Thiếu niên anh tuấn nói xong , trong lòng tràn đầy mong chờ nhìn cô , chờ đợi cô trả lời .
Đề nghị này của thiếu niên vẫn không làm cho Vy Vy động lòng , thậm chí ngược lại còn có chút thiếu kiên nhẫn .
“ Anh Tần , tôi không có hứng thú với anh , lại càng không có hứng thú với Italia . ”
Trước kia , Mộ Vy Vy thật sự rất muốn đi Italia du học , nhưng hiện tại cô đã không phải là Mộ Vy Vy , cô là Cố Vy Vy , là một Cố Vy Vy đã hơn hai mươi tuổi , cô không có hứng thú với một tên nhóc mười mấy tuổi .
“ Mộ Vy Vy , rốt cuộc cô có nghe lọt tai những gì tôi nói không ? Phó Hàn Tranh không phải là người tốt , cô cũng không biết bộ mặt thật của anh ta mà dám ở lại bên cạnh anh ta . . . ”
“ Tần Luật , nếu anh không muốn dạy bổ túc cho tôi thì có thể đi về . ” Vy Vy lạnh giọng cắt ngang lời nói của anh ta .
Trước kia cô cũng nghĩ rằng Phó Hàn Tranh là một bạo quân độc tài , nhưng khi sống lại trên người của Mộ Vy Vy mới phát hiện , anh cũng không đáng sợ như trong đồn đại . Mặc kệ là đối với cô hay đối với người đã từng quấy rầy anh là Mộ Vy Vy đều rất khoan dung .
“ Mộ Vy Vy , cô muốn chết trong tay anh ta mới tỉnh ngộ sao ? ” Tần Luật thấy cô không nghe khuyên bảo , đưa tay nắm lấy cánh tay cô , vừa lúc nắm trúng chỗ bị thương của cô .
Vy Vy đau đến nhíu mày , “ Buông tay ! ”
“ Trừ phi cô đồng ý rời xa anh ta . ” Tần Luật không những không buông tay ngược lại càng nắm chặt hơn .
Vy Vy cảm thấy vết thương vất vả lắm mới khép miệng sắp bị anh ta nắm chảy máu , giơ tay muốn đẩy anh ta ra , Tần Luật lại càng nắm chặt hơn nữa , cô đau tới phát điên .
“ Tần Luật , mau buông ra ! ”
Trong phòng làm việc , Phó Hàn Tranh mơ hồ nghe được tiếng cãi vã , liền nói với người trên màn hình , “ Just a moment , please . ”
Phó Hàn Tranh vừa đến phòng khách liền nhìn thấy Tần Luật đang nắm lấy cánh tay bị thương của Vy Vy , vội tiến lên , nắm cổ tay Tần Luật , trầm giọng quát , “ Buông tay ra ! ”
Tần Luật cảm giác được xương cổ tay của bản thân đều sắp bị bóp nát , vừa quay đầu liền đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo khϊế͙p͙ người của Phó Hàn Tranh , bàn tay đang nắm tay Vy Vy run run , không tự chủ được mà buông lỏng ra .
Giây tiếp theo , anh ta đã bị một lực đạo cực lớn đẩy ra , lảo đảo đụng vào quầy rượu .
Vy Vy ôm cánh tay bị thương , nhìn người đàn ông trước mặt nói , “ Cảm ơn anh . ”
Phó Hàn Tranh không yên tâm , xắn tay áo của cô lên , cẩn thận xốc băng gạc lên , nhìn thấy một góc của miệng vết thương đã bắt đầu thấm máu , lông mày nhíu càng chặt . “ Mặc thêm áo khoác , chúng ta tới bệnh viện . ”
“ Hay là . . . Gọi điện thoại hỏi bác sĩ trước đã . ” Vy Vy nói .
Vy Vy cảm thấy cũng không nghiêm trọng đến mức phải đi bệnh viện , tại sao người đàn ông này cứ thích chuyện bé xé ra to chứ ?
Phó Thời Khâm chờ trong phòng làm việc , vẫn không thấy Phó Hàn Tranh quay lại , liền đi ra thúc giục anh trở về tiếp tục cuộc họp , vừa đi vào phòng khách liền cảm giác được bầu không khí có chút không đúng . “ Đây là . . . Xảy ra chuyện gì ? ”
“ Thông báo với bọn họ tạm dừng nửa giờ , anh có chút việc cần giải quyết . ” Phó Hàn Tranh nói .
Phó Thời Khâm bất đắc dĩ gật đầu , trở về phòng làm việc thông báo cho đối tác tạm dừng họp .
Phó Hàn Tranh dùng một tay ấn vai cô để cô ngồi xuống ghế sô pha , tự mình gọi điện thoại cho Hà Trì , một lần nữa xác nhận cô không cần đến bệnh viện mới tắt điện thoại .
Xong việc , ánh mắt lạnh lẽo của anh nhìn về phía Tần Luật , “ Tốt nhất cậu nên cho tôi một lời giải thích về chuyện vừa rồi . ”
Tần Luật hít một hơi thật sâu , lấy hết can đảm đối diện trực tiếp với khí tràng áp bách của người đàn ông trước mặt , “ Chú Phó , xin chú buông tha cho Vy Vy , cô ấy là bạn gái của cháu . ”