Một cái tát kia của Trịnh Viện không chỉ đánh Chu Lâm Na trở nên ngu ngốc , mà cũng làm cho đám Kỷ Trình kinh ngạc.
Bọn họ còn chưa nhào lên xé xác cô ta mà hai người này đã nội chiến là như thế nào ?
Lạc Thiên Thiên đỡ Cố Vy Vy đứng dậy nói , “ Đi thôi , không còn sớm nữa . ”
“ Mình muốn ở lại, xem xem bọn họ xé xác nhau như thế nào " Kỷ Trình có chút luyến tiếc không muốn bỏ qua trò hay này .
Một cái tát kia của Trịnh Viện làm cô thấy thật sảng khoái, so với mình tự nhào lên đánh Chu Lâm Na còn sướng hơn
Nhưng nói thật , Chu Lâm Na cũng đáng đánh thật , Trịnh Viện bởi vì cô ta mà chấp nhận cuộc thách đấu này , bị thương ngã trên sân khấu lâu như vậy , thế mà Chu Lâm Na không thèm quan tâm chút nào , không đánh cô ta mới là lạ .
Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên đưa Vy Vy đi thay quần áo , đứng bên ngoài bức rèm hỏi, “ Vy Vy , có phải cậu đã sớm biết mình nhất định sẽ thắng Trịnh Viện không ? ”
“ Không có , mình chỉ chắc chắn thực lực của mình không thua kém cô ta mà thôi . ” Cố Vy Vy thay quần áo xong , kéo tấm rèm ra.
“ Lấy lòng hiếu thắng của Trịnh Viện , nhất định lúc xoay Fouette sẽ muốn thắng mình , vậy thì chân cô ta bị thương là tất nhiên . Cô ta bị thương chân khẳng định sẽ bỏ lỡ vị trí đội trưởng của vũ đoàn ba lê , thậm chí , việc học tập ở vũ đoàn ba lê hoàng gia Anh cũng sẽ đổi thành người khác , đây chính là cơ hội cô ta đợi năm năm liền . ”
"Còn việc làm người hầu cho Chu Lâm Na một tháng thì sao ? ” Kỷ Trình nói .
Vy Vy cười thần bí , “ Bởi vì trong tay mình còn có một lợi thế khiến cô ta phải ngoan ngoãn nghe lời . ”
Trong tay cô có ảnh của Chu Mỹ Cầm , chỉ cần nhắn một cái tin cho Chu Mỹ Cầm , Chu Lâm Na hẳn sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời .
Chẳng qua cô cũng không ngờ tới việc Phó Thời Dịch lại đột nhiên chen một chân vào chuyện này .
Ba người thu dọn đồ xong thì rời khỏi trường , từ đằng xa nhìn thấy xe cứu thương đưa Trịnh Viện rời đi .
Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên đỡ Vy Vy đi tới ven đường , không yên tâm nói , “ Vẫn nên để bọn mình đưa cậu về đi , chân cậu đã sưng lên rồi . ”
“ Không cần đâu , mình gọi xe là được , rất nhanh liền tới . ” Vy Vy từ chối ý tốt của các cô ấy .
Buổi chiều Phó Hàn Tranh gọi điện thoại , có khi hiện tại đã về đến biệt thư Cẩm Tú rồi cũng nên .
Nếu để các cô ấy đưa cô về nhà , lát nữa họ thấy cô ở cùng với Phó Hàn Tranh , cô thật sự không thể nào giải thích rõ ràng được .
Lạc Thiên Thiên thấy cô kiên trì nên gọi xe cho cô , đỡ cô lên xe , “ Ngày mai mình giúp cậu xin nghỉ , cậu ở nhà nghỉ ngơi một hôm đi . ”
Vy Vy gật đầu mệt mỏi tựa vào lưng ghế , khi xe đi tới gần chung cư Cẩm Tú thì xuống xe, tự mình đi đến hiệu thuốc mua thuốc chống sưng và lưu thông máu , gắng gượng đi bộ một đoạn trở về .
Mới vừa đi đến dưới tầng liền nhìn thấy Phó Hàn Tranh đi ra từ bên trong , nhìn cô , trầm giọng hỏi , “ Vì sao không nghe máy ? ”
Vy Vy giật mình , “ Tôi để im lặng , không nghe được . ”
Phó Hàn Tranh duỗi tay chuẩn bị đỡ cô , cô lại né sáng bên cạnh hai bước , giây tiếp theo đã bị một cánh tay kéo lại , trực tiếp bế lên .
Mặc dù cô không tính là lùn so với đám nữ sinh , nhưng ở trước mặt |
một người đàn ông cao một mét chín như Phó Hàn Tranh thì thật sự khá là nhỏ nhắn xinh xắn .
Vào thang máy , cô nằm trong lòng anh , duỗi tay ấn số tầng , mở miệng nói , “ Không phải anh muốn đi ra ngoài sao ? ”
Sắc mặt của Phó Hàn Tranh có phần lạnh lùng , “ Đón em ”
“ . . . Cảm ơn . ”
Làm phiền tổng giám đốc bạc tỷ như anh ngự giá đi đón cô , thật là tội lỗi , quá tội lỗi rồi .