nhưng Hàn Ngọc Trác đã nói luôn:

- Phí đại nhân, thảo dân còn đang nói.

Phí Sở Thiên trừng mắt:

- Nói đi.

Hàn Ngọc Trác nói:

- Thảo dân chỉ mong đại nhân có thể thay đổi câu nói vừa rồi.

Phí Sở Thiên cau mặt:

- Sao, ngươi không muốn ta đưa ngươi vé Trường Bạch để vấn tội, ngươi muốn ta đưa ngươi về Đông Xưởng để xét xử phải không?

Hàn Ngọc Trác lắc đầu:

- Không phải, thảo dân chỉ mong thay vì nói tìm kiếm những vật gì dính líu đến anh em họ Lương bằng “những chuyện gì có dính líu đến” thôi.

Phí Sở Thiên quắc mắt:

- Ngươi định “chơi chữ”với ta đó phải không? Ta bảo cho ngươi tìm kiếm nếu nhủ có bọn họ Lương, hoặc những vật gì có dính líu đến họ, thế ngươi bảo sửa thành “những chuyện gì có dính líu đến” thì đâu khác nhau gì?

Hàn Ngọc Trác mỉm cười:

- Có khác, những vật gì, có nghĩa như quần áo chẳng hạn. Còn “những chuyện gì” nó có nghĩa rộng hơn.

Phí Sở Thiên quát lên:

- Ngươi định muốn hơn ta từng tiếng đó phải không?

Hàn Ngọc Trác vẫn điềm nhiên:

- Không dám, thảo dân chỉ cầu xin chứ không dám thế. Huống chi muốn hơn người là phai tri kỷ tri bỉ, nhưng đối với Phí đại nhân thì trên đời này có một kẻ nào dám nói là tri kỷ tri bỉ.

Câu nói sau có vẻ hơi tâng bốc va quá tự nhiên, sau một lúc giận dữ, Phí Sở Thiên gật gật đầu:

- Được rồi, ta cũng rộng lượng bằng lòng theo ý của ngươi, nhưng ta cũng cần lặp lại rằng nếu như không có...

Hàn Ngọc Trác chặn nói:

- Thảo dân xin cúi đầu tuân theo sự xử trí của đại nhân. Hàn gia từ trước đến nay nói một câu là tính một câu. Cá nhân của thảo dân là nhỏ mà danh dự của Trường Bạch thế gia mới là lớn, xin nói chuyện với Phí đại nhân.

Phí Sở Thiên gật đầu:

- Tốt!

Ông ta vẫy tay:

- Cát Trường Giang, hãy dẫn đường.

Cát Trường Giang cúi đầu tuân lệnh và quay bước, nhưng Phí Sở Thiên đã đưa tay ngăn lại:

- Hãy cho hắn xem ở đây trước đã.

Hàn Ngọc Trác lắc đầu:

- Không cần, Phí đại nhân, xin cứ cho quí thuộc hạ đi chỗ khác.

Phí Sở Thiên khoát tay, Cát Trường Giang lườm mắt về phía Hàn Ngọc Trác và quay mình đi trước.

° ° ° ° °

Rời khỏi khoang trước là tới khoang sau, chiếc thuyền thật lớn, đi trong khoang mới thấy còn lớn hơn cả lúc ở ngoài nhìn vào. Cả một khoang sau, từng thùng đồ chất tràn lan, những vật dụng nhà bếp, những thức ăn, gạo muối, cá khô, thịt khô dự trữ gần lấp đầy cả một khoang. Khoang kế tiếp là củi nước. Sau cùng là những vật dụng linh tinh của chiếc thuyền như dây neo, những cánh buồm cuốn lại, cây ván, búa kềm chất tới sau lái và phòng lái là chỗ ngồi của tài công.

Từng cái thùng, từng cái rương, từng bó buồm, từng bó củi, bao gạo, thùng nước tương, thùng muối, thùng chén đũa... nhất nhất đều được phanh phui, nhưng tất cả cũng chỉ là vật dụng chớ không có một người nào.

Phí Sở Thiên từ nụ cười đắc ý chuyển sang mặt nặng. Cát Trường Giang ném tia mắt vào mặt Hàn Ngọc Trác như vừa giựt được một con cá trong tay.

Ba người đảo vòng tới mũi thuyền, Phí Sở Thiên cất giọng lạnh lùng:

- Cát Trường Giang, còn chỗ nào bỏ sót không?

Cát Trường Giang cung kính cúi đầu:

- Bẩm đại nhân, tất cả đã kiếm soát thật thật kỹ càng.

Vừa nói, hắn lại vừa liếc Hàn Ngọc Trác, ánh mắt của hắn lộ đầy ngạo nghễ.

Phí Sở Thiên hất mặt:

- Sao?

Tự nhiên đó là câu hỏi đối với Hàn Ngọc Trác.

Hàn Ngọc Trác mỉm cười:

- Thảo dân hãy còn một chuyện vẫn còn chưa thông suốt, kính xin đại nhân chỉ giáo?

Phí Sở Thiên nhướng mắt:

- Chuyện gì?

Hàn Ngọc Trác hỏi:

- Nghe nói đại nhân từ kinh sư ra đi đến Đại Danh phủ, thuộc hạ gồm đến hai mươi mấy người, nhưng bây giờ tại đây kể cả đại nhân nữa là chưa được bốn, vậy chẳng hay số còn lại ở đâu?

Phí Sở Thiên đáp:

- Vào thành có chuyện chưa về.

Hàn Ngọc Trác cười:

- Thảo dân nghe nói vào thành chỉ có hai người.

Phí Sở Thiên cười gằn:

- Ngươi điều tra khá quá há.

Hàn Ngọc Trác thủ lễ:

- Thảo dân không dám.

Phí Sở Thiên trầm giọng:

- Hàn Ngọc Trác, ngươi đã có nói rồi, cần tìm trên thuyền này...

Hàng Ngọc Trác chận nói:

- Thật ra thì cho đến bây giờ thảo dân vẫn chưa kiếm được khắp thuyền.

Phí Sở Thiên nhướng mắt:

- Cho đến bây giờ ngươi vẫn chưa kiếm được khắp thuyền? Ngươi....

Hàn Ngọc Trác cười:

- Người ta thường nói Nam Thuyền Bắc Mã, thảo dân tuy sinh trưởng từ miền Bắc nhưng cũng đã lặn lội qua miền Nam, đáng lý quí thuộc không nên qua mắt như thế.

Cát Trường Giang lên tiêng:

- Họ Hàn kia, ngươi nói sao? Ai đã qua mắt ngươi?

Hàn Ngọc Trác cười cười:

- Các hạ đừng vội nóng chứ! Phí đại nhân đã có một căn bản tu dưỡng trấn tĩnh như thế ấy, theo bên mình hầu hạ, sao các hạ lại không chịu học theo? Tại hạ đâu có nói oan, sự thật thì các hạ đâu đã đưa tại hạ xuống khoang hầm? Có đúng thế không?

Cát Trường Giang biến sắc:

- Họ Hàn ngươi... ngươi... chắc ngươi cũng biết bất cứ chiếc thuyền nào khoang hầm cũng là khoang trống....

Hàn Ngọc Trác cười:

- Khoang hầm trống, đó là lẽ tất nhiên, cần phải trống thì mới phong nước được. Nhưng nếu có người ở dưới thì ai lại cấm?

Cát Trường Giang xạm mặt, hắn quay phắt lại:

- Đại nhân...

Da mắt màu trắng nhớt của Phí Sở Thiên càng xuống màu xạm ngắt, ông ta trầm giọng ngắt lời:

- Chuyện gì cũng phải công bình, đưa hắn đi.

Cát Trường Giang cúi đầu rồi ngẩng mặt lên khoát tay, đôi mắt hắn trừng trừng như muốn nuốt sống Hàn Ngọc Trác. Như không thèm đếm xỉa đến thái độ của hắn, Hàn Ngọc Trác vòng tay nói với Phí Sở Thiên:

- Phí đại nhân có cần theo để thị sát hay không?

Phí Sở Thiên gật đầu:

- Tự nhiên!

Nói đi, nhưng lão vẫn đứng y một chỗ, Hàn Ngọc Trác mỉm cười:

- Chắc đại nhân còn phải đề phòng...

Phí Sở Thiên mím môi, nhưng Hàn Ngọc Trác đã bám sát theo Cát Trường Giang...

° ° ° ° °

Bất cứ thuyền rộng đến đâu, khoang hầm cũng không thể cao quá đầu người khi xuống ở cầu thang. Cát Trường Giang được lệnh xuống trước khi nắp hầm vừa được mở. Hắn lom lom bước xuống, Hàn Ngọc Trác nhìn theo mỉm cười. Ở đây không phải chỗ giao đấu đông người, nếu có thể chỉ là bất phòng đánh lén. Ngón đó hắn có thừa ứng phó.

Xuống khỏi cấu thang, ván sạp bên trên còn phải mộ với tay mới tới. Chiếc thuyền này có đáy thật sâu. Đáy đã sâu, tự nhiên phải rộng, bóng tối thâm trầm. Kế Hàn Ngọc Trác là Bao Phẩm Trung, sau rốt là Phí Sở Thiên. Cả bốn người đều đứng yên dưới đáy.

Phí Sở Thiên lên tiếng:

- Bao Phẩm Trung, đốt đèn lên.

Ngọn đèn hơi nhỏ, ánh sáng mập mờ. Khoang hầm được chia làm đôi, chính giữa có một tấm vách ngăn. Khoang đầu trống rỗng. Khác hơn ở trên, dưới khoang hầm khỏi cần phải lục lạo, chỉ cần đưa mắt nhìn quanh một lượt là thấy hết mặc dù hầm rộng và chiếc đèn tù mù, vì từ trước tới sau trống rỗng.

Cát Trường Giang hất mặt:

- Sao?

Hàn Ngọc Trác cười:

- Không có gì cả.

Hắn lại hất mặt lần nữa:

- Đi lên.

Hàn Ngọc Trác lại cười:

- Đã hết đâu?

Cát Trường Giang hỏi:

- Còn gì nữa?

Hàn Ngọc Trác chỉ khoang sau:

- Mới phân nửa khoang đầu.

Cát Trường Giang gắt giọng:

- Khoang hầm sau thì phải đi cầu thang mới xuống được.

Hàn Ngọc Trác nhìn Phí Sở Thiên mỉm cười:

- Đại nhân vừa mới nói, ở đây phải xử sự công bình, các hạ định làm trò quỷ hay sao?

- Khoang sau có một khâm phạm tại Sơn Đông, ta đã được Thánh chỉ đưa hắn về Kinh sư đối chất.

Hàn Ngọc Trác cười hỏi:

- Một khâm phạm hay bao nhiêu khâm phạm?

Phí Sở Thiên đáp:

- Một!

Hàn Ngọc Trác hỏi:

- Nhưng nếu thảo dân không thấy thì làm sao biết được?

Mặt của Phí Sở Thiên chùng nặng xuống, hai quai hàm của ông ta nhảy từng vòng và thình lình, ông ta hất mặt cho Cát Trường Giang:

- Mở cửa.

Cát Trường Giang bước tới nhịp đầu ngón tay vào mặt ván ba tiếng, hai thừa một nhặt. Có tiếng nghiến của ván nghe kèn kẹt, một khoang trống được dạt ra. Bên trong có ánh đèn, tự nhiên ánh đèn cũng không sáng nhưng có vẻ rõ hơn ở bên ngoài. Cát Trường Giang bước vào. Hàn Ngọc Trác cũng bước theo.

Bao Phẩm Trung bám sát. Phí Sở Thiên cũng ở sau cùng.

Khoang hầm sau cũng trống trơn, chính giữa có trải một chiếc chiếu, trên chiếu có một người nằm. Hàn Ngọc Trác liếc qua biết ngay người đó đã bị khống chế huyệt đạo. Cạnh bên có hai người, một người mặc áo xanh, một áo hồng, cả hai khoảng ba mươi tuổi và cùng mang đao trần. Vừa thấy mặt Phí Sở Thiên, cả hai cúi đầu thật thấp.

Phí Sở Thiên hất mặt nói với Hàn Ngọc Trác:

- Khâm phạm của triều đình đó.

Hàn Ngọc Trác hơi khựng mất một giây, nhưng sau đó hắn vụt sáng mắt lên:

- Làm sao biết chắc đó là khâm phạm?

Phí Sở Thiên gặng lại:

- Không phải khâm phạm thì ai?

Ném tia mắt thật nhanh về con người đang nằm dưới chiếu, Hàn Ngọc Trác cười:

- Nếu đó là Triệu đại nhân thì sao?

Phí Sở Thiên tái mặt, nhưng ông ta bình tĩnh lại thật nhanh:

- Ngươi biết Triệu Đức Chính?

Hàn Ngọc Trác lắc đầu:

- Là hạng thảo dân, làm sao lại được vinh hạnh như thế ấy.

Phí Sở Thiên hỏi:

- Nếu không biết thì tại sao ngươi lại cho rằng đó là ông ta?

Hàn Ngọc Trác đáp:

- Bây giờ khó lòng cãi lẽ, chỉ có một cách là ổn nhất.

Phí Sở Thiên hỏi:

- Cách gì?

Hàn Ngọc Trác đáp:

- Giải huyệt cho người đó, để chính ông ta tự nói.

Da mặt từ trắng bệch của Phí Sở Thiên vụt như muốn tím bầm, sát khí xông ra hừng hực. Sắc diện đó rất rõ ràng, ông ta luyện “Âm Sát thủ”, chỉ khi nào ngấm ngầm vận công da mặt mới chuyển màu như thế đó.

Giọng nói của ông ta thật nặng nề:

- Được lắm, ngươi hãy giải huyệt cho hắn đi.

Hàn Ngọc Trác làm như không thấy thái độ của Phí Sở Thiên, càng làm như không để ý đến những kẻ xung quanh. Hắn ngồi xổm xuống bên cạnh người nằm trên chiếc chiếu...

Và ngay khi đó, một tiếng rú lên.