Phó Thắng Anh đẩy kính lên , quan sát kĩ càng khuân mặt Phó Hàn Tranh trong tấm hình, đúng thật có một vết thương ở miệng, lại còn nhìn rất rõ, rồi mới từ tốn nói, “ con xác định là anh trai con hẹn hò với con gái chứ không phải con trai ?”
“ lẽ nào bố mong là con trai ?”, Phó Thời Khâm bị bố mình dọa không nhẹ, thái độ cực kì nghiêm túc mà khẳng định, “ con chắc chắn là con gái nha, lại còn là một cô gái rất xinh đẹp nữa .”
Bà Phó liếc chồng mình một cái, khuôn mặt cực kì nghiêm túc nói, “ con gái nhà họ Cố cũng tuyệt đối không được, Mộ Vi Vi cũng không được.”
Phó Thời Khâm vỗ trán, nhưng người mà anh trai thích lại chính là Mộ Vi Vi đó mẹ à, anh ta đang định lên tiếng thì điện thoại gieo lên , là anh trai gọi, Phó Thời Khâm bắt máy với giọng điệu vô cùng cung kính , “ anh, có chuyện gì sao ?”
“Cô ấy hết cảm chưa ?”, giọng nói trầm thấp truyền đến từ đầu dây bên kia, gioóng như tâm tình đang không được tốt vậy.
“ em đâu có gặp cô ta đâu, làm sao em biết được chứ !”
“ vậy em đi xem đi .”, Phó Hàn Tranh nói, giọng lạnh đi vài phần.
“ Anh trai yêu quý của em ơi, bây giờ cũng mười hai giờ đêm rồi đấy “, Phó Thời Khâm khóc không ra nước mắt , “ nếu anh muốn biết sao không gọi điện cho người hỏi trực tiếp có phải nhanh hơn không ?”
Đầu giây bên kia trầm mặc giây lát , rồi mới trả lời , “ cô ấy cho anh vào sổ đen rồi.”
Phó Thời Khâm đang ăn một miếng cơm , thì phun ra ngay lập tức khi nghe câu nói của anh trai mình, rồi ôm bụng cười ngặt nghẻo, khó khăn lắm mới dừng lại uông ngụm nước rồi trả lời lại, “ vậy anh gọi điện đến chung cư đi, chắc giờ này cô ấy đang ở nhà rồi đấy . “
Đầu dây bên kia lại im lặng mất mấy dậy rồi mới nói, “ dây điện thoại bị nhổ ra rồi .”
Phó Thời Khâm không thể nhịn được nữa, che phần loa điện thoại lại, cười như điên dại, anh trai anh ta mà cũng có ngày hôm nay sao .
“ Phó Thời Khâm em thử cười thêm một tiếng xem “, tuy không nghe thấy nhưng anh có thể tưởng tưởng ra phản ứng của Phó Thời Khâm bây giờ, liền lạnh giọng cảnh cáo.
Phó Thời Khâm hắng giọng, ngừng cười , “ cái đó… hôm nay cũng quá muộn rồi, ngày mai đi, ngày mai em đến xem giúp anh .”
Trước đây sao không cảm thấy chuyện giữa anh trai nhà mình và Mộ Vi Vi thú vị như vậy nhỉ ?
“ ừ “, Phó Hàn Tranh nhàn nhàn đáp một tiếng, rồi cúp máy.
Phó Thời Khâm tắt điện thoại, nhìn cha mẹ mình đang ngồi đối diện , nói, “bố mẹ nhìn xem, nhìn xem, anh trai con đang ở nước ngoài cũng không quên gọi điện quan tâm người ta hết cảm hay chưa, chu đáo như vậy… chúng ta ai đã được trải qua chứ ?”
“… bị cảm ?”, bà Phó Nghi hoặc lẩm bẩm, hôm nay ở clup nghe giộng của Mộ Vi Vi thì hình như cũng đang bị cảm , nhưng bà Nhanh chóng bỏ qua ý nghĩ này, không thể nào là cô ta được, trước đây Hàn Tranh ghét cô ta như thế, làm sao có thể. Con trai bà ta thích ai cũng không thể thích cô nhóc suốt ngày chỉ biết gây chuyện này được.
Phó Thắng Anh gập báo lại, tò mò không thôi hỏi lại, “ rốt cuộc là con gái nhà ai? Anh con không nói lúc nào thì đưa về ra mắt sao ?”
Phó Thời Khâm nhìn mẹ mình, bà không thích Mộ Vi Vi , nếu để bà biết chắn chắn sẽ gây khó dễ , vẫn là đợi anh trai tự mình nói với họ đi thì hơn. Liền trả lời , “ bay giờ anh con mới chưa theo đuổi được người ta đâu, nhưng dựa theo tốc độ và hiệu xuất làm việc của anh ấy. con tin nhất định sẽ nhanh chóng mang về ra mắt nhà mình, chưa biết chừng sang năm ba mẹ còn có cháu bế rồi cũng nên !!!”
Cách anh trai anh ta làm việc luôn không bao giờ do dự quá lâu, chỉ cần quyết định sẽ đạt được mục tiêc. Cho nên Mộ Vy Vy có vùng vẫy thế nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của anh trai anh ta được.
“ Thời Khâm cháu qua đây với bà một lúc”, đang suy nghĩ thì bà cụ Phó kêu anh , rồi đứng dậy rời khỏi bàn ăn.
Đi một đoạn, bà nhìn xung quanh, xác định không có ai mới nhỏ giọng hỏi, “ người cháu nói vừa rồi… là Vy Vy sao ?”
Phó Thời Khâm gật đầu liên tục, “ bà nội đúng là hỏa nhãn kim tinh, mắt sáng như đuốc nhìn thấu mọi việc rồi…” , cũng không quên nịnh nọt bà nội nhà mình.
Bà cuh Phó nghe vậy vui mừng cười, nói, “ bà biết ngay mà, ánh mắt của bà sao lại có thể kém được cơ chứ …”