Ân Hữu Trọng Báo

Chương 75: Nổi giận

Mặc dù Mạnh Ân vẫn luôn tự ti về tình cảm của mình với Hàn Trọng Viễn, nhưng cậu biết rất rõ tính độc chiếm mà Hàn Trọng Viễn dành cho mình, chính vì thế nên cậu giải thích ngay.


Nhưng hiển nhiên giải thích như vậy không thể khiến Hàn Trọng Viễn yên lòng. Hắn cầm bức thư được trang trí hết sức xinh xắn kia, nóng nảy đi đi lại lại: “Chưa biết chừng đây là con trai viết.”


Chả lẽ chỉ cần là con trai viết thì mình sẽ thích người đó ư? Lời nói không tin tưởng của Hàn Trọng Viễn khiến sắc mặt Mạnh Ân trắng bệch, dưới yêu cầu của Hàn Trọng Viễn, cậu từng nói thích Hàn Trọng Viễn rất nhiều lần, nhưng dường như Hàn Trọng Viễn không hề tin.


“Em nói anh nghe xem nào!” Hàn Trọng Viễn cầm cặp sách của Mạnh Ân ném xuống đất, chờ làm xong thì hắn mới phát hiện mình có hơi quá đáng.


“Em chỉ thích anh.” Mạnh Ân đáp. Hàn Trọng Viễn là người duy nhất cậu từng thích, khi xưa, cậu thích người như ánh mặt trời chiếu sáng cuộc đời cậu đó, về sau thật sự ở bên Hàn Trọng Viễn, cậu lại bắt đầu thích sự quan tâm và tính độc chiếm mà Hàn Trọng Viễn dành cho mình, cùng với những chăm sóc hết sức nhỏ nhặt kia.


Mặc dù đôi khi tính tình người ấy không tốt lắm, nhưng đó cũng là bởi hắn coi trọng mình. Trên thế giới này, cũng chỉ có mình hắn quan tâm đến mình… Nhất thời suy nghĩ ấy khiến cơn khó chịu vì không được tin tưởng trong Mạnh Ân vơi đi hơn nửa.


Hàn Trọng Viễn là người cậu thích, là ân nhân của cậu, thật ra nổi giận khi thấy người khác viết thư tình cho cậu cũng không phải chuyện gì to tát.
Sau khi nghĩ thông suốt, Mạnh Ân lặp lại: “Em chỉ thích một mình anh thôi.”


Nét mặt và lời nói nghiêm túc của Mạnh Ân khiến cơn giận toàn thân Hàn Trọng Viễn bay biến hơn nửa, cũng khơi lên tâm trạng hỏi câu khác: “Rốt cuộc thư tình này là thế nào? Em đã đọc chưa? Có biết là ai gửi cho em không?”


“Em… Chắc là giờ Thể Dục hôm nay có người kẹp nó trong sách giáo khoa của em, em chưa đọc. Nhưng mà có lẽ em biết là ai, bạn nữ kia không học cùng lớp em, em không biết bạn ấy tên là gì.” Mạnh Ân nói hơi lộn xộn, khai sạch những gì mình biết, cứ sợ Hàn Trọng Viễn vẫn còn giận.


Hàn Trọng Viễn nhìn bức thư trên tay, lạnh mặt xé phong thư ra, sau đó thần sắc lại bắt đầu trở nên u ám: “Khốn nạn! Cái đứa thối tha đó lại dám nói như thế, nó, nó…”


Vo viên bức thư trong tay, suýt nữa thì Hàn Trọng Viễn không khống chế được tâm trạng của mình – con bé kia lại nói yêu Mạnh Ân, còn hẹn gặp Mạnh Ân ở một cửa hàng gần trường! Sao cô ta dám mơ tưởng đến Mạnh Ân?


Hơn nữa, cô ta còn viết trong thư là Mạnh Ân giống như hoàng tử vậy… Mạnh Ân ở trường xuất sắc như thế, được rất đông người để ý phải không? Đáng ra hắn không nên để Mạnh Ân đi học mới đúng!


Vô thức muốn xé nát bức thư trên tay rồi đốt bỏ, bỗng nhiên Hàn Trọng Viễn lại nghĩ đến một cách giải quyết: “Ngày mai anh bảo Triệu Anh đến trường với em, sau đó nộp bức thư này cho giáo viên! Bé tí tuổi đầu đã yêu sớm, nhất định phải bảo giáo viên dạy dỗ con bé đó cẩn thận, không được nhân nhượng!” Lúc nói lời này, hắn đã quên sạch rằng tối nào mình cũng phải ôm ấp rồi hôn hôn sờ sờ Mạnh Ân.


“Không, không được.” Mạnh Ân không kìm được can ngăn.
“Em nói gì?” Hàn Trọng Viễn lạnh mặt nhìn Mạnh Ân.
“Như vậy không tốt cho lắm.” Mạnh Ân nhỏ giọng nói. Thật ra trong trường có rất nhiều người viết thư tình, đồng thời mọi người cũng đều chấp nhận sẽ không nộp cho giáo viên.


Có một số giáo viên dễ tính, phát hiện trong lớp có học sinh yêu sớm cũng mở một mắt nhắm một mắt, nhưng có một số giáo viên sẽ tìm gặp phụ huynh… Nếu bạn nữ kia bị phụ huynh biết mình viết thư tình cho bạn nam, nhất định sẽ bị bố mẹ trách mắng.


“Em muốn bảo vệ con bé đó?” Hàn Trọng Viễn có xúc động muốn đi tìm giáo viên ngay lập tức, hoặc là trực tiếp không để Mạnh Ân đi học nữa cho rồi.
Nhưng Mạnh Ân thích học như thế…
Sắc mặt biến đổi liên tục, Hàn Trọng Viễn giữ vai Mạnh Ân, còn càng lúc càng giữ chặt.


“Không phải, nhưng thư tình bị người khác đọc sẽ không hay…” Gương mặt Mạnh Ân hơi nhợt nhạt, là vì Hàn Trọng Viễn siết đau cậu, cũng vì đột nhiên nghĩ đến những việc mình từng trải qua.
Để ý thấy vệt hoảng hốt trong mắt Mạnh Ân, Hàn Trọng Viễn buông tay ra: “Vậy em muốn làm thế nào?”


“Chúng ta đốt thư đi, đừng nói cho ai khác biết, nếu không bạn nữ kia bị gọi phụ huynh, chưa biết chừng sẽ bị đánh.” Mạnh Ân nhìn Hàn Trọng Viễn với vẻ mặt đầy trông mong, nếu Hàn Trọng Viễn vẫn cố chấp thì cậu cũng chỉ có thể nghe theo Hàn Trọng Viễn, có lỗi với bạn nữ kia.


Hàn Trọng Viễn rất muốn nói là cũng đâu phải bố mẹ của em, viết thư tình thôi thì sao mà bị đánh được chứ? Nhưng bỗng nhiên lại nhớ đến dáng vẻ của Mạnh Ân khi mình mới sống lại. Nếu quả thật mình làm ra hành động quá khích, đưa bức thư tình này cho người khác thì không phải cũng giống như Mạnh Manh hay sao? Liệu Mạnh Ân có ghét hắn, rồi sau đó cảm thấy như cùng cảnh ngộ với con bé kia không?


Không, chuyện này tuyệt đối không thể!
Dường như trong nháy mắt, sắc mặt Hàn Trọng Viễn dịu đi, còn cười với Mạnh Ân, sau đó lập tức xé nát bức thư trong tay mình: “Anh chỉ đùa với em thôi, sẽ không làm thật đâu.”


Mạnh Ân vui vẻ nhìn Hàn Trọng Viễn, nhưng lại có phần ngờ vực – hình như nụ cười của Hàn Trọng Viễn có gì đấy sai sai?


Tất nhiên nụ cười của Hàn Trọng Viễn có chỗ sai sai, thậm chí có thể nói là hắn vẫn chưa hết bận tâm chuyện Mạnh Ân nhận được thư tình. Chờ đến khi Mạnh Ân ngủ rồi, hắn lập tức ngồi dậy, sau đó tìm vệ sĩ trực đêm đến, giao cho một nhiệm vụ.


Người vệ sĩ hơn ba mươi tuổi ở căn nhà cách vách với Hàn Trọng Viễn, nhận được một nhiệm vụ khiến anh ta khó lòng tưởng tượng nổi – ba giờ chiều thứ bảy ngày mai, anh ta phải đi đến một hiệu sách ở gần trường của Mạnh Ân, sau đó chụp ảnh tất cả những cô gái có mặt vào lúc đó, đồng thời nghĩ cách nghe lén những cô gái đó.


Như vậy… Anh ta sẽ không bị xem là tên háo sắc đấy chứ? Vệ sĩ lo lắng hết sức.
Sau khi giao việc cho vệ sĩ xong, hôm sau Hàn Trọng Viễn bảo Triệu Anh đưa Mạnh Ân đến chỗ Tiền Mạt.


Tuy Mạnh Ân chưa đọc thư, không biết địa điểm cũng chẳng biết cô gái kia là ai, chắc chắn sẽ không đến cuộc hẹn. Nhưng dù chỉ để con bé kia đợi ở nơi rất gần Mạnh Ân thôi, Hàn Trọng Viễn cũng cảm thấy rất khó chấp nhận.


Hôm ấy, Hàn Trọng Viễn hoàn thành công việc của mình trong thời gian ngắn nhất, sau đó lập tức chạy đến chỗ Tiền Mạt. Mà cùng lúc ấy, Mạnh Ân ở chỗ Tiền Mạt cũng gặp một người từng gây hấn với mình trong vài ngày trước đó – Tiền Xảo Vũ.


Mấy tháng nay Tiền Tùng rất biết điều, thái độ của Tiền Mạt với em trai cũng khá hơn, mặc dù không để gã vào Hoa Viễn làm việc nữa, nhưng những chuyện khác thì giúp đỡ rất nhiều.


Tiền Mạt giúp đỡ Tiền Tùng, với Tiền Xảo Vũ lại càng khỏi phải nói. Con trai cô sống lại trở về, tính ra thì tuổi thật cũng chẳng lớn hơn cô là bao, vốn đã không cần cô quan tâm yêu quý, nhưng Tiền Xảo Vũ thì khác. Mặc dù cô bé hơi thất thường, nhưng miệng rất ngọt, trước mặt Tiền Mạt lại ngoan ngoãn khôn khéo, tất nhiên Tiền Mạt sẵn lòng chiều chuộng cô bé, cũng thường xuyên cho cô bé đến nhà chơi.


Hôm nay là thứ bảy, cô bé lại đến chỗ Tiền Mạt, nhưng không ngờ Tiền Mạt không có nhà mà Mạnh Ân lại có.


Trước mặt Tiền Mạt, Tiền Xảo Vũ muốn ngoan ngoãn bao nhiêu thì có ngoan ngoãn bấy nhiêu, nhưng hết sức coi thường Mạnh Ân. Sau khi nghe thím Lưu nói trong nhà chỉ có Mạnh Ân, Mạnh Ân còn ở trong phòng của Hàn Trọng Viễn thì cảm thấy khó chịu trong lòng: “Thím Lưu, con còn chưa chào Mạnh Ân, con lên nói chuyện với anh ấy một lúc nhé.”


“Tiểu Vũ, Mạnh Ân ở trong phòng của Trọng Viễn, bây giờ Trọng Viễn không thích người khác vào phòng của nó đâu.” Thím Lưu khẽ cau mày.


“Thím Lưu, anh họ không cho người khác vào phòng của anh ấy là sợ người khác làm hỏng bộ sưu tập của anh ấy, con chẳng động vào những món đó, thì có làm sao? Với cả hồi xưa không phải con rất hay vào phòng của anh ấy à?” Tiền Xảo Vũ đáp. Trước kia Hàn Trọng Viễn đã từng nổi giận vì bộ sưu tập của hắn bị người khác làm hỏng, nhưng Tiền Xảo Vũ chẳng có hứng thú gì với những món đồ đó, sẽ không động vào.


Nhưng gần đây hình như Hàn Trọng Viễn đã không thèm để ý đến những anh lính kia, mà để ý đến thứ khác rồi… Bây giờ thím Lưu cũng có phần không nắm bắt được tính tình của Hàn Trọng Viễn, trên mặt cũng hơi do dự.


“Thím Lưu, không sao đâu, không phải Mạnh Ân cũng ở đấy à?” Tiền Xảo Vũ lười nói với thím Lưu, chạy lên tầng.
Lúc Mạnh Ân nghe thấy tiếng gõ cửa thì còn tưởng là thím Lưu, không ngờ sau khi mở cửa ra lại phát hiện là Tiền Xảo Vũ trang điểm tỉ mẩn.


Tiền Xảo Vũ rất giống Mạnh Manh. Giống ở đây không phải vẻ ngoài, mà là về phong thái hành vi. Điều này làm Mạnh Ân có hơi sợ cô ta: “Em có việc gì không?”
“Tôi đến gặp anh cũng không được à?” Tiền Xảo Vũ hất hàm.


Mạnh Ân không biết phải làm sao, Tiền Xảo Vũ đã xông thẳng vào cửa, sau đó quét mắt một vòng trong phòng của Hàn Trọng Viễn. Thật ra đã lâu lắm rồi cô ta chưa vào phòng của Hàn Trọng Viễn, vì thế bây giờ nhìn gì cũng thấy xa lạ, đồng thời nhìn gì cũng thấy khó chịu – đồ đạc trong phòng của Hàn Trọng Viễn, chẳng có thứ nào rẻ cả!


“Mạnh Ân, sao anh không nói gì? Coi thường tôi phải không? Cũng không nghĩ xem anh là cái gì, chẳng qua chỉ là một món đồ chơi của anh tôi mà thôi.” Mấy tháng trước Tiền Xảo Vũ đầy ắp căm giận với Hàn Trọng Viễn, dạo này vẫn luôn tiêu tiền của Tiền Mạt, phần căm giận này cũng biến mất gần hết rồi, nhưng lại càng ngày càng ghét Mạnh Ân.


Mạnh Ân vẫn im lặng, thật ra cậu nghĩ địa vị của mình đúng là như vậy.


“Nghe nói anh tôi đối với anh tốt lắm? Tất cả đồ đạc trên người anh đều là của anh tôi đúng không? Khôn hồn thì đưa vòng phỉ thuý quan âm trên cổ cho tôi, như vậy chưa biết chừng tôi sẽ giúp anh nói tốt vài câu trước mặt bác và anh họ.” Tiền Xảo Vũ lại nói.


“Không được.” Mạnh Ân lập tức lắc đầu, vòng cổ phỉ thuý này đắt như thế, nếu không phải Hàn Trọng Viễn ép buộc thì cậu sẽ không đeo, sao có thể đưa cho người khác cơ chứ?
“Anh không đưa? Họ Mạnh, anh vênh váo cái gì! Chờ anh họ không cần anh nữa, tôi xem xem anh sẽ thế nào!”


“Anh ấy không cần tôi thì tôi sẽ làm công trả tiền cho anh ấy, nếu anh ấy không muốn gặp tôi thì tôi sẽ bỏ đi.” Mạnh Ân nói ra suy nghĩ từ trước đến nay của mình một cách thản nhiên, cậu chưa từng nghĩ rằng Hàn Trọng Viễn sẽ thích mình mãi mãi.


Mạnh Ân nói chuyện thản nhiên như vậy khiến Tiền Xảo Vũ hơi ngơ ngác, cũng khiến Hàn Trọng Viễn đang đứng ở cầu thang nổi giận – Mạnh Ân thế này là có ý gì? Không ngờ cậu vẫn dám có ý định bỏ đi?