Vy Vy khϊế͙p͙ sợ nhìn anh ta , mặc dù phòng bọn họ chỉ cách một bức tường nhưng không đến mức cách âm kém như vậy chứ .
Phó Thời Dịch nhỏ giọng nói , “ Đừng nghĩ linh tinh , tối hôm qua vừa lúc Phó Thời Khâm đang báo cáo công việc với anh tôi , bị anh ấy bắt ăn thức ăn cho chó cả đêm , còn gọi tôi dậy cùng nhau ăn . ”
Vy Vy , “ . . . ”
Bởi vì cùng chuyến bay với Cố Tư Đình , còn cùng ngồi khoang hạng nhất , Vy Vy và Phó Thời Dịch đều giống như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than , một giây dài như một năm .
May mà , Phó Thời Dịch đổi chỗ với cô nên cô cách anh ta không quá gần , hơn nữa có tấm rèm ngăn cản tầm mắt , cuối cùng cũng không khẩn trương như vậy nữa .
Từ Thịnh Tây đến Tây Đô bay mất hai tiếng rưỡi . Vy Vy cảm giác dài tận hai thế kỷ , máy bay rốt cuộc mới tới nơi . Phó Thời Dịch đợi cho đoàn Cố Tư Đình xuống máy bay mới gọi cô cùng nhau đi xuống .
Vốn tưởng rằng như vậy sẽ không phải đụng mặt đám người Cố Tư Đình , kết quả , khi xuống máy bay đi qua lối Vip lại chạm mặt với bọn họ .
Lăng Nghiên nhìn thấy cô , mỉm cười đi tới chào hỏi , “ Cô Mộ , thật vui khi biết cô . ”
“ Có việc gì không ạ ? ” Vy Vy nở nụ cười , hoàn mỹ che giấu cảm xúc thật sự của mình .
Chỉ là , Lê Hinh Nhi cùng với nhân viên đoàn phim vừa thấy ảnh hậu Lăng Nghiên , liền kích động hơn cả nhìn thấy tổng thống quốc gia .
Chỉ có cô và Phó Thời Dịch vẫn bình tĩnh như thường , thậm chí còn có chút không kiên nhẫn .
“ Tên của cô Mộ nghe qua rất giống bạn thân của tôi , cô ấy tên là Cố Vy Vy . ”
“ Vậy sao ? ” Cố Vy Vy cười lạnh .
Bạn thân ? Cô ta moi tim cô , bây giờ còn có mặt mũi nói cô ta là bạn thân của cô ?
“ Thậm chí , ngay cả đôi mắt của cô cũng có vài phần giống với cô ấy . ” Lăng Nghiên nói .
Vy Vy cười càng sâu , “ Vậy người bạn kia của cô đâu ? ”
Lăng Nghiên buồn bã im lặng , nhìn thoáng qua Cố Tư Đình đứng bên cạnh .
Đáy mắt Vy Vy xẹt qua một tia lạnh lẽo , bọn họ luôn im lặng trước cái chết của cô với người ngoài giống như vậy .
Lê Hinh Nhi cùng những người khác trong đoàn phim lại đây dò hỏi . “ Cô Lăng Nghiên , chúng tôi . . . Có thể chụp chung với cô được không ? ”
Mặc dù ảnh hậu Lăng Nghiên lấy được vô số giải thưởng , nhưng bởi vì sức khỏe nên không thể tham gia hoạt động tuyên truyền .
Fan của cô ta rất ít được chụp ảnh chung và nhận chữ ký của cô ta , hôm nay bọn họ được gặp là cơ hội nghìn năm có một .
Lăng Nghiên cười xinh đẹp , “ Đương nhiên có thể . ”
Lê Hinh Nhi cùng đám người trong đoàn phim hưng phấn không thôi , sôi nổi đi lại gần để chụp ảnh chung và xin chữ ký .
Vy Vy và Phó Thời Dịch đưa mắt nhìn nhau , quyết định đi ra ngoài chạy lấy người .
Lăng Nghiên thấy cô rời đi , mỉm cười hỏi , “ Cô Mộ , chúng ta có nên chụp chung tấm hình không ? ”
Vy Vy , “ Xin lỗi , tôi không phải là fan của cô . ”
Phó Thời Dịch cũng nói theo , “ Tôi cũng không phải . ”
Hai người nói xong , không hẹn mà cùng đeo kính râm lên , không quay đầu lại rời đi .
“ Bây giờ kể cả tôi không nói thì khẳng định anh tôi cũng sẽ biết cô quen Cố Tư Đình . ”
Vy Vy liếc mắt nhìn anh ta một cái , “ Biết thì làm sao , muốn chia tay với tôi ? ”
Phó Thời Dịch , “ Chia tay là không thể nào , cùng lắm thì không cho cô đến nước A nữa , nghiêm trọng hơn thì đóng băng hoạt động của cô , cho cô sớm về nhà kết hôn sinh con gì đó . . . ”
“ . . . ” Vy Vy không chút nghi ngờ Phó Hàn Tranh sẽ làm ra chuyện như vậy .
Phó Thời Dịch vỗ vỗ bả vai cô , trịnh trọng , khuyên nhủ , “ Cho nên , nhất định phải dỗ anh tôi cho tốt vào , nếu không chúng ta đều gặp họa . ”
Anh trai anh ta đã nói rất nhiều lần với anh ta đừng cho cô tiếp xúc với người nhà họ Cố , giờ cô vừa quen biết lại gặp mặt Cố Tư Đình , cô không dỗ người cho tốt , anh ta liền khó thoát tội .
Vy Vy , “ Dỗ thế nào ? ”
Phó Thời Dịch liếc mắt nhìn cô , nói thẳng , “ Đương nhiên là ôm ấp , hôn hít , ngủ một giấc rồi . ”