Ăn Hết Giới Giải Trí

Chương 51

Trans: Thanh Long
Hot search weibo.
#Thảo luận tính quan trọng khi có một tài nghệ#
Nhấp vào, hai màn hình video.
Bên trái, là Đường Ngữ Hạ và những người khác đang ra sức biểu diễn để đổi lấy tiền phòng.


Bên phải là Khương Đào nhận lời mời làm nhân viên thử đồ ăn, đổi lấy bữa tối và phòng ở của khách sạn năm sao.
[Hahahaha xin lỗi đạo diễn Trâu, nhưng xem biểu hiện cả quá trình, thực sự quá là buồn cười]


[Tuy Đạo diễn Trâu nói không được làm Vua Dạ dày* để kiếm cơm, nhưng không có nói không thể làm nhân viên thử đồ ăn để kiếm tiền phòng (Đầu chó)]
[*]Dạ dày vương: (大胃王) hay blogger ăn uống (Food blogger), Mukbang đồ ăn
[Có tài nghệ quả nhiên đến chỗ nào cũng đều ăn ngon]


[Chị Khương cho tôi một bài học]
[Tôi cho rằng tôi đang xem show thực tế, thực ra là đang lên lớp môn khuyến học]
[Xin lỗi, tôi xem show xong phải đi đọc giáo trình!!!]
[Hiện tại mức trần nghề tay trái của các nữ minh tinh đều cao như vậy sao?!]
[Hahahaha, Đây là show thực tế hài hước gì vậy tôi muốn xem!!!]


Một số cư dân mạng không biết rõ sự thật ấn vào, tuy không biết rõ tình huống trước đó là gì, nhưng cũng chút nữa bị nhóm so sánh này chọc cười chết, ào ào vào xem phát sóng trực tiếp của chương trình “Thôn trang của chúng ta”.
Số người xem phát sóng trực tiếp lại tăng lên lần nữa.


Mọi người đều thích thú tham gia biển vui vẻ này.
Lúc này, Khương Đào đã gọi điện thoại cho đám người Đường Ngữ Hạ, bảo bọn họ đi qua.
Năm người thoải mái nằm trên chiếc giường lớn của khách sạn năm sao.


Tuy không phải mọi người chưa từng ở khách sạn năm sao bao giờ, nhưng không có lần nào thoải mái như lần này!
Đạo diễn Trâu đã bó tay rồi.
Quá khó, thực sự quá khó rồi!
Mà chính tại lúc này, Dương Trinh gọi video đến.


Dương Trinh ở đầu bên kia video, người ở trong một căn phòng bé xíu, chỉ có mười mấy m .


Anh ta quay cho mọi người xem một vòng: “Đây chính là căn phòng chương trình chuẩn bị, tuy hơi nhỏ, nhưng cũng coi như là yên tĩnh, tôi xem qua một chút, trải cái gì đó lên đất, ba người vẫn có thể miễn cưỡng ngủ…”
Anh ta nói một lúc, cảm thấy sai sai.
“Hiện tại mọi người đang ở đâu?”


Hà Nhiễm Nhiễm cũng cầm điện thoại quay một vòng căn phòng: “Là như thế này, anh Dương…”
Cô ấy kể lại chuyện Khương Đào là nhân viên thử đồ ăn, sau đó là quá trình Khương Đào dẫn bọn họ vào khách sạn năm sao như thế nào.
Dương Trinh: “!!!”


Hà Nhiễm Nhiễm: “Anh Dương, hay là anh cũng đến đây đi, phòng rất rộng, chúng tôi đặt hai phòng ba người, vẫn còn một giường để lại cho anh.”
Dương Trinh: “...”
Đạo diễn ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh Dương, nếu quay về tiền xe cũng là 50 điểm đó.”
Dương Trinh: “...”


[Hahahahahaha anh Dương quá thê thảm rồi!!!]
[Ném anh Dương mến yêu lên màn hình công khai]
[Anh Dương: Người so với người, tức chết người!]


[Vốn dĩ rất ghét Dương Trinh, cảm thấy anh ta toàn đưa ra chủ ý bậy bạ lại còn không làm được việc, thực sự là người đàn ông tự tin thái quá, nhưng xem mấy kỳ tiếp theo này, sự thê thảm của anh ta đã khiến tôi không muốn mắng anh ta nữa rồi]


[Tuy không phải là fan của anh Dương, nhưng thực sự muốn khuyên anh Dương, hiếm khi anh cùng nhóm với Khương Khương hãy vừa nằm vừa trân trọng đi]
Năm người đợi Dương Trinh quay lại rồi cùng nhau đi ăn cơm tối, rảnh rỗi nhàm chán nên dứt khoát cùng nhau chơi game.
Đạo Diễn Trâu: “...”


Cái này mà gọi là làm thêm đặc biệt à! Rõ ràng đều đang hưởng thụ!
Ông ta vốn cho rằng nhàm chán như vậy, khán giả xem phát trực tiếp có khả năng sẽ bỏ đi, không ngờ rằng nhìn số lượng người xem không giảm mà lại còn tăng.


[Thật hạnh phúc, xem bọn họ nhàm chán chơi đùa như vậy tôi cũng có thể xem cả ngày được]
[Ước mơ của tôi chính là nằm trên giường lớn của khách sạn năm sao chơi điện thoại, cảm ơn Thôn trang của chúng ta đã giúp tôi cung cấp tư liệu sống để nằm mơ]
Đạo diễn Trâu: “”


Ông ta càng lúc càng không hiểu khán giả thời nay.
Khương Đào là lần đầu tiên tiếp xúc với trò chơi.


Nhưng Thịnh Hi Bạch và Đường Ngữ Hạ đều là cao thủ, đẳng cấp của hai người đều là vương, Hà Nhiễm Nhiễm và Đổng Hiển Hoành bình thường cũng sẽ chơi mấy ván, bốn người dẫn theo người mới chơi là Khương Đào, chơi trò giải trí theo lẽ thường thì không có vấn đề gì.


Ai có thể nghĩ đến, ở đoạn lựa chọn tướng lại xuất hiện vấn đề.
Đường Ngữ Hạ ra sức đưa ra chủ ý cho Khương Đào: “Chọn tiểu lỗ ban* đi! Đơn giản, lực sát thương mạnh, hơn nữa skill cũng nhiều…”
(*) Tiểu Lỗ Ban: Một tướng trong vương giả vinh diệu


Khương Đào nghiêm túc lắc đầu: “Không được.”
Đường Ngữ Hạ: “Vì sao?”
Khương Đào: “Chân anh ta quá ngắn, nhất định là không đuổi kịp con mồi, không được!”


[Hahahahahaha, lần đầu tiên có người chê Tiểu Lỗ Ban ngắn, không phải bởi vì anh ta chạy quá chậm mà là bởi vì anh ta không đuổi được kịp con mồi]
[Tiểu Lỗ Ban: Bạn có biết lịch sự không?!]
Trịnh Hi Bạch ở bên cạnh đề nghị: “Nếu không lựa chọn trợ thủ hoặc là pháp sư đơn giản một chút?”


Khương Đào từ chối lần nữa: “Bọn họ đều không có chút mạnh mẽ gì, con mồi nhìn thấy bọn họ căn bản sẽ không biết sợ, không được!”
Trịnh Hi Bạch: “”
Đường Ngữ Hạ: “”
[Hahahaha tôi chịu không nổi rồi cả nhà ơi!]


[Mạch não của chị Khương kỳ lạ quá hahahaha, mạnh mẽ là cái gì vậy!]
[Cứu mạng, tôi đã bắt đầu bổ não Vương Chiêu Quân phiên bản cơ bắp]
[Chị em, tôi muốn cùng chia sẻ một tý ý tưởng với bạn, tôi muốn biết Vương Chiêu Quân phiên bản cơ bắp là như thế nào]


Cuối cùng, Khương Đào ở trong nhóm tướng lựa chọn ra vị tướng cô vừa lòng nhất—Ngưu ma vương.
“Chính xác! Mạnh mẽ cao to, vũ khí cũng thuận tiện!”
Comment trên màn hình bị chữ hahaha chiếm đóng toàn bộ.


Bốn người khác đã không còn gì để nói, sau khi đơn giản dạy Khương Đào quy tắc xong, bốn người hợp thành một đội.
Khương Đào với tư cách là trợ thủ, đi theo xạ thủ Đường Ngữ Hạ xuống đường.


Chỉ là từ khi bắt đầu trận, cô luôn trốn trong bụi cỏ bên đường, cho dù xạ thủ Đường Ngữ Hạ bị quân địch liên kết với nhau đánh cho tơi bời, cô vẫn không có chút động tĩnh gì.


Nếu như không phải lúc sắp bị người khác phát hiện, cô lại đổi sang lùm cỏ khác thì tất cả mọi người đều cho rằng cô bị mất kết nối.
Đường Ngữ Hạ cũng không tức giận, chỉ cho rằng cô vẫn chưa hiểu rõ quy tắc trò chơi.


Xạ thủ và trợ thủ của quân địch thấy chỉ có một mình Đường Ngữ Hạ, gan cũng to hơn, thiếu máu cũng không quay trở về thành mà định nhân lúc Đường Ngữ Hạ quay về thành hồi máu, phá hủy tòa thành thứ nhất của bọn họ.
Mà cũng chính tại lúc này, ngưu ma vương ở trong bụi cỏ động đậy rồi.


Liên tiếp ra chiêu, thuận lợi tiêu diệt hai người này lưu lại dưới tháp.
Tất cả mọi người: “!!!”
Trên màn hình nhanh chóng nhảy ra tiếng kêu gào bất bình của đối phương: “Ngưu ma vương này ở chỗ nào chui ra vậy!!”
“Sao các người không có ai đánh tín hiệu?!”


Người ở đường giữa cũng ở trên khu vực chat chung trả lời anh ta: “Tôi làm sao biết được, tôi cũng chưa từng nhìn thấy ngưu ma vương này!”
Đi rừng: “Tôi cũng vậy!”


Đường trên: “Ngưu ma vương không phải là trợ thủ sao? Chắc chắn là đi cùng xạ thủ! Sao mọi người lại không nhìn thấy vậy, đừng điêu toa!”
Xạ thủ và trợ thủ của bên địch vừa bị oan vừa buồn bực, bọn họ thực sự không nhìn thấy ngưu ma vương đó!


Mà Khương Đào sau khi thu thập hai đầu người ở đường dưới, lại từ khu vực rừng mà bản thân ẩn trốn đi lên đường trên, cô lại lần nữa lặp lại thủ đoạn cũ của mình, trốn vào trong lùm cỏ.
Một phút sau.


Quân địch ở đường trên: “Đậu!! Ngưu ma vương này làm sao vậy!!! Sao anh ta lại lách đến sau lưng tôi!!!”
Ba phút sau.
Quân địch chỗ khu vực đi rừng: “Đ* m*! Ngưu ma vương này là bị gì vậy, sao có thể bình tĩnh đến như vậy? Đồng đội sắp bị giết chết mới chui ra!”
[Hahahaha, cười chết mất!]


[Đây là cách chơi hỗ trợ gì! Tôi lần đầu tiên thấy có kiểu sát thủ ngưu ma vương thật này!]
[Cảm thấy quân địch sắp bắt đầu hoài nghi cuộc đời rồi]
[Chị Khương thực sự là người mới chơi sao?! Tôi không tin]


Đừng nói là quân địch, đến cả đồng đội mình cũng sắp bắt đầu hoài nghi cuộc đời.
Thịnh Hi Bạch nhìn Khương Đào đang hết sức chăm chú, nhịn không được hỏi: “Chị Khương, lúc trước chị thực sự chưa từng chơi game sao? Không phải game này, các game khác cũng chưa từng chơi à?”


Khương Đào: “Ừm.”
Đường Ngữ Hạ: “Thế Khương Khương, sao cậu lại lấy được nhiều đầu người như vậy?”
Khương Đào: “Hả…Chắc là do trực giác săn mồi.”
Mọi người: “”


[Hahahaha, trực giác ăn mồi cái shit gì, quân địch có biết được bọn họ đã biến thành con mồi của chị Khương không?]
[Quân địch: Run lẩy bẩy]
[Lúc mới đầu nhìn thấy chị Khương chọn tướng, còn cho rằng trình độ của chị Khương cũng ngang ngang tôi, xin lỗi chị Khương là tôi không xứng 23333*]


[Tôi cứ tưởng rằng trận này là hai người vương giả Hi Bạch và Hạ Hạ dẫn đội, là tôi sai rồi, chị Khương không hổ là chị Khương!!]
Ăn cơm tối xong.
Đạo diễn Trâu cảm thấy không thể như này được.


Tuy bọn họ làm show thực tế, nhưng cũng không thể để cả quá trình đều nằm trên giường quay!
Thế là ông ta lại lần nữa đi ra: “Hôm nay mọi người vất vả rồi….”
[Phụt! Đạo diễn Trâu nói lời này không dối lòng à]
[Hahahaha, chắc nói vất vả chỉ có một mình anh Dương thôi]


[Tôi lại rất mong chờ đạo diễn Trâu lại tạo ra khó khăn gì….Không phải, là kích phát thuộc tính bug của chị Khương hahaha]


Đạo diễn Trâu nói: “Ngày mai chúng tôi chuẩn bị cho mọi người 3 công việc trải nghiệm, lần lượt là công nhân dây chuyền sản xuất, nhân viên phục vụ và nhân viên giao hàng, đây cũng là những nghề mà rất nhiều người từ nông thôn đến Thâm Quyến lựa chọn, tiếp theo đây chúng ta sẽ phải bốc thăm để mọi người lựa chọn công việc của riêng mình.”


“Mỗi một công việc đều có nội dung nhiệm vụ riêng, mọi người bắt buộc phải hoàn thành thì mới có thể đảm bảo được điểm của bản thân, nếu không sẽ căn cứ vào tình hình chưa hoàn thành mà tiến hành trừ đi 100 đến 2000 điểm.”


Liên quan đến việc trừ điểm, mọi người lập tức lên tinh thần.
Đạo diễn Trâu lấy ra hộp rút thăm.


Thực ra mọi người đều biết, tuy rằng làm nhân viên dây chuyền sản xuất và nhân viên phục vụ mệt mỏi nhưng chí ít đều ở bên trong phòng, nhân viên giao hàng thì phải luôn chạy ở bên ngoài, thời tiết ở Thâm Quyến nóng như vậy, tia cực tím còn mạnh như thế, ở bên ngoài quả thực đúng là chịu tội.


Vì vậy, ai cũng không muốn rút phải nhân viên giao hàng.
Vận may thối nát của Khương Đào lại lần nữa phát huy tác dụng.
Cô bĩu môi nhìn tờ phiếu nhân viên giao hàng trong tay.
Đạo diễn Trâu cười hỏi: “Hai người nào rút trúng vào công việc giao hàng của chúng tôi?”
Khương Đào im lặng đi ra.


Không lâu sau, Dương Trinh cũng đi ra.
Hai người đưa mắt nhìn nhau đều nhìn thấy vẻ ghét bỏ trong mắt đối phương.
[Hahhaha anh Dương, anh có tư cách gì mà ghét bỏ Khương Khương]
[Nhân viên giao hàng rất vất vả, Khương Khương nhất định phải chăm sóc bản thân cho tốt]


[Đột nhiên rất tò mò, ngày mai hai người bọn họ sẽ làm ra chuyện cười gì, ngày mai tôi nhất định dậy sớm ngồi xem bọn họ phát trực tiếp]
[+ ]


Đạo diễn Trâu nhịn cười: “Lúc nữa tôi sẽ đưa cho mọi người áo đồng phục và sổ tay hướng dẫn, tối nay mọi người nghiên cứu một chút, 8 giờ ngày mai phải mau chóng đến địa điểm làm việc, làm cho tốt!”
“Như vậy nhé, chúc mọi người ngủ ngon.”


Trên màn hình phát sóng trực tiếp tối dần xuống.
Khán giả kêu gào mong muốn được phát trực tiếp cả một đêm.
Cho dù là cuộc sống ngày thường nhưng chỉ cần 6 người bọn họ ở chung với nhau thì đều rất buồn cười.


Nhưng cũng có không ít khán giả, đã lặng lẽ tắt điện thoại, nằm trong chăn, đặt báo thức để đợi buổi phát trực tiếp vào sáng ngày mai.
Mới sáng ngày hôm sau.
Phát trực tiếp đúng giờ bắt đầu.


Sáu người đều đã đổi sang đồng phục làm việc, lên xe chuyên biệt đưa bọn họ đến địa điểm làm việc.
Đạo diễn Trâu vốn định thu điểm, thấy Khương Đào tí nữa thì gọi điện thoại cho đầu bếp Vương mượn xe nên ông ta vội vàng cất bảng điểm về.


Cũng không biết tối qua lúc Khương Đào thử món rốt cuộc đã làm cái gì.
Tóm lại từ sau khi Khương Đào đi ra khỏi nhà bếp, đầu bếp Vương nhìn thấy cô cứ như nhìn thấy mẹ ruột vậy, bảo đi đông tuyệt đối không đi tây.


Đạo diễn Trâu dám khẳng định, nếu Khương Đào tìm ông ta mượn xe, rất có khả năng đối phương sẽ lấy xe đón khách của khách sạn ra cho mượn.
Lái xe Stretch Lincoln Limousine đi làm nhân viên giao hàng?
Đạo diễn Trâu quả thật không dám nghĩ.
Ông ta buồn bực đưa 3 nhóm đến các địa điểm khác nhau.


Phòng phát sóng cũng tách thành ba.
Không ngoài dự đoán, quả nhiên số lượng người xem bên này của Khương Đào là nhiều nhất.
Đến công ty giao hàng.
Đầu tiên bọn họ phải đi theo các nhân viên giao hàng khác phân loại hàng hóa, sau đó đi giao hàng từng khu vực nhỏ một.


Nhân viên giao hàng hướng dẫn bọn họ tên là tiểu Phong, tuổi còn trẻ, chắc mới hơn 20 tuổi, tay nghề thành thạo chỉ là hơi ngại ngùng.
Anh ta thấy Khương Đào là một cô gái yếu đuối vốn định giao việc nhẹ cho cô làm, không ngờ rằng cô lại khỏe như vậy, nhẹ nhàng vận chuyển hết.


Tiểu Phong trợn mắt há mồm, nhưng việc phân loại tất nhiên là làm càng nhanh càng tốt.
Thế là ba người đã nhanh chóng tiến hành nhiệm vụ thứ hai, giao hàng.
Giao hàng thì không đơn giản rồi, có thang máy thì còn tốt, không có thang máy thì còn phải leo cầu thang.
Quan trọng hơn là lấy chữ ký của khách hàng.


Nếu như bao bì bên ngoài của hàng hóa bị hư hỏng, nhất định phải để khách mở ra kiểm tra, xác định xem có thiếu thứ gì không, một khi khách không ở trước mặt nhân viên mở hộp, về sau có vấn đề gì cũng rất dễ xảy ra tranh chấp.


Lúc đầu còn rất thuận lợi, không ngờ rằng lúc sắp đến giờ trưa quả nhiên xảy ra chuyện.
Có một vị khách gọi điện thoại đến nói rằng chân giò hun khói mà họ mua bị thiếu mất một túi.
Đơn này vừa khéo là Khương Đào và Dương Trinh giao.


Túi bọc bên ngoài bị hư hỏng một chút, nhưng lúc bọn họ nhắc nhở đối phương là mở hộp ra thì đối phương bận rộn con nhỏ, bảo bọn họ để đồ xuống là được rồi.
Không ngờ rằng lại thực sự mất đồ, còn là đồ ăn.


[Chúng tôi nhìn đám Khương Khương giao hàng, khẳng định vấn đề không phải là do bọn họ]
[Có phải là nhân viên giao hàng lúc trước, tôi nghe nói nhân viên giao hàng sẽ hé mở cái hộp kiểu này ra xem một chút, sau đó sẽ lấy trộm đồ ăn]
[Không có chứng cứ thì đừng nói linh tinh]


Tiểu Phong lập tức dẫn hai người bọn họ đến gặp khách giải quyết vấn đề.
Cô khách vô cùng tức giận: “Rõ ràng tôi mua năm túi chân giò hun khói Tây Ban Nha, bây giờ kết quả chỉ có bốn túi! Tôi đã liên hệ với cửa hàng, để xem rốt cuộc là vấn đề do bên nào!”


Tiểu Phong vội vàng làm yên lòng cô khách.
Cô ta bình tĩnh lại một chút mới nói, hôm nay lúc cô ta đang định mở hộp ra để kiểm tra thì con lại khóc, cô ta bóc ra được một nửa lại phải chạy quay lại dỗ con, lúc quay lại kiểm tra thì chỉ còn lại bốn túi.
Tiểu Phong và Dương Trinh đều nói xin lỗi.


Chỉ có Khương Đào nhìn chằm chằm hộp hàng đó một lúc lâu.
Lúc này, một người đàn ông xuất hiện ở cửa, nhìn thấy đám Khương Đào còn có nhóm quay phim thì bị dọa giật mình: “Các người là ai? Vì sao lại ở cửa nhà tôi?”


Giọng anh ta lạc đi, Khương Đào đột nhiên vươn tay vặn tay của anh ta.
“A A A Đau!”
Cô khách vội vàng chạy đến: “Cô đang làm gì vậy! Đây là chồng tôi!”
Khương Đào lạnh lùng nói: “Anh ta chính là kẻ trộm chân giò hun khói!”
“”


Dưới sự khuyên nhủ của mọi người, cuối cùng Khương Đào cũng miễn cưỡng buông người đàn ông ra.


Người đàn ông đau đến nhe răng trợn mắt, vừa xoa cánh tay vừa nói: “Sáng nay anh vội vã đi làm, trong nhà lại không có đồ ăn sáng, trên đường ăn cũng không kịp, anh thuận tay lấy một túi chân giò hun khói làm bữa sáng….Vốn định nhắn tin WeChat nói với em, công việc bận quá thế là quên luôn.”


Sự việc đã rõ ràng.
Cô khách vội vàng nói xin lỗi với đám tiểu Phong.
[Chúa ơi! Đây quả thật là lật ngược tình thế!]
[Cái người lúc trước đổ oan cho nhân viên giao hàng không ra nói xin lỗi à?]
[Khương Khương lợi hại quá, vừa nhìn là có thể nhìn ra là anh chủ nhà ăn!]


[Đây chẳng lẽ cũng là...trực giác săn mồi?]