Buổi trưa thoáng cái đã đến .Phó Hàn Tranh còn đang họp với vài quản lý cấp cao , bàn bạc các kế hoạch triển khai quan trọng sau khi hợp tác với tập đoàn Wilson .
Mặc dù cả đám đều đói đến váng đầu hoa mắt , nhưng không ai dám lên tiếng . Mãi đến khi điện thoại của Phó Hàn Tranh vang lên , anh mới ra hiệu tạm dừng cuộc họp , nhận điện thoại .
“ Tối hôm qua tôi có chuẩn bị đồ ăn , sáng nay anh có mang đi không ? ”
“ Có , đã mang . ” Phó Hàn Tranh dịu dàng trả lời .
Một đám quản lý cấp cao vừa mới thở phào nhẹ nhõm liền hoảng sợ nhìn về phía ông chủ đang nghe điện thoại .
Vừa rồi còn mặt lạnh như sương , nhận cuộc điện thoại thì sắc mặt lập tức thay đổi , giọng nói cũng thay đổi luôn .
Giọng điệu dịu dàng như gió xuân tháng ba này so với giọng điệu lúc họp đúng là khác nhau một trời một vực .
Chẳng lẽ , người gọi tới là vị bạn gái thần bí trong truyền thuyết của tổng giám đốc sao ?
“ Vậy anh đã ăn chưa ? ” Vy Vy hỏi , vì không yên tâm nên cô mới gọi điện thoại .
“ . . . Ăn ngay đây . ” Phó Hàn Tranh có chút chột dạ .
“ Còn có thuốc dạ dày , nhớ uống đấy . ” Vy Vy dặn dò .
Quả nhiên không ai nhắc nhở , anh lại quên ăn cơm uống thuốc .
“ Được . ”
Phó Hàn Tranh cười đáp , tiện thể hỏi , “ Em thì sao , ăn cơm chưa ? ” “
Tôi đang ăn . ” Vy Vy nói xong , lại nghiêm giọng nói với anh lần nữa , “ Bây giờ mặc kệ anh đang làm gì , trước uống thuốc với ăn cơm xong đi đã . ”
“ Đã biết , buổi chiều về nhà sớm một chút . ” Phó Hàn Tranh bất đắc dĩ cười , cúp điện thoại .
Một đám quản lý cấp cao ngây ngốc nhìn , tổng giám đốc vừa nói vừa cười trước mắt ,nụ cười ngọt ngào kia thực sự là khiến họ không dám tin vào mắt mình .
Phó Hàn Tranh nhìn đồng hồ , “ Ăn cơm trưa trước , nửa giờ sau tiếp tục họp . ”
Bởi vì thời gian nghỉ ngơi ngắn , cơm trưa đều do đám trợ lý trực tiếp đưa đến văn phòng , để sớm ăn xong sớm tiếp tục công việc .
Cả đám đói đến hoa mày chóng mặt , vội vàng mở hộp cơm trưa ra bắt đầu ăn cơm .
Từ Khiêm cầm một túi giấy đi vào , đặt hộp cơm màu hồng nhạt hình hello kitty và một lọ thuốc dạ dày xuống trước mặt Phó Hàn Tranh , “ Ông chủ , cơm trưa của anh , còn có thuốc dạ dày nữa . ”
Phó Hàn Tranh gật đầu , uống thuốc dạ dày xong mới mở hộp cơm ra . Khi mở hộp cơm ra , bên trong là một phần cháo củ mài , một phần rau xào , còn có một phần bí đỏ hấp , cùng với mấy viên cơm nắm có hình dáng đáng yêu .
Đám quản lý cấp cao trợn mắt há mồm mà nhìn cơm trưa của anh , một vị đang gặp thịt kho tàu run tay một cái , miếng thịt liền lăn xuống bàn . Đây là . . . Đồ ăn cho trẻ em sao ?
Toàn trường chỉ có Phó Thời Khâm không hề kinh sợ , vùi đầu ăn cơm , căn bản nhìn cũng lười muốn nhìn .
“ Cậu hai , tổng giám đốc đang . . . Ăn cái gì vậy ? ” Một giám đốc ngồi bên cạnh Phó Thời Khâm tò mò hỏi .
“ Cơm trưa đó . ”
“ Tôi biết là cơm trưa , nhưng ở đâu ra ? ”
Ánh mắt người giám đốc kia còn nhìn chằm chằm vào phần cơm trưa tinh xảo .
Phó Thời Khâm nuốt xuống miếng cơm , nhìn thoáng qua nói , “ Cơm hộp tình yêu của bạn gái . ”
Mấy vị quản lý cấp cao ngồi bên cạnh tổng giám đốc tỉnh ngộ , khó trách hôm nay tâm trạng tổng giám đốc tốt như thế .
Sáng sớm đi họp , ba bản kế hoạch có chỗ sơ hở , anh cũng không nổi giận , chỉ chỉ chỗ cần làm lại , hiền tới mức khiến cho người ta khó có thể tin nổi .
Vì thế , vị giám đốc kia kéo kéo Phó Thời Khâm đề nghị , “ Cậu hai , vì để tất cả mọi người có cuộc sống tốt , anh bảo bạn gái tổng giám đốc mỗi ngày làm cơm trưa tình yêu cho anh ấy nhé . ”
Chỉ cần mỗi ngày tâm tình của Boss đều tốt thì bọn họ có thể sống một cuộc sống , yên lành .
Mấy người đang khao khát cuộc sống tương lai tốt đẹp , thì cửa phòng họp bị người ta đẩy ra .
Mạnh Như Nhã trong bộ quần áo công sở màu trắng , mang hộp giữ ấm đi vào , đi thẳng đến bên người Phó Hàn Tranh .
“ Tổng giám đốc Phó , bác gái dạy tôi làm canh anh thích nhất , anh nếm thử xem . ”
Nói xong , cô ta còn trực tiếp lấy khay cháo Phó Hàn Tranh đang ăn ngon miệng đi .