Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 92: Dương Lập Hoa bị bệnh tim?

Dương Lập Hoa bây giờ đã đánh mất lý trí rồi. Hắn muốn trả thù Thẩm Ngôn, nhưng hắn không dám, hắn cũng biết hắn không có năng lực đó.


Nhưng thế thì đã sao, Địch Lệ Nhiệt Ba đã lọt vào tay Thẩm Ngôn, đội nón xanh cho hắn, thì hắn không thể hôn Dương Mật thoáng một cái để vơi bớt nỗi lòng của hắn được sao.


Giờ khắc này Dương Lập Hoa hô hấp có chút dồn dập, ôm nhuyễn ngọc trong lòng, phải nói Dương Mật thân hình ma quỷ còn hơn Địch Lệ Nhiệt Ba một bậc.
Dù sao Địch Lệ Nhiệt Ba vẫn ở tuổi còn phát triển, chưa chín mọng thành thục được như Dương Mật.


Một tay hắn vươn ra dùng lực ôm chặt lấy eo nàng, một tay nâng cằm Dương Mật lên, hắn cuối đầu bá đạo muốn hôn xuống.
Dương Lập Hoa muốn cho Thẩm Ngôn biết được tư vị người con gái mình yêu bị người khác nhắm nháp nó cay đắng đến mức nào, hơn nữa còn là dưới vạn chúng chú mục.


Nhưng thời khắc hắn gần chạm xuống đôi môi mọng đỏ của Dương Mật.
Dương Lập Hoa bỗng chốc rùng mình, tâm như muốn nứt, hắn cảm giác như có hoàng sơn dã thú đang nhìn trừng trừng lấy hắn.
Hự!


Dương Lập Hoa thống khổ buông ra Dương Mật, hai chân khụy xuống ôm lấy cổ mình, khí áp này là từ đâu? Hắn không thở nổi? Đây là xảy ra chuyện gì?
Phụt!!
Hắn phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng nhợt, trái tim hắn như muốn bạo, tiếp đó đổ ập xuống đất bất tỉnh.


Dương Mật nãy giờ đối mặt cục diện xoay chuyển có chút không thích ứng được, nàng biết Dương Lập Hoa là thực sự xảy ra chuyện, nhưng cảnh phim còn đang quay, nếu bỏ giở giữa chừng thì lấy ai mà quay lại.


Thế là Dương Mật tương kế tựu kế nhào tới Dương Lập Hoa, ôm lấy hắn khóc thấm thiết, dù hận chết tên này nhưng vẫn cố nói ra vài lời tình tự sáo rộng, rồi gục mặt xuống khóc trên người hắn…
- Cắt!!!


Đạo diễn giờ phút này gương mặt hết sức rạng rỡ, này mẹ nó hiệu ứng còn muốn hơn cảnh hôn nhau a, nam chính xả thân cứu nữ chính không một lời oán than, giữa lúc nữ chính muốn một nụ hôn đền ơn thì nam chính một ngụm máu phun ra ngoài bất tỉnh.
Cảnh phim vì thế cũng đưa lên được cao trào.


Tuy rằng cảnh phim này là hoàn toàn không bình thường, nhưng hiệu quả lại vượt xa hoàn toàn mọi cảnh quay khác trong phim, phải thừa nhận đây là một cảnh quay thành công nhất của cả bộ.


Đang ôm lấy Dương Lập Hoa khóc rấm rứt Dương Mật, khi nghe đạo diễn hô dừng thì sắc mặt nàng nháy mắt lạnh tanh xuống, mau chóng đẩy Dương Lập Hoa ra làm hắn ngã bẹp xuống đất, hai tay nàng phủi phủi như vừa chạm phải rác rưởi đồng dạng.


Một bên tên đạo diễn đã chạy đến nắm Dương Lập Hoa đang bất tỉnh lên vỗ vỗ:


- Tôi nói anh a Dương Lập Hoa, anh làm tôi kinh hỉ quá lớn, tôi thừa nhận trước đó xem thường diễn xuất của anh, nhưng giờ đây chứng kiến vẻ mặt thống khổ đau đớn vì tình (thực ra là đau tim), quỳ hai chân trước người mình yêu nhìn xem nàng (thực ra đau quá đứng không được), phun ngụm máu giả vì nội thương (là máu thật)….tôi thực sự phục anh sát đất luôn a Dương Lập Hoa à…


Phải nói tên đạo diễn này trí tưởng tượng quả thực vô cùng phong phú, nhưng bất quá…Dương Lập Hoa vẫn nằm bất động không có phản ứng, thế là thế nào?
- Này, Lập Hoa. Vai diễn cậu hoàn thành rồi, đâu cần tạo ấn tượng với tôi nữa chứ?


- Tôi nghĩ cậu ta thực sự phun máu ngất đi đấy, ông mau đi kêu cấp cứu đi, không thì hắn ngỏm đấy!
Đạo diễn: “…!?”


Mặc kệ đám người đang nháo nhào bế Dượng Lập Hoa đi bệnh viện, Dương Mật thở phào, dù sao phần diễn của Dương Lập Hoa đã hoàn thành, bộ phim này của nàng đã gần đi đến phần cuối, bây giờ chỉ còn một số cảnh của Địch Lệ Nhiệt Ba thôi là đoàn phim chính thức hơ khô thẻ tre (ý bảo bộ phim quay xong, đóng máy – tác)


Nàng chạy đến bên Thẩm Ngôn, không có đợi hắn biểu hiện gì đã nhào vào trong lòng hắn ma sát.


Nàng biết chồng của nàng là một tên cực kỳ ích kỷ, nam tử chủ nghĩa rất mạnh. Nhìn thấy Dương Lập Hoa đối xử với nàng như thế chắc chắn hắn sẽ không vui. Thẩm Ngôn lúc này đôi mắt hằn tia máu đã giảm bớt, hơi thở thả chậm lại ôm chặt lấy Dương Mật.


Lúc nãy cảnh tượng kích thích hắn quá lớn, khi hắn muốn bất chấp tất cả muốn xông lên đánh tên Dương Lập Hoa này thì Hồn Đan trong não hải của Thẩm Ngôn nháy mắn xoay tròn dữ dội, khí tràng Trúc cơ sơ kỳ bạo phát áp thẳng về phía Dương Lập Hoa.


Phải biết một người tu vi nho nhỏ Trúc cơ kỳ không thể nào bình tĩnh không tiếng động làm bị thương một người đứng cách xa mình được.


Nhưng Thẩm Ngôn thì khác, sóng năng lượng của hệ thống men theo từng tia linh lực đánh thẳng vào trái tim của Dương Lập Hoa, gây rối loạn nhịp tim của hắn, tâm can muốn nứt, cảm giác như bị nhồi máu cơ tim vậy, nếu Thẩm Ngôn không kịp thời tĩnh táo lại vội ngừng phát ra tu vi thì có lẽ giờ đây Dương Lập Hoa đã là một cái xác không hồn rồi.


Ôm lấy Dương Mật thoải mái vuốt ve, trong mắt Thẩm Ngôn lóe ra quang mang, hắn biết hắn có tuyệt chiêu giết người chân chính rồi, giết người hoàn toàn không thấy máu, không chứng cứ, chỉ biểu hiện dưới dạng một bệnh lý mà chết đi.


Hồn Đan đem đến lợi ích quá lớn cho hắn, chưa qua một ngày mà Thẩm Ngôn cảm nhận được tốc độ tu luyện của mình đang lấy tốc độ của tên lửa mà tấn thăng.


Chỉ cần Hồn Đan còn xoay tròn thì linh khí sẽ không ngừng hội tự trên người hắn, tu vi đề thăng sẽ làm bàn đạp để đẳng cấp hệ thống tăng theo, quan trọng là hắn không cần ngồi một chỗ tu luyện, quá mức bá đạo.


Thẩm Ngôn liếc mắt nhàn nhạt nhìn tên Chấn Phong đang đứng bên cạnh Dương Lập Hoa vẻ mặt lo lắng sợ hãi kia, lúc trước toàn bộ lời nói của hắn với tên đạo diễn hắn không nghe sót chữ nào, chính xác mà nói mọi chuyện đều từ tên này mà ra cả.


Thẩm Ngôn vẻ mặt băng hàn, ta không có kiếm các ngươi tính sổ đã phước đức ba đời, các ngươi ba lần bốn lượt lại kiếm chuyện bài mưu tính kế ta sao? Các người chờ lãnh hậu quả đi.
………..
6h chiều, khách sạn 5 sao.


Đoàn làm phim bởi vì Dương Lập Hoa ‘nhồi máu cơ tim’ mà kết thúc sớm, mọi người ai về phòng nấy, tâm trạng ai cũng nặng nề, dù sao hôm nay lại có đồng nghiệp trước mặt mình ngã xuống, ai mà không chắc trong tương lai vì mình quá lao lực mà trở thành người gục ngã tiếp theo đâu.


Khác với bầu không khí nặng nề của đoàn làm phim, trong phòng Thẩm Ngôn cảnh tượng thập phần vui tươi.
- Ha ha, hôm nay chồng của em diễn một vai diễn để đời nha, em nhìn chồng mà em chết mê luôn á!
Dương Mật liếc nhìn Nhiệt Ba cùng Thẩm Ngôn đang dính nhau như sam thì cười hỏi hắn.
- Thế nào, vui lắm phải không?


Thẩm Ngôn có chút buồn bực ngán ngẩm, hỏi ngược lại nàng:
- Em cảm thấy thế nào? Nếu nói về vai diễn cỏn con này thì với anh quá bình thường, còn cảnh tên kia hôn em thì quả thật kích thích được anh đấy!
Địch Lệ Nhiệt Ba làm mặt quỷ trêu hắn:


- Cũng tại anh không chịu quản giáo nghiêm, theo em thấy phải tuột quần đánh mông nàng mới đúng ha ha
- Cậu này, đít lại ngứa đúng không?
- Ha ha ha…


Thẩm Ngôn nghe hai nàng đùa giỡn bất ngờ chộp tới Dương Mật, bá đạo áp môi xuống đôi môi trơn bóng của nàng, Dương Mật thân thể run lên đôi mắt mê ly, vô lực ngã trong lòng hắn.


Chiếc lưỡi tự động đưa ra cho Thẩm Ngôn ʍút̼ lấy, hai người hôn nhau thắn thiết, hai chiếc lưỡi không ngừng quấn quít lấy nhau.


Mãi đến gần hai phút sau, khi Địch Lệ Nhiệt Ba xù lông nhảy vào giữa hai người, hai người mới nuối tiếc tách môi nhau ra, phải nói lúc nãy Dương Lập Hoa tạo phản ứng không nhỏ trong lòng Thẩm Ngôn và Dương Mật.
- Ha ha, tới! Em ng có phần!
- Chán ghét, em mới không cần!


Nói như thế nhưng Địch Lệ Nhiệt Ba nào thoát khỏi ma trảo của Thẩm Ngôn, 5 phút sao nàng cũng đôi môi sưng đỏ, đôi mắt mê ly nhìn xem hắn, thầm hận sắc lang này chết đi được.
Dương Mật một bên phì cười:


- Lần này hơi tiếc là phát hiện ra anh muộn quá, chờ lần sau đi, công ty đưa xuống cho em mấy kịch bản mới, em sẽ nghiên cứu để dành nhân vật tốt nhất cho anh, vai nam chính cũng được, bọn em sẽ đóng phụ cho anh, thế nào?
Thẩm Ngôn không nói chuyện, chỉ là nhìn Dương Mật một chút.


Mặc dù nhãn thần hắn bình thường, nhưng vẫn khiến Dương Mật rất không hài lòng, nàng có chút giận dỗi, hỏi:
- Anh nhìn em vậy là có ý gì, sao em cứ có cảm giác hai đứa em đóng nền cũng không xứng với anh nhỉ?
Thẩm Ngôn nhún nhún vai, thản nhiên đáp:


- Không phải, chỉ là cảm giác đóng phim truyền hình cũng không có ý nghĩa gì, vẫn là phim điện ảnh tốt hơn.
- Điện ảnh ư?


Dương Mật nhíu mày suy tư một phen, cuối cùng ngại ngùng lắc đầu. Công ty của nàng thành lập chưa lâu, không có kim chủ chống lưng, trong vòng giải trí này vẫn có thể xem là tân binh. Dựa vào danh tiếng riêng của bản thân nàng thì không lo thiếu kịch bản phim truyền hình đến tay, cái này nàng có lòng tin, nhưng phim điện ảnh thì quả thật chính nàng cũng không có can đảm đi khiêu chiến.


Phim truyền hình và phim nhựa ra rạp nhìn chung đều là phim ảnh, nhưng trên thực tế, cả hai chênh lệch tương đối lớn.


Ví dụ ngay Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba, thậm chí bao gồm cả Lưu Sư Sư, Đồng Lỵ Á và Cổ Lệ Na Trát đi, trong lĩnh vực phim truyền hình, nhân khí của các nàng cực cao, cả năm người đều có lực ảnh hưởng nhất định, thậm chí có người còn được phong là tiểu hoa đán.


Nhưng nếu như chen chân vào giới điện ảnh, vậy thì cả năm người bọn họ đều chưa đủ cân lượng. Dù có may mắn giành được kịch bản tốt, được giao cho vai nữ chính thì căn bản bọn họ cũng không chống nổi phòng vé, nhiều lắm chỉ có thể xem là hàng hai.


Đây cũng là sự chênh lệch giữa diễn viên phim truyền hình và diễn viên điện ảnh, địa vị của hai loại diễn viên này trong vòng giải trí là hoàn toàn khác biệt.