Mặc dù cô có tự tin có thể qua môn chuyên ngành của học viện điện ảnh , nhưng các môn văn hóa thì rất khó nói . Nhất là thời gian nghỉ học của Mộ Vy Vy quá dài , đã bỏ qua rất nhiều buổi học .
Tiếng anh không cần lo lắng , ngữ văn thì cô đã kịp bổ sung phần thiếu sót về mảng thơ cổ , những môn khác thì vì nghiêm túc học nên kiến thức cũng tăng lên không ít .
Chỉ còn mỗi toán học , đành phải dựa vào Phó Hàn Tranh dạy bù lại cho cô . Cô đang hăng hái làm đề , Phó Hàn Tranh đang đeo tai nghe điện thoại bên cửa sổ , nói chuyện với công ty hợp tác bên Mỹ .
Cửa sổ sát đất cao lớn phản chiếu bóng dáng anh tuấn cao ngất của người đàn ông , giọng nam trầm thấp ưu nhã vang vọng trong phòng làm việc tĩnh lặng .
Phó Hàn Tranh từ kính cửa sổ phản chiếu thấy được cô đang nhìn sang bên này , anh xoay người nhẹ nhàng hỏi một câu , “ Làm ồn em sao ? ”
Vy Vy lắc đầu , lúng túng cúi đầu tiếp tục làm đề , chính cô cũng không biết tại sao ánh mắt lại chạy đến trên người anh .
Đôi môi mỏng của Phó Hàn Tranh cong lên , anh bưng ly rượu whiskey lên nhấp một ngụm , tiếp tục nói chuyện điện thoại .
Vy Vy làm đề một lúc , cảm giác bụng càng ngày càng không thoải mái , vì thế lặng lẽ ra khỏi phòng làm việc đi toilet một chuyến , mới phát hiện bà dì chậm không đến của mình rốt cuộc cũng giá lâm .
Khổ nỗi , từ khi dọn tới đây cô chưa “ bị ” lần nào nên không mua băng vệ sinh , bây giờ chỉ có thể ra cửa mua .
Phó Hàn Tranh nói chuyện điện thoại xong , đi ra liền thấy cô đứng ở cửa thay giày , đang chuẩn bị đi ra ngoài , “ Đã muộn thế này em đi đâu vậy ? ”
Vy Vy cầm ô lên nói , “ Tôi ra ngoài mua ít đồ , rất nhanh sẽ trở về . ”
“ Bên ngoài còn đang mưa , muốn mua cái gì thì ngày mai bảo dì Vương đi mua cho em . ” Phó Hàn Tranh nghiệm mặt nói .
“ Tôi . . . Tôi không chờ được đến ngày mai . ” Vy Vy kiên trì nói .
Phó Hàn Tranh thấy cô đang ôm bụng , sắc mặt cũng có chút trắng bệch liền đoán ra được cô muốn mua cái gì , “ Tôi đi mua cho em , em nhà đợi một lát . ”
Anh đi ? Vy Vy ngây người , thật sự khó có thể tưởng tượng được hình ảnh một vị tổng giám đốc tôn quý như anh lại hạ mình đi mua loại đồ vật này .
“ Vẫn nên để tôi đi thôi , mua loại đồ này . thật sự . . . Quá tổn hại đến hình tượng của anh rồi. ”
Phó Hàn Tranh bế bổng cô lên , đưa cô đến sô pha ở phòng khách , đặt cô ngồi xuống , xoay người đi vào phòng bếp rót cho cô một cốc sữa nóng rồi mới đi ra cửa .
Vy Vy bưng Cốc sữa , tâm tình phức tạp chờ anh trở về . Sữa nóng ngọt ngào xua tan đi vài phần khó chịu trong cơ thể , không hiểu sao tâm trạng cũng có chút . . . Ấm áp , ngọt ngào .
Qua nửa giờ , Phó Hàn Tranh mang một túi lớn về .
“ Làm sao lại . . . Mua nhiều như vậy ? ”
Anh không chỉ mua băng vệ sinh trở lại , ngay cả thuốc giảm đau , gừng , đường đỏ , túi chườm nóng anh cũng mua về .
Đây thật sự là người đàn ông chưa từng yêu đương sao ?
Một người bạn trai biết săn sóc bạn gái như vậy , quả thực có thể được chọn làm bạn trai mẫu mực ấy chứ .
“ Tôi gọi điện hỏi Hà Trì , cậu ta bảo mấy thứ này hữu dụng . ” Phó Hàn Tranh bình tĩnh nói .
Cô mím môi , cầm đồ vào toilet , cảm xúc lại phập phồng khó bình tĩnh được .
Trước kia khi bị bệnh , Cố Tư Đình cũng sẽ chăm sóc cô , ở bên cô , nhưng cô cũng không có tâm trạng như bây giờ .
Qua một lúc lâu , khi cô trở lại , Phó Hàn Tranh đã pha xong nước gừng đường đỏ cho cô , còn mang quyển đề toán của cô ra phòng khách .
“ Còn nhiều không ? ”
“ Còn một bài nữa . ” Vy Vy nói xong , chuẩn bị nhận lấy để làm tiếp .
“ Tôi giải cho em một lần , em ngồi bên cạnh nhìn là được . ” Phó Hàn Tranh nói .
Anh nhìn ra được , những kiến thức chỉ cần giảng cho cô một lần cô sẽ không sai lần thứ hai , trí nhớ của cô vô cùng tốt .
Vy Vy gật đầu , ngồi xuống bên cạnh anh , chuyên tâm nghe giảng .
Phó Hàn Tranh còn chưa giảng xong một bài , cánh tay trái đột nhiên bị cái gì đó đụng một chút , ghé mắt sang liền thấy cô gái ngồi nghe giảng ở bên cạnh đã tựa vào anh ngủ thϊế͙p͙ đi từ lúc nào .
Anh đặt bút xuống , cẩn thận bế cô lên , đưa đến cửa phòng của cô thì do dự một chút , sau đó xoay người , bế cô trở về phòng mình .