Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 98: Tình xưa nghĩa cũ.

Mà lúc này nhìn thấy Thẩm Ngôn ra ngoài nhanh như vậy, tên giám sát viên đứng ngay cánh cổng còn tưởng rằng hắn đã thất bại, vẻ mặt ôn hòa nói:
- Này tân thủ, không nên nản lòng, người tiến vào Thông Thiên Trận này trong 1000 người cũng khó có 10 người có thể đột phá 50 cửa ải.


Hắn dù sao là giám sát viên chỗ này, là bộ mặt của một guild, tự nhiên muốn buông lời an ủi Thẩm Ngôn một phen.
Thẩm Nhất đứng ở phía dưới lại không cho rằng như thế, chỉ là tốc độ Thẩm Ngôn quá nhanh khiến cho người nơi này đều tưởng hắn thất bại, điều này làm cho Thẩm Nhất cũng rất kinh hãi.


Thẩm Ngôn cười ha ha một tiếng, đang muốn nói chuyện lại thấy hai đạo nhân ảnh bay tới, đều là nam nhân trung niên chừng 30 tuổi, có uy thế long hành hổ bộ.
- Ra mắt Thác Lan tiền bối, ra mắt Lăng Đông tiền bối!
Tên giám sát viên từ xa trông thấy hai vị tiền bối này tới, vội vàng cuối đầu hành lễ.


Hai gã nam nhân trung niên này đều là đẳng cấp Nhị tinh sơ kỳ.


Thẩm Ngôn ngược lại không quan tâm hai tên này đến đây làm gì, hắn chỉ nhìn cách lăng không của hai người, đây là do Giày Phản Lực mà hai người mang dưới chân, Thẩm Ngôn lúc trước đã từng thấy bán trong Vạn Thương Thành, nhìn vô cùng soái, nhưng đáng tiếc, hắn đang nghèo kiết xác, tiền đâu mà mua.


Hai người này một người tên là Lâm Thác Lan, một người tên là Trương Lăng Đông, đều là hai thành viên cao cấp của guild Bạch Dương, bọn họ là hai trong số nhiều thành viên cao cấp của các guild thông qua màn hình giám sát quá trình vượt ải Thông Thiên Trận mà tiến hành tìm kiếm nhân tài trong đám người thi này.


Hai người này là tình cờ quét thấy Thẩm Ngôn cường thế vượt ải, khiến cho bọn họ vô cùng kinh ngạc, nhưng mà càng làm cho bọn họ gần như muốn phát cuồng chính là, người kia rõ ràng có thể tiếp tục tiến về phía trước, thậm chí thẳng phá 99 cửa, trở thành một thành viên cao cấp như bọn hắn, nhưng hắn lại cố tình bỏ qua.


Nên biết suốt nhiều năm nay, chưa có người nào có thể bằng cách vượt qua 99 cửa mà vào guild Bạch Dương cả, đây là ước mơ của vô số người, huống chi là gia nhập liền được trở thành viên cao cấp. Thế nhưng tên này…
Làm mạch lạc như vậy, ngay cả ý muốn thử một chút cũng không muốn!


Đây chính là nguyên nhân khiến bọn họ vội vàng chạy ra, phải chính diện hỏi Thẩm Ngôn một chút.
- Vì sao cậu không tiếp tục đi tới?
Lâm Thác Lan hỏi, mặt đầy vẻ hiếu kỳ.


Thông Thiên Trận này sẽ căn cứ theo đẳng cấp của người xâm nhập mà điều chỉnh độ mạnh của người kim loại, nhưng thấp nhất cũng là Nhất tinh trung kỳ, cao nhất là Nhị tinh trung kỳ. Tuy nhiên bởi vì có Thẩm Ngôn đã cố tình che giấu đẳng cấp của mình, hai người Lâm Thác Lan không thể nhìn thấu đẳng cấp thật sự của Thẩm Ngôn.


Bằng không nếu bọn họ biết đẳng cấp của Thẩm Ngôn cũng là Nhị tinh sơ kỳ, tuyệt đối sẽ không tiến ra nhẹ nhàng như Thẩm Ngôn, bởi vì cho dù là bọn họ cũng không thể dễ dàng đánh ngã người kim loại trong Thông Thiên Trận như thế.
- Vì sao tôi phải tiếp tục đi tới?


Thẩm Ngôn hỏi ngược lại. Trong lòng hắn lúc này thầm đậu đen rau muống, ai mà biết vào trong cổng không gian rồi còn bị người ngoài nhòm tới chứ, làm hắn buông tay đánh thoải mái, rốt cục dẫn ra hai cái rắc rối này.
- Ách! Vì sao!?


Hai người Lâm Thác Lan đều phát điên, điều này còn dùng hỏi tại sao sao? Có thể trở thành thành viên cao cấp của Guild số 1 thập đại công hội, đây không phải là ước mơ mà mọi người cường hóa trong thế lực Não Nguồn tha thiết hay sao?


Nếu nói tiểu tử này không có tâm tính này. Hai người quả thực không tin.
- Cho dù cậu chỉ tiến thêm một bước, thì sẽ được mọi người coi trọng, tại sao lại buông bỏ chứ?
Lâm Thác Lan hỏi lại.
Thẩm Ngôn nhún vai, nói:


- Tôi chỉ muốn gia nhập guild tôi lựa chọn là đủ, không có ý định gia nhập guild của các anh!
- Lớn mật!


Lâm Thác Lan cùng Trương Lăng Đông đều trừng mắt, trong mắt bọn họ, những lời này của Thẩm Ngôn tuyệt đối là miệt thị Guild bọn hắn. Thành viên cao cấp bọn họ vô cùng sùng kính guild Bạch Dương, cho nên không cho phép có người bất kính.


Thẩm Ngôn lại là một mặt mộng bức, cái gì lớn mật Ta chỉ nói sự thật thôi mà, ta và guild các ngươi không thù không oán a, hai người các ngươi có thấy nét nào trào phúng trên mặt ta không
- Ồ là Thác Lan cùng Lăng Đông đây mà, không ngờ hai người này lại đến trước nhanh như thế!


Lúc này lại có mấy người chạy tới, đều là người trung niên nhìn qua chừng ba mươi tuổi, nữ có nam có, chừng bảy tám người. Đám người này đều là thành viên cao cấp của một số guild, lúc nãy cũng tình cờ thấy được một màn kinh thế hãi tục của Thẩm Ngôn mà hối hả chạy tới.


Thẩm Ngôn không quản đám người mới tới, cố gắng lộ ra một vòng mỉm cười, nói:
- Tiến hay không tiến là quyền của tôi, không có vi phạm quy định của cuộc thi chứ?
Hai người Lâm Thác Lan tuy đều nổi giận đùng đùng. Nhưng cũng phải đồng thời gật gật đầu, nói:


- Đúng là không có quy định đó!


Thẩm Ngôn bây giờ nhìn tới đám người nhoi nhoi tiến đến, khóe mắt giật giật, ta đi cái guild Song Tử này, tin tức cũng quá chậm chạp đi, thành viên guild khác đang đến đào góc tường của guild nhà các ngươi đây này, vậy mà bây giờ chả thấy tên nào là của guild Song Tử cả.


- A! Thẩm Ngôn, cậu đây rồi! Còn ra sớm hơn cả tôi nữa, không phải là bị loại rồi chứ!
Tống Thanh Thư từ xa đi tới, âm thanh đã vang lên sang sảng, vốn hắn định tới đón Kiều Phượng Nhi. Nhưng lại chứng kiến Thẩm Ngôn ra trước, nên cũng buông lời giễu cợt một chút.


Bất quá hắn đi tới, chúng kiến một đám người xoay quanh Thẩm Ngôn, khí tức tỏa ra xa xa trên mình, mà lại đang trừng trừng nhìn lấy mình nữa chứ.


- Xin lỗi nha, ngươi trào phúng hắn bị loại, có phải nhạo báng chúng ta không có mắt nhìn người mà bu lại chỗ này không hả, nên biết bọn ta là vì hắn mà tới a, cần gì đánh mặt bốp bốp như vậy chứ?
Tống Thanh Thư bất giác rùng mình, rụt cổ lại đi đến chỗ Thẩm Ngôn nhỏ giọng hỏi:


- Đám người này là ai thế?
- Là thành viên cao cấp của các guild, xử sự đàng hoàng một tý!
Thẩm Ngôn nhẹ giọng nhắc nhở.
Tống Thanh Thư nghe thế nuốt nước bọt một cái, ánh mắt lại tỏa sáng, đây là cơ hội làm quen tốt a.


Khí tức đẳng cấp Nhất tinh đỉnh phong tỏa ra ngoài, Tống Thanh Thư đi đến vấn an từng người, đám người tuy là vì Thẩm Ngôn mà đến, nhưng chứng kiến đến Tống Thanh Thư bộc phát ra tiềm năng, cũng là gật gật đầu, Nhất tinh đỉnh phong, tư chất Kim sắc quả thực rất không tệ, nên cũng tiến đến bắt tay làm quen.
...


Hưu!
Mà vào lúc này, một bóng người nhoáng lên một cái, chỉ thấy thân ảnh Kiều Phượng Nhi đột nhiên hiện ra, trên người có một ít vết máu. May mà khí tức cũng không tính quá hỗn loạn, bị thương cũng chỉ ngoài da.
- A! Phượng Nhi, bị thương ở đâu?


Tông Thanh Thứ gần đó thấy được nàng vội vàng hỏi, hắn coi như là Kiều Phượng Nhi đã hoàn toàn thuộc về hắn rồi.
Kiều Phượng Nhi khoát tay với hắn ý bảo không sao, cũng không quan tâm đến vẻ mặt lo lắng của Tống Thanh Thư, nàng đi đến bên người Thẩm Ngôn mỉm cười.
- Vượt qua rồi chứ?


Thẩm Ngôn từ tốn hỏi nàng, hắn có tự tin nàng dễ dàng vượt qua 50 cửa.
Kiều Phượng Nhi gật mạnh đầu, nhìn Thẩm Ngôn không chớp mắt, giọng nói như tranh công vậy.
- Ừm, tới được cửa 60. Hì hì
...
- Phượng Nhi !? Là em sao


Đột nhiên một tiếng kêu thanh thúy vang lên, hưu, một đạo nhân ảnh bay vụt tới, đáp xuống chỗ Kiều Phượng Nhi.
Biến cố quá bất ngờ làm mọi người không thể phản ứng kịp.


Thanh âm này là từ tên Trương Lăng Đông thành viên cao cấp của guild Bạch Dương phát ra, hắn nhìn về Kiều Phượng Nhi mà ánh mắt tỏa sáng.
Kiều Phượng Nhi nghe tiếng kêu mà quay lại, khi nhìn đến là Trương Lăng Đông thì nháy mắt ngây người.
- Trương…Lăng Đông


Kiều Phượng Nhi nhìn về phía người đàn ông này mà vô cùng chán ghét, ẩn ẩn có một tia cừu hận.


Kiều Phượng Nhi cùng Trương Lăng Đông từ nhỏ hai bên gia đình đã định cho hôn ước, hai người có thể nói là thanh mai trúc mã từ nhỏ, hắn lớn hơn nàng hai tuổi. Trương Lăng Đông ngày xưa luôn quan tâm, chăm sóc cho nàng, mà Kiều Phượng Nhi từ nhỏ cũng đã thầm mến hắn, coi như gia đình sắp xếp cũng không có dị nghị gì.


Nhưng đêm đó gia đình nàng bị Thẩm Tứ đuổi giết, chính gia gia nàng đã gọi điện xin giúp đỡ đến nhà Trương gia, nhưng chỉ đổi lại một câu nói từ bên đó:
- Sống chết có số! Kiều gia các người ráng tự lo a…chúng tôi không giúp được!


Nếu có Trương gia trợ giúp, nói không chừng cha mẹ nàng đã không chết đi, dù nghe có vẻ giận cá chém thớt, nhưng kể từ ngày đó Kiều Phượng Nhi đã vô cùng chán ghét kể tham sống sợ chết như Trương gia, loại thấy chết không cứu.


Đến khi nàng theo gia gia và Hoàng Nhi thoát đi, nàng cũng không bao giờ liên lạc đến Trương Lăng Đông nữa, tình cảm trẻ trâu thời xưa với hắn đã sớm ném vào sọt rác, bây giờ trong lòng nàng chỉ có hình bóng của Thẩm Ngôn.


Thế mà bây giờ nàng và Trương Lăng Đông lại gặp nhau trong tình huống như thế này, quả là ông trời trêu ngươi a.
…………………….