Trong phòng chìm trong bầu không khí tĩnh lặng mà xấu hổ .
Phó Hàn Tranh bình tĩnh như thường đứng dậy quay về phòng thay quần áo , nhưng khóe môi lại lộ ra nụ cười hiếm có .
Vy Vy ngồi dậy , buồn bực thở dài , chợt chuông điện thoại vang lên .
“ Vy Vy , anh và trợ lý đã tới nơi từ tối hôm qua , em đừng để lỡ chuyến bay . Bọn anh sẽ đến sân bay đón em . ”
“ Được , nửa tiếng nữa em sẽ xuất phát . ”
Vy Vy cúp điện thoại , cũng không để việc bị cưỡng hôn vừa rồi làm phiền lòng , rời giường rửa mặt thay quần áo .
Trên bàn ăn sáng , cô ngồi đối diện với Phó Hàn Tranh , buồn bực không nói một câu nào .
Bởi vì buổi sáng có hội nghị quan trọng nên Phó Hàn Tranh chỉ đưa cô đến gara chứ không tự mình đưa cô đến sân bay .
“ Đến thì gọi điện thoại , có việc gì phiền toái cũng gọi điện thoại . ”
“ Biết rồi . ”
Phiền toái nhất không phải chính là anh sao ?
Phó Hàn Tranh đóng cửa xe , nhìn xe chạy ra khỏi gara mới quay lại chung cư .
Bữa sáng cũng không ăn , liền gọi Phó Thời Khâm đi làm .
Mới đầu , Phó Thời Khâm cảm thấy có chút may mắn .
Vy Vy đi rồi , anh trai sẽ không bởi vì cô mà đẩy công việc sang cho anh ta , nhưng mà qua được gần một ngày , anh ta biết mình sai rồi .
Vì cô đi nên anh trai lại biến thành cỗ máy máu lạnh cuồng công việc , tự mình tăng ca , còn muốn bọn họ đều phải cùng anh tăng ca .
Vì thế , Vy Vy vừa xuống máy bay đến chỗ quay phim , Phó Thời Khâm đã gọi điện thoại tới , khóc lóc cầu xin cô quay lại thủ đô .
Lúc cô ở đây , mặc dù anh trai sẽ ngẫu nhiên ném cho anh ta một đống công việc , nhưng ít nhất khi làm việc mà có sai sót thì sẽ không phải đối mặt với một người máu lạnh vô tình .
Vy Vy nghe anh ta lải nhải nửa ngày , vô tình cự tuyệt yêu cầu của anh ta , “ Cậu hai , tôi cũng có công việc phải làm , anh tự mình cầu nhiều phúc thì hơn . ”
Người anh ta nói nào phải anh trai của anh ta chứ , rõ ràng là một Diêm Vương được không .
Kỳ thực chính cô cũng kinh ngạc , Phó Hàn Tranh trên phương diện tình cảm tương đối lạnh nhạt , đối với người thân cũng như vậy , đừng nói đến người bình thường , nhưng mà không hiểu sao lại ngoại lệ đối Với cô .
Cô vừa cúp điện thoại của Phó Thời Khâm , quản lý Kiều Lâm đã dẫn theo một cô gái trẻ tuổi đến sân bay đón cô .
“ Vy Vy , đây là trợ lý sẽ theo em từ ngày hôm nay , Tiểu Tử , Từ Oanh . ”
“ Em chào chị , chị Vy . ” Cô gái khách khí chào cô .
“ Cô gọi tôi là Vy Vy thôi , không cần gọi là chị . ” Vy Vy sửa lại .
Mặc dù trợ lý hay gọi nghệ sĩ là anh hoặc chị , nhưng cô thực sự không thể chấp nhận được một người lớn hơn cô gọi cô là chị được .
“ Được , Vy Vy . ” Từ Oanh cười sửa lại .
“ Được rồi , trước tiên đem hành lý lên xe đã . ” Kiều Lâm đeo kính râm , đứng ở một bên thúc giục .
Từ Oanh cầm lấy vali , nhưng nặng quá không di chuyển được .
Vy Vy nhìn Kiều Lâm , Kiều Lâm nói , “ Nhìn anh làm gì , anh không làm việc nặng . ”
Người đàn ông duy nhất ở đây cũng không thể trông cậy , Vy Vy chỉ có thể tự mình ra tay , chuyển vali lên xe .
Ba người vừa lên xe , chuẩn bị lái xe đến địa điểm quay phim , vừa ra khỏi chỗ đỗ xe , đã bị mấy trăm fan nữ đang thét chói tai chặn đường .
Vy Vy nhìn những cô gái đó cầm bảng và poster , tất cả đều là tên và ảnh của Phó Thời Dịch .
“ Hôm nay cậu ba cũng tới à ? ”
Kiều Lâm đối với trường hợp như vậy thấy đã nhiều nên không ngạc nhiên , kiên nhẫn ngồi chờ fan của Phó Thời Dịch rời đi .
Quả nhiên , một lát sau , xe của Phó Thời Dịch vừa rời khỏi thì bãi đỗ xe cũng im lặng trở lại .