Ẩn Hôn Ngọt Sủng: Vợ Yêu Của Tài Phiệt

Chương 142: Đúng Là Một Đóa Hoa Sen Trắng Thánh Khiết

Lê Hinh Nhi mặc một bộ lễ phục màu tím nhạt , trang điểm xinh đẹp thanh nhã , trông rất dịu dàng ngây thơ , giống như một cô chủ nhà giàu danh giá .
“ Vy Vy , gọi điện thoại cho em không được , chị còn tưởng rằng em đã quên mất sinh nhật của ông cụ Ngụy rồi chứ ? ”


Ngay từ đầu Ngụy Tử Đình không nhận ra , nghe được Lê Hinh Nhi nói chuyện mới nhận ra người trước mắt là Mộ Vy Vy .
Chỉ có điều Mộ Vy Vy trước mặt khác xa với cô bé nghịch ngợm tùy hứng ngày trước , xinh đẹp hơn và có khí chất hơn .


“ Vy Vy , đã lâu không gặp , gần đây Tử Kỳ có liên lạc với em không ? ”
Vy Vy không nói gì nhíu mày , mới nhớ ra hôm nay là ngày đại thọ của ông cụ Ngụy .
Thủ đô rộng lớn như vậy , có nhiều nhà hàng như thế , sao ăn một bữa cơm cũng gặp phải bọn họ vậy chứ ?


Lê Hinh Nhi dịu dàng cười , “ Đi vào ngồi , đi . ”
“ Tôi tới đây không phải tham gia tiệc mừng thọ . ” Vy Vy lạnh lùng nói .
Vẻ mặt Lê Hinh Nhi hơi tái đi , đau lòng nói , “ Thấy chị và anh Tử Đình ở bên nhau , em vẫn không chấp nhận được , vẫn hận chị . ”


Ngụy Tử Đình thấy thế đưa tay ôm lấy Lê Hinh Nhi , mặt sầm xuống nói , “ Người kiên quyết muốn từ hôn là anh , có việc gì đến tìm anh là được rồi , đừng làm khó dễ Hinh Nhi . ”


Vy Vy không nói gì cười lạnh , chỉ cần ở trước mặt Ngụy Tử Đình và người nhà họ Ngụy , Lê Hinh Nhi luôn tỏ ra dịu dàng nhu nhược khiến người ta thương tiếc như vậy để làm nổi bật vẻ điêu ngoa vô lễ của Mộ Vy Vy .


“ Vậy thì nhường đường để chúng tôi đi qua , tôi không có hứng thú tham dự tiệc của mấy người . ”
Tuy rằng bây giờ cô mất hết hứng thú ăn uống , nhưng khó khăn lắm Kỷ Trình mới đặt lịch được , cô vẫn nên ăn thì hơn .


“ Vy Vy , đến cũng đã đến , em vào chào ông cụ Ngụy một câu , ông ấy vẫn luôn nhớ em . ” Lê Hinh Nhi thấu tình đạt lý nói , giống như thật lòng muốn mời cô vậy .
“ Không rảnh . ” Vy Vy nhìn Kỷ Trình , thật sự không muốn ăn cơm ở chỗ này .


“ Phí công ông nội tôi thương cô như vậy , cô đã đến đây thì vào chúc thọ mà khó khăn như vậy sao ? ” Ngụy Tử Đình bất mãn trừng mắt nhìn cô .


Ông nội vẫn luôn xem Mộ Vy Vy như cháu gái ruột , hôm nay Hinh Nhi muốn ông nội vui vẻ mới hạ mình mời cô đến chúc thọ , cô lại không nể mặt như vậy .
Vy Vy lạnh lùng cười , “ Mẹ của tôi còn xem Chu Mỹ Cầm như chị em ruột , vậy mà người ta vẫn nghênh ngang vào nhà , chiếm luôn nhà tôi đấy thôi . ”


Lê Hinh Nhi đứng tại chỗ uất ức sắp khóc , khiến Ngụy Tử Đình đau lòng không thôi .
“ Nếu cô không đến đây để chúc thọ thì cô lập tức đi đi , đừng để ông nội tôi nhìn thấy Cô . ”


Kỷ Trình nghe vậy nhíu mày , kéo Vy Vy nói , “ Đúng là một đóa hoa sen trắng thánh khiết , nhìn tiếp sẽ bị ghê tởm chết mất , chúng ta đi thôi . ”
Lê Hinh Nhi nhìn ba người rời đi , dịu dàng mềm mại nói với Ngụy Tử Đình , “ Anh Tử Đình , nếu không . . . chuyện đính hôn của chúng ta để sau đi . ”


“ Không phải đã nói xong rồi sao ? ” Ngụy Tử Đình đau lòng giữ chặt tay cô ta , thấp giọng nói .
“ Bởi vì cha mẹ em kết hôn , Vy Vy đã không tiếp nhận được mà bỏ nhà đi , nếu chúng ta lại đính hôn , em sợ em ấy càng khó chịu . . . ”


Lê Hinh Nhi nói , rơi vài giọt nước mắt như hoa lệ rơi trong mưa , đúng là chọc người trìu mến .
Ngụy Tử Đình thở dài , ôm cô ta vào trong ngực , “ Em đấy , từ nhỏ đến lớn đều như vậy , rõ ràng cô ta không biết tốt xấu , em còn thay cô ta suy nghĩ , khiến bản thân phải chịu bao uất ức . ”


Lê Hinh Nhi ra vẻ kiên cường mà cười , “ Ai bảo hai bọn em lớn lên cùng nhau như chị em chứ ? Dì Mộ không còn nữa , em nghĩ là nên quan tâm tâm tình của em ấy hơn . ”
Ngụy Tử Đình ngẫm nghĩ , bất đắc dĩ nói , “ Vậy được rồi , nhưng đừng để anh chờ quá lâu . ”


“ Anh Tử Đình , em biết anh tốt nhất mà . ” Lê Hinh Nhi ôn nhu cười .
Màn cầu hôn cô ta muốn không phải được diễn ra trong một bữa tiệc mừng thọ đơn giản như thế này .


Cô ta muốn , cái ngày mà cô ta nhận được vòng nguyệt quế của giải nữ chính xuất sắc nhất Kim Phượng , cũng là ngày có được một màn cầu hôn được người người chúc tụng .