Ẩn Hôn Ngọt Sủng: Vợ Yêu Của Tài Phiệt

Chương 221: Ngủ Cái Gì Mà Ngủ , Dậy Ăn Thức Ăn Cho Chó Đi

Phó Hàn Tranh nghe được tiếng cười của cô , môi mỏng cũng cong lên theo .
Đợi hai ngày , rốt cuộc cô cũng chịu chủ động gọi điện cho anh , hơn nữa , đây cũng là lần đầu tiên xin anh giúp đỡ .
“ Vậy phải thế nào em mới bằng lòng đi ngủ ? ”


Mặc dù anh ước gì có thể tán gẫu với cô suốt đêm , nhưng nửa đêm qua cô mới bay tới đây , đã mệt chết rồi , sáng mai còn phải bay tới thành phố khác để tuyên truyền , không thể không nghỉ ngơi .
Vy Vy cầm di động nằm xuống , cười khẽ rồi nói , “ Tiếp tục đọc thơ của anh đi . ”


Mặc dù thơ hơi sến nhưng lúc này thật sự có tác dụng chữa khỏi tâm hồn cô .
Phó Hàn Tranh cười khẽ , đến gần cửa sổ nhìn bóng đêm vô tận bên ngoài , tiếp tục đọc mười bốn dòng thơ của Shakespeare , giọng nói trầm thấp ôn nhu quanh quẩn trong phòng làm việc yên tĩnh . . .


Trong chiếc máy tính đang bật video trên bàn làm việc , Phó Thời Khâm còn đang chờ anh trở về xử lý công việc , nghe thấy thế thì chỉ muốn lật bàn .


Anh ta bận muốn chết để báo cáo công việc với anh , kết quả anh lại chạy đi đọc thơ tình dỗ bạn gái ngủ . Cách nửa địa cầu , cũng muốn nhét cho anh ta một miệng thức ăn cho chó .


Hai người trò chuyện ngọt ngào đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của anh ta . Phó Thời Khâm không thể nhịn được nữa , liên hoàn gọi điện giống như đòi mạng đánh thức Phó Thời Dịch cũng đang ở thành phố Thịnh Tây xa xôi .


“ Muốn chết à , hai ngày nay em không được ngủ rồi đấy , hơn nửa đêm anh gọi điện thoại làm cái gì ? ” Phó Thời Dịch vừa nghe máy , mở miệng giận dữ nói .


“ Ngủ cái gì mà ngủ , dậy ăn thức ăn cho chó đi ! ” Phó Thời Khâm cầm lấy loa điện thoại , dí tới trước máy tính , phát sóng trực tiếp quá trình đọc thơ tình của anh trai nhà mình .


Phó Thời Dịch vừa nghe thấy giọng điệu kia của ông anh mình liền đoán ra anh đang nói chuyện với Mộ Vy Vy cách vách , vì thế tự hào nói , “ Phó tiểu nhị , cảm ơn em đi , nếu không phải kế sách thần kỳ của em , anh mới không được ăn thức ăn cho chó mới mẻ như thế đâu . ”


Chậc chậc chậc , anh ta sống hai mươi mấy năm mới biết được anh trai anh ta biết thứ gọi là thơ tình này .
Tiếc là chỉ nghe được tiếng của anh , không nghe được Mộ Vy Vy đang nói cái gì , bát thức ăn cho chó này vẫn không đủ nguyên liệu .


Cách một bức tường với anh ta , Vy Vy cầm điện thoại , đuôi mày khóe mắt đều ẩn chứa ý cười .


Chắc chắn là vì trước giờ Phó Hàn Tranh đã cho cô quá nhiều cưng chiều ngọt ngào , cho nên rõ ràng lý trí nói cho cô biết người đàn ông này nguy hiểm . Nhưng mà , vào đêm tối khổ sở và sợ hãi này , cô không nhịn được muốn trộm một chút keo ngọt ngào từ chỗ anh , muốn xua tan đi chua xót và khổ sở trong lòng mình .


Phó Hàn Tranh đọc xong ba bài , vừa thấy đã là ba giờ sáng liền hỏi , “ Còn chưa ngủ được ? ”
Gần đây phải dành thời gian đi đọc mấy tập thơ hoặc là truyện gì đó mới được , nếu không cô lại bị mất ngủ , anh thật sự không dỗ được .


“ Có chút buồn ngủ . ” Vy Vy nói . Mặc dù vẫn không ngủ được , nhưng tâm trạng tốt hơn nhiều .
“ Nếu lại gặp ác mộng thì gọi điện cho tôi . ” Phó Hàn Tranh dặn dò .


Lúc trước cô gặp ác mộng , anh có hỏi qua Hà Trì , Hà Trì nói có thể là vì lúc trước cô bị tai nạn xe cộ , hơn nữa trong nhà xảy ra biến cố , cho nên trong lòng có bóng ma .


Ngày thường không có gì khác thường , nhưng khi ngủ ý nghĩ sẽ ảnh hưởng đến cảnh trong mơ của cô , nên mới có thể gặp ác mộng như vậy .
Vy Vy bật cười , “ Gọi điện thoại cho anh nữa , anh cũng không thể tới ngủ với tôi . ”
“ Cho nên , em là muốn tôi qua đó ngủ cùng em ? ” Phó Hàn Tranh hỏi lại .


Trong máy tính , Phó Thời Khâm đang đợi anh trở về xử lý công việc liền phun ra một ngụm cà phê .
Mộ Vy Vy , rốt cuộc cô nói cái gì với anh tôi thế ?
May mà anh ta đã bị điều đến châu Phi , bằng không , khẳng định hiện tại anh anh ta sẽ ném một đống công việc cho anh ta , lên máy bay đi ngủ với người ta rồi .