Ôm lấy nhuyễn ngọc trong lòng, Thẩm Ngôn cũng không quên còn có một nhiệm vụ tối nay, hắn còn vòng tuyển thành viên thứ hai chưa thi đây.
Hôn vào má Địch Lệ Nhiệt Ba đang say giấc nồng một cái lấy hên, Thẩm Ngôn mỉm cười nhắm mắt lại, hệ thống tiến hành đăng nhập vào Tử Giới Vực.
Trong tửu điếm, Thẩm Ngôn từ trong màng sáng bước ra ngoài, hắn hít sâu một hơi, Tử Giới Vực bầu không khí vẫn có chút khác biệt so với thế giới thực a, cường bạo, huyết tinh, mọi thứ dễ dàng khiến con người ta điên cuồng.
- Hì hì! Chủ nhân, Iris lại có áo mới nè!
Ở một bên Iris vừa mới xuất hiện đã cười tươi rạng rỡ nắm lấy góc áo hắn.
Thẩm Ngôn nhìn lại, khoảnh khắc này hắn có chút bất ngờ, bộ váy Iris không còn một một Hoàng kim sắc như trước đó nữa, mà là thuần một màu đen tuyền huyền bí, trên từng nếp váy chạm trổ từng đầu Chân Long hoàng kim uốn lượn, vô cùng chân thực.
- Thuộc hạ chưa bao giờ chứng kiến cấp bậc Hắc sắc này! Thật bất khả tư nghị.
Đứng một bên Thẩm Nhất cũng trầm trồ khen ngợi, dù đã là Nhị tinh đỉnh phong nhưng Thẩm Nhất vẫn cảm nhận được uy áp cường đại tỏa ra trên người Iris.
Iris giờ khắc này đã đúng chất tiểu ma nữ, nhìn tiểu la lỵ giờ khắc này chẳng khác nào ma nữ khí tức âm trầm, cường hoành trong những phe phản diện cả.
- Ngươi hiện tại là tình huống gì?
- Thưa chủ nhân là do từ khi chủ nhân hấp thụ một giọt Long Huyết mà có á! Tiềm chất của Iris cũng được đẩy cao từ Kim sắc nhảy qua cấp độ cao nhất Tử sắc lên đến Hắc sắc, một loại cấp bậc chưa hề tồn tại, ít nhất là trong giới kiến thức phổ thông truyền lưu.
Iris cắn cắn môi nhỏ, tiếp tục nói:
- Hơn nữa…từ khi có Hồn Đan, năng lượng của hệ thống không còn đơn thuần nữa, mà ẩn ẩn có một tia Long Lực, Iris tin tưởng nếu chủ nhân càng ngày phát triển huyết mạch, thì năng lượng hệ thống sẽ hoàn toàn chuyển đổi thành Long Lực, khi đó chủ nhân sẽ vô cùng…vô cùng mạnh!!
Iris hưng phấn khoa tay múa chân, điệu bộ thập phần khả ái.
- Ngươi sẽ không biến thành rồng cái đó chứ?
Thẩm Ngôn nghi ngờ đánh giá lại Iris từ trên xuống dưới, quả thật rất có khả năng a.
- Xú chủ nhân! Lại muốn làm kỵ sĩ cưỡi rồng sao? Iris vẫn còn nhỏ nha, ngài muốn ‘kỵ’ vẫn cần chưa được đâu!
CỐC!!
- Ái nha!!!
Iris lại bị gõ đầu, ngồi sụp xuống ôm lấy trán, nước mắt ngắn dài nhìn xú chủ nhân của mình, không lẽ người này còn có sở thích bạo lực nha.
Thẩm Ngôn đã quá sai lầm, tâm tính biến thái của Sp mình không hề thay đổi, hắn không nói nhảm nhanh nắm cổ Iris, đi cùng với Thẩm Nhất ra ngoài tụ hợp với mọi người.
Ngoài trường thi sát hạch vọng hai, Thẩm Ngôn từ đằng xa đi đến, đã thấy bên này Tống Thanh Thư đang tích cực đeo bám lấy Kiều Phượng Nhi, nói huyên thuyên gì đó không ngừng.
Trên mặt Tống Thanh Thư còn thể hiện ra vô cùng đắc ý, Sp của hắn đứng kế bên lại như khổng tước xòe đuôi, chưng ra bộ quần áo kim sắc chạy tới chạy lui trước mặt Phượng và Hoàng.
Thẩm Ngôn nhìn thấy cảnh này âm thầm lắc đầu, mình vẫn là thích điệu thấp làm việc, đẳng cấp hệ thống của hắn đã bị ẩn đi, người ngoài là không thể nhìn tới, ngược lại tên này thì tốt a, khí thế Nhất tinh đỉnh phong không ngừng tán phát ra bên ngoài, hắn chỉ hận không để toàn trường thi biết được tư chất của hắn vậy.
- Anh hứa anh sẽ bảo vệ em bằng tất cả sức lực của mình! Anh đã là Nhất tinh đỉnh phong rồi, là người có thực lực nhất trong nhóm đấy.
Tống Thanh Thư một bên ve vãn lấy Kiều Phượng Nhi, một bên vẫn không ngừng chưng ra khuôn mặt của hắn, nhan trị của hắn đã theo tiềm năng tăng cao mà trải qua cải biến, hiện giờ chính thức đã là một soái ca.
Kiều Phượng Nhi nãy giờ chứng kiến tên này múa may trước mặt mình rất khó chịu, kỳ thực trong nội tâm của nàng vẫn có chút chấn kinh, chỉ trong mấy ngày mà thiên phú tên này gia tăng chóng mặt, đẩng cấp cũng từ Nhất tinh trung kỳ vươn lên Nhất tinh đỉnh phong, cao hơn cả nàng.
Nhưng thế thì đã sao, nàng bình sinh rất ghét thể loại ɭϊếʍƈ cẩu như thế này, có lẽ ấn tượng lần đầu gặp mặt Tống Thanh Thư quỳ gối khóc la đã ăn sâu vào tiềm thức nàng, làm nàng cảm nhận được Tống Thanh Thư cũng không thể nào bằng Thẩm Ngôn được.
Người ta vừa đẹp trai, lại hài hước, quan trọng nhất là trên người hắn có một loại khí tức mà nàng muốn thân cận.
Kiều Phượng Nhi kỳ thật không biết Thẩm Ngôn cũng là võ giả, là người tu tiên, trên cơ thể hắn sẽ có một loại khí tức thanh cao, xuất phàm. Chính loại khí tức này đã hấp dẫn mọi phụ nữ đến gần bên người Thẩm Ngôn, bây giờ hắn lại còn thêm huyết mạch tính ɖâʍ cao như Chân Long, chẳng khác nào như hổ thêm cánh.
- A! Thẩm Ngôn đến rồi!
Kiều Hoàng Nhi nãy giờ nghe Tống Thanh Thư ‘nổ lựu đạn’ đang chán ngáp ngắn ngáp dài, bỗng nhiên thấy người trong mộng đến, vui không tả xiết.
Kiều Phượng Nhi theo lời nói của em gái lập tức nhìn lại, thân ảnh nam tử đó không biết từ bao giờ đã khắc sâu vào trong lòng nàng, có lẽ từ cái ôm lúc trước chăng?
Hai nữ không để ý đến Tống Thanh Thư mà chạy đến bên người Thẩm Ngôn, nói cười ríu rít.
Tống Thanh Thư nhìn thấy cảnh này bất đắc dĩ nhún nhún vai, cũng từ từ đi tới. Hắn bây giờ có cảm giác mình như cường giả nhìn xuống Thẩm Ngôn như một loài sâu kiến dưới chân.
Một con kiến ngoe ngoẩy trước mắt mình, mình có rảnh quan tâm không? Rảnh liền một tay diệt sát là được.
Tống Thanh Thư đi đến trước mặt Thẩm Ngôn, nở nụ cười hòa ái, khí tức Nhất tinh đỉnh phong không ngừng bạo phát, vươn tay ra muốn bắt tay với Thẩm Ngôn, nói:
- Tôi hôm nay đã khác xưa, đã phá bỏ mọi tầng xiềng xích, tôi sẽ thay anh ra sức chống đỡ lấy tổ đội này, giúp cho chúng ta được nhiều tài nguyên nhất có thể!
Ý tứ trong câu nói hết sức rõ ràng “Lão tử bây giờ là mạnh nhất trong tổ đội! Anh còn ở đó làm tổ trưởng, anh không thấy nhục sao?”
Thực tế mọi người đứng vây xung quanh đang chứng minh lời nói của hắn:
- Ta kháo! Nhất tinh đỉnh phong? Thật cường đại a…
- Công tử…cho ta gia nhập có được không?
- Hảo ca ca! Cầu thu nhận tiểu muội muội ~
- Nhìn tên đứng đối diện công tử kìa, tuy ta không nhìn thấy đẳng cấp của hắn, nhưng khí thế hoàn toàn bị nghiền ép, rõ ràng yếu hơn a…
- Đúng vậy, không biết tên này vận khí cức chó gì vào được tổ đội này, còn làm tổ trưởng nữa chứ?
-….
Vô số lời bàn tán phát ra xung quanh, trầm trồ khen ngợi Tống Thanh Thư cũng có, chỉ trích, trào phúng Thẩm Ngôn cũng có. Thẩm Nhất nãy giờ đứng một bên vô cùng âm trầm, nếu không phải chủ nhân truyền âm ra lệnh nhẫn nại, hắn đã sớm một tát chụp chết con bọ này rồi.
Bỏ ngoài tai tất cả, nhìn thấy bộ dáng mũi hất lên trời của Tống Thanh Thư, Thẩm Ngôn chỉ cười nhẹ, vươn tay ra bắt tay với hắn.
- Tôi cũng hi vọng anh sẽ đóng góp hết sức mình cho tổ đội!
- Đó là tất nhiên, tôi sẽ bảo vệ tất cả mọi người, đặc biệt là em đó Phượng Nhi, anh sẽ không để ai làm tổn thương em được!
Đoạn nói, Tống Thanh Thư vẫn không quên quay sang Kiều Phượng Nhi nói lời đường mật. Kiều Phượng Nhi quay mặt chỗ khác không lý đến hắn.
Chuyện Thẩm Ngôn chữa trị cho Tống Thanh Thư là một bí mật, Thẩm Ngôn không muốn cho mọi người biết đặc thù hệ thống của hắn quá sớm, ngược lại tạo cơ hội trang bức cho tên này.
Thẩm Ngôn tất cả nhìn ở trong mắt, đối với hắn, Tống Thanh Thư chỉ là heo mà hắn chăn nuôi thôi, vỗ béo, cống hiến tất cả cho hắn, rồi cuối cùng bị làm thịt. Nên không có một tia tức giận mảy may.
Theo Tống Thanh Thư bừng bừng khí thế dẫn đầu, tổ đội bắt đầu tiến vào trường thi.
Đứng ở đằng sau, Kiều Phượng Nhi lo lắng truyền âm với Thẩm Ngôn.
- Tên Tống Thanh Thư này rất có tiềm chất, sức mạnh lớn, nhưng không hề biết tiết chế, hơn nữa tôi cảm giác… hắn đang uy hϊế͙p͙ anh!
Thẩm ngôn quay sang nhìn Kiều Phượng Nhi mỉm cười trêu ghẹo:
- Sao? Lo lắng cho tôi?
- Phi! Có quỷ mới lo lắng cho anh!
Kiều Phượng Nhi tú lệ khuôn mặt hiện lên nét ửng đỏ, mắt hàm xuân nhẹ gắt.
- Yên tâm đi, Thẩm Ngôn của cô không yếu như vẻ bề ngoài ngoài đâu! Hì hì
- Chán ghét, ai...ai nói anh là của tôi chứ, chỉ biết trêu đùa người ta ~
Kiều Phượng Nhi liếc mắt nhìn Thẩm Ngôn, nhéo vào eo hắn một cái rồi đỏ mặt chạy đi.
Kiều Hoàng Nhi đứng một bên thở dài, chị mình xem ra cũng lọt vào ma trảo của Thẩm Ngôn rồi, nàng chu chu miệng suy nghĩ, chẵng lẽ ta muốn đội nón xanh cho chị mình sao?
………………………………….
Tác: Vậy là đúng một tháng ta bắt tay vào cải biên bộ này a...96 chương có nhiều quá không nhỉ, có thể lúc đầu còn nhiệt huyết a.
17 vạn chữ, lúc đầu chỉ muốn viết cho vui, để tưởng nhớ đến một bộ truyện mà mình yêu thích, nhưng bỗng chốc lại thích viết về nó hơn.
Vẫn cảm ơn mọi người vẫn luôn ủng hộ ta a. 。゚(TヮT)゚。