Vy Vy lúng túng sửng sốt hai giây , “ Tôi . . . Tôi trở về phòng đọc sách đây . ”
Cho Cô ngứa tay đi làm cháo gì đó cho anh ăn này...
Dạ dày của anh có đau thì liên quan gì đến cô , anh không ăn cơm thì liên quan gì đến cô chứ ?
Phó Hàn Tranh vươn tay giữ tay cô , “ Ngồi xuống đợi tôi ăn một lúc , một mình tôi ăn cơm sẽ không có khẩu vị . ”
Vy Vy cắn răng , nhưng vẫn không đành lòng . Trở về phòng cầm sách , ngồi ở đối diện anh ôn bài , thuận tiện đợi anh ăn cơm .
“ Anh nên ăn cơm đúng giờ . ”
Phó Hàn Tranh sửng sốt , “ Hôm nay bận quá , về sau tôi sẽ cố gắng . ”
“ Không phải cố gắng mà là nhất định . ” Vy Vy ngẩng đầu lên , nghiêm túc nói .
Phó Hàn Tranh nhìn cô gái đang mang biểu cảm không được tự nhiên trước mặt cười khẽ gật đầu ,
“ Được . ”
Hôm nay , bạn gái của anh có vẻ . . . Cực kỳ đáng yêu . Không muốn quan tâm anh , lại không nhịn được mà để ý tới anh .
Vy Vy nhìn thấy anh đồng ý , tiện thể khuyên , “ Còn có . . . Mấy tháng gần đây , tốt nhất đừng uống rượu . ”
Dạ dày là dựa vào bồi dưỡng , nếu anh lại uống rượu , ăn bao nhiêu đồ dưỡng dạ dày cũng là phí công .
Đuôi mày khóe mắt của Phó Hàn Tranh đều chứa ý cười , dịu giọng đáp , “ Được , nghe lời em . ”
Anh ăn xong cơm tối , trở về phòng lấy đồ , thế mà lại nhìn thấy Phó Thời Dịch nằm chổng vó ngủ trên giường mình .
Sau đó , anh đen mặt gõ cửa phòng Phó Thời Khâm . “Em , khiêng nó ra ngoài cho anh . ”
Vy Vy vừa mới rửa bát xong , nhìn thấy dáng vẻ kỳ quái của hai người liền đi theo , cùng nhau vào phòng của Phó Hàn Tranh , mới phát hiện sau khi ăn xong , Phó Thời Dịch liền coi phòng anh trai anh ta thành phòng mình .
Phó Thời Khâm nâng anh ta dậy , Phó Thời Dịch lại nấc một cái , còn nôn lên giường .
“ Anh , nếu không anh để nó ngủ ở bên này đi , đều nên thành như vậy rồi , anh cũng không thể nào ngủ được . ”
Vy Vy nhíu mày , mặc dù cơm tối có uống rượu , nhưng Phó Thời Dịch cũng không uống bao nhiêu , làm sao lại say thành như vậy , còn có thể nôn nữa ?
Phó Thời Khâm hơi sợ nhìn sắc mặt u ám của ông anh nhà mình , thật cẩn thận hỏi , “ Nếu không . . . Anh ngủ ở phòng em , nhưng mà . . . Phòng em không sạch lắm , đâu . ”
Sắc mặt Phó Hàn Tranh càng khó coi , “ Không phải anh từng nói với em là không có việc gì thì không cần qua bên đây sao ? ”
Phó Thời Khâm chỉ Phó Thời Dịch đang say khướt ở trên giường , “ Nó nói mấy tháng không trở lại , ầm ĩ muốn tới mà . ”
Vy Vy nghĩ một lúc , nhỏ giọng đề nghị , “ Nếu không , anh ngủ phòng tôi đi ? ”
“ . . . ” Phó Hàn Tranh ngạc nhiên nhướng mày .
Phó Thời Khâm ngạc nhiên đến tắt tiếng , đây là mời anh trai anh ta ngủ chung sao ?
“ Tôi . . . Tôi muốn nói anh ngủ phòng tôi , tôi ngủ sô pha . ” Vy Vy vội vàng giải thích .
“ Không cần , tôi còn rất nhiều việc . ” Phó Hàn Tranh rời khỏi phòng , tiếp tục trở về phòng làm việc xử lý công việc .
Hai người bọn họ chân trước vừa đi ra ngoài , Phó Thời Khâm đóng cửa lại , ném hộp khăn giấy lên giường . “ tự Mình nôn thì tự đi mà lau . ”
Phó Thời Dịch vừa rồi còn say bất tỉnh nhân sự xoay người một cái ngồi dậy , đắc Lý dạt dào nói , “ Xem đi , cái gì gọi là thần trợ công , lúc này em mới được gọi là thần trợ công , đâu giống anh , chỉ biết làm bóng đèn . ”
“ Vậy em cứ từ từ làm trợ công đi , đừng để lộ . ” Phó Thời Khâm nói xong , mở cửa trở về phòng mình ngủ tiếp .
Kết quả vừa mới kéo cửa ra liền nhìn thấy Vy Vy ôm chặn và gối ra phòng khách , thật sự chuẩn bị ngủ ngoài sô pha .
“ Cô với anh tôi ngủ cùng một phòng thì làm sao , còn sợ anh ấy ăn cô không bằng ? ”
Phó lão tam phí công lớn như vậy đi diễn trò đưa anh vào phòng cô , kết quả cô lại chạy ra ngủ trên sô pha .
Vy Vy bỏ gối xuống , trực tiếp đi toilet rửa mặt , “ Tôi sợ tôi ăn anh ấy , không được sao ? ”