Phó Hàn Tranh bình tĩnh nói điện thoại với đối phương xong , sau khi cúp máy đi đến cạnh sofa , từ trên cao nhìn xuống cô gái say khướt với cặp mắt lờ đờ bên dưới .
“ Em vừa mới nói cái gì ? ”
Vy Vy nghe được giọng nói , ngẩng đầu lên nói với anh một lần nữa , “ Tôi muốn chia tay với anh ! ”
“ Nguyên nhân ? ” Phó Hàn Tranh trầm giọng truy hỏi .
Vy Vy tựa vào sofa , ôm cái gối cọ cọ , lẩm bẩm , “ Tôi không thích anh , tôi không thể thích anh . . . ”
Mắt Phó Hàn Tranh lạnh lẽo , “ Vì sao ? ”
Bởi vì hôm nay gặp lại vị hôn phu cũ cho nên muốn quay về nối lại tình xưa ?
Vy Vy ôm chặt gối ôm trong ngực , nheo mắt , “ Bởi vì . . . Anh là Phó Hàn Tranh . ”
Nói xong , trực tiếp ôm gối ngã người xuống ghế sofa ngủ mất .
Phó Thời Khâm nhìn sắc mặt mưa gió bão bùng của anh trai nhà mình , lạnh run trốn về phòng .
Rốt cuộc Mộ Vy Vy này đang nói lời say , hay uống say thì nói thật ?
Lại dám đá anh trai anh ta ngay trước mặt anh ta . Khóa cửa phòng lại , lập tức một báo cho quân sự quạt mo Phó lão tam .
Phó Hàn Tranh yên lặng đứng trước sofa , nhìn cô gái vừa nói một đống xong lại ngã xuống sofa tiếp tục ngủ , trong mắt đang cuồn cuộn bão tố .
Anh biết , đây không phải là lời say mà là những lời lúc trước cô không dám nói với anh .
Mặc dù có đôi khi cô rất ngoan ngoãn , nhưng trước giờ , tận sâu trong trái tim , cô chưa bao giờ tiếp nhận anh . Hôm nay rượu vào lời ra , rốt cuộc cũng đem những lời muốn nói nói ra hết
Anh bất đắc dĩ thở dài , bế người lên phòng , không yên tâm cô ngủ một mình , lại cầm mấy văn kiện cần xử lý sang phòng cô , vừa chăm sóc cô vừa làm việc .
Vy Vy thật sự ngủ không thoải mái , lại mơ thấy ác mộng không thể thoát ra kia .
Cô đang nằm trên bàn phẫu thuật , Kỷ Phương và Lăng Nghiên cầm dao phẫu thuật mở lồng ngực của cô , muốn lấy đi trái tim của cô .
Cô sợ hãi co tròn người lại , toàn thân đầm đìa mồ hôi lạnh , cả người run rẩy , “ . . . Cứu tôi . ”
Phó Hàn Trang nghe tiếng nhìn sang , bỏ văn kiện trên tay xuống , “ Vy Vy ? ”
Người ngủ say không biết mơ thấy gì , bàn tay siết chặt để trước ngực , cuộn tròn người , tóc dính sát trên khuôn mặt toàn mồ hôi . “ . . . Tôi đau quá , đau quá . . . Cứu tôi . . . ”
Cả người Vy Vy run rẩy , nức nở cầu cứu .
Phó Hàn Tranh cho rằng tim cô không thoải mái , khẩn trương bế cô lên , chuẩn bị đưa cô đến bệnh viện , nhưng anh vừa luồn tay xuống người cô thì cô đã bắt lấy cánh tay anh như người chết đuối bắt được cọc gỗ cứu mạng , trong nháy mắt cả người đều bình tĩnh lại .
Phó Hàn Tranh thấy tình trạng của cô đã ổn định trở lại , mới hiểu được thì ra cô gặp ác mộng , vì thế từ bỏ ý định đưa cô đến bệnh viện .
Anh nhìn thoáng qua tủ đầu giường chất đầy một đống văn kiện , lại nhìn cô đang siết chặt cánh tay anh , chỉ có thể từ bỏ công việc , rồi giơ tay xoa trán đầy mồ hôi lạnh của cô , cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô .
Một lần nữa kéo chăn cho cô , mặc cho cô cuộn người ngủ trong lòng mình như vậy . Nhưng vừa nghĩ đến câu nói hùng hồn muốn chia tay anh , lại rơi vào trầm tư .
Anh luôn tự tin mình nhìn người rất giỏi , có thể nhìn rõ lòng người , nhưng lại thường xuyên không thể đoán được tâm tư của cô .
Vốn tưởng rằng qua lâu như vậy , mặc dù lúc trước là anh ép cô chấp nhận , đến bây giờ ít nhiều gì cô cũng sẽ có chút tình cảm anh , nhưng hôm nay xem ra cũng không giống như anh nghĩ , cô có quá nhiều tâm tư nho nhỏ không thể cho ai biết .