Khổ thân Dương Lập Hoa đêm đó phải đến bệnh viện khâu lại mấy chục mũi, mặt mũi bầm dập như gấu mèo.
10h tối, khách sạn 5 sao.
Thẩm Ngôn dìu hai nữ vào phòng mình, đỡ hai nàng lên giường, Thẩm Ngôn thương tiếc vuốt vuốt đôi má của Địch Lệ Nhiệt Ba.
Từ khi Trương Tố Tố xém chút bị xâm hại, hắn biết được các nàng có tầm quan trọng với hắn như thế nào, Thẩm Ngôn đã thề phải bảo vệ các nàng trọn đời.
Đây cũng là một nguyên nhân hắn chiêu nạp Cuồng Tử, Thẩm Ngôn không thể thời thời khắc khắc đi theo bảo vệ các nàng được, hắn cần có một tổ chức, cần có đàn em để bảo vệ những đại tẩu của mình.
Linh lực quán chú vào lòng bàn tay, Thẩm Ngôn ôn nhu vuốt ve lên gò mà của nàng, máu bầm nhanh chóng bị đánh tan, vết sưng đỏ cũng nhanh chóng giảm xuống.
- Ưm…
Địch Lệ Nhiệt Ba cùng Dương Mật khó khăn mở mắt, khi trông thấy Thẩm Ngôn thì nhào vào lòng hắn, khóc rấm rức. Đây là lần đầu tiên trong đời hai nàng gặp phải cảnh như thế này.
- Huhu..Thẩm Ngôn em sợ lắm, sợ không còn gặp được anh nữa, em chỉ là đạp trúng chân tên đó thôi, không ngờ đám người đó lại bắt em và Dương Mật đi, em đạ nghĩ họ bắt cóc chúng em đi bán rồi chứ.
Địch Lệ Nhiệt Ba nước mắt ngắn dài cuộn tròn trong lòng Thẩm Ngôn, run rẩy lợi hại.
Một bên khác, Dương Mật ôm lấy cổ hắn, hôn thật sâu vào đôi môi hắn, mới đây thôi là nàng chỉ sợ không gặp được Thẩm Ngôn rồi, cũng may hắn tới kịp.
- Anh không sao chứ? Sao anh cứu được tụi em vậy?
- Em quên anh có Thẩm Nhất đi cùng sao, tên này giỏi võ lắm đấy!
- Có cần báo cảnh sát không? Em sợ đám người đó lại gây khó dễ cho anh!
Thẩm Ngô ôm lấy hai nàng ngã vật ra giường, mỗi bên nhẹ nhàng vuốt ve an ủi.
- Không sao đâu, mọi chuyện có Thẩm Nhất lo hết rồi.
- Sắc lang! Cái tay để ở nơi nào đó!
- Anh xin lỗi, anh chỉ muốn thử độ co dãn mà thôi.
Dương Mật đỏ mặt lườm lấy hắn, tâm tình nhanh chóng bị Thẩm Ngôn chuyển hướng nên khá hơn mụt chút.
- Này hai cục cưng, nhìn vào chiếc đồng hồ này nhé!
Thẩm Ngôn vươn tay lên, ra hiệu cho hai nữ nhìn vào chiếc đồng hồ của mình. Hắn ra lệnh.
- Tiến hành giải trừ ký ức cách đây 1 giờ!
Hai nữ chả hiểu mô tê gì, Thẩm Ngôn nhanh chóng hôn mỗi nàng một cái.
- Anh yêu cả hai em!
Bíp!!!
Một tia chớp như đèn flash lóe qua, hai mắt của Địch Lệ Nhiệt Ba và Dương Mật trở nên vô thần, như ngu ngơ một dạng.
- Tối nay hai em đi ăn với đoàn làm phim, khoảng 9h tối, cả hai em uống quá say nên anh mang hai em về khách sạn nghỉ ngơi, ngủ một giấc thật ngon đến sáng mai nhé.
Từng lời nói như ma chú truyền vào tai hai nữ, mắt Địch Lệ Nhiệt Ba cùng Dương Mật từ từ nhắm lại, lâm vào ngủ say.
Thẩm Ngôn thở dài sờ sờ cái Đồng hồ thông minh của mình, vật phẩm này vẫn là dùng tốt nha. Hắn không muốn lưu lại những ký ức đáng sợ trong đầu hai nàng dù chỉ một chút, hắn muốn cuộc đời này người phụ nữ của hắn phải thật vui vẻ mà sinh sống.
Thẩm Ngôn sực nhớ ra mình còn có một cuộc hẹn với Tống Thanh Thư trong Tử Giới Vực, lại nói một chút Thẩm Nhất ngày mai mua cho hắn một chiếc điện thoại mới, mình không có thời gian nhưng vẫn phải gọi điện hỏi thăm bảo bối Trương Tố Tố của hắn, một tuần nữa là sinh nhật của nàng rồi.
Thẩm Ngôn sắp xếp tất cả, đặt lên trên trán Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba mỗi người một nụ hôn, cứ thế ôm lấy hai thân thể mượt mà mạn diệu đăng nhập vào Tử Giới Vực.
…
Tử Giới Vực, tửu lâu.
Tống Thanh Thư giờ phút này sắc mặt vô cùng mộng bức, hắn có chút do dự.
10 phút trước Thẩm Ngôn đã kể ra cọc cơ duyên lớn cho cuộc đời hắn, đó là Thẩm Ngôn có thể chữa trị một lỗi nhỏ trong hệ thống của hắn để phá vỡ xiềng xích phong ấn.
Ban đầu hắn thực sự rất vui, nhưng vấn đề là hắn phải bị [Đồng hóa] mới có thể chữa trị được, đây là một điều cấm kỵ với người cường hóa.
Bị đồng hóa đồng nghĩa là bị người điều khiển, vĩnh viễn là con rối của đối phương, mặc dù Thẩm Ngôn hứa hẹn sau khi chữa xong sẽ giải tỏa [Đồng hóa] nhưng ai mà tin cho được chứ.
Thẩm Ngôn nhâm nhi một ly rượu, một bên nhìn xem biểu hiện của Tống Thanh Thư, hắn hiểu chả có ai khi không lại giúp miễn phí một người cả.
Thẩm Ngôn mở miệng khuyên nhủ:
- Anh đừng có do dự, tôi giúp anh sữa lỗi, tôi cũng sẽ lấy thù lao, tôi chỉ cần lấy một món bất kỳ trong Nhẫn trữ vật của anh liền được, miễn anh đảm bảo mọi vật quý giá anh đều để vào đó để tôi chọn là được.
Thẩm Ngôn không cho là đúng tiếp tục nói.
- Với lại trong Vạn Thương Thành chẳng phải có Máy phát hiện nói dối sao? Thử một chút liền biết!
Tống Thanh Thư nhìn về phía Thẩm Ngôn, không ngờ hắn lại quyết đoán như thế, ban đầu hắn cũng dựa định vào chiếc máy này, nhưng dù sao cùng một tổ đội cả, nếu phát hiện là Thẩm Ngôn lợi dụng mình, hắn thì mất mặt, mình thì còn mặt dày ở trong tổ đội đợi làm thịt sao.
Hắn muốn ở bên cạnh nữ thần, được nhìn thấy gương mặt của nàng mỗi ngày, hắn muốn mạnh lên để cho Kiều Phượng Nhi biết ai mới xứng đáng bảo vệ cho nàng.
Trong Vạn thương thành tại mỗi nơi giao dịch sẽ có bố trí một Máy phát hiện nói dối, nhằm ngăn chặn lừa đảo khi bán vật phẩm. Thẩm Ngôn cùng Tống Thanh Thư tính ra cũng là một cuộc giao dịch, nên cũng có thể dùng miễn phí Máy phát hiện nói dối này để phân biệt thật giả.
Hai người ngồi vào bàn, đối diện với nhau. Phía trên bàn đặt một cái hình lập phương đen bóng, hai mặt bên có hai lỗ nhỏ để hai người đưa ngón tay vào. Mặt trên bố trí cái đèn, một xanh, một đỏ, xanh là nói thật, đỏ là nói dối.
Thẩm Ngôn hít sâu một hơi đưa ngón tay trỏ mình vào, đây là lần đầu tiên hắn chơi cái đồ chơi này.
Máy phát hiện nói dối sẽ từ ngón tay đối phương truyền một tia tử điện thâm nhập vào trong não hải trực tiếp đọc ý thức của đối tượng, loại máy này vẫn cực kỳ an toàn cho người sử dụng.
Hắn quay qua nói với Tống Thanh Thư.
- Thẩm Ngôn tôi đồng ý chữa trị lỗi cho hệ thống của anh, sau khi sửa xong sẽ giải trừ mọi bất lợi đến hệ thống của anh, trả lại quyền admin cho anh!
Tinh!
Đèn xanh bật sáng, là lời nói thật.
Tống Thanh Thư vui mừng quá đổi nhìn xem Thẩm Ngôn trước mặt mình, hắn còn thực sự chữa được lỗi cho mình, Tống Thanh Thư cảm giác tương lai tươi sáng đang chờ đợi hắn a.
Tống Thanh Thư một tay để vào máy, một tay khác càng khoa trương hơn lập ra lời thề.
- Tôi thề với anh sau khi anh sửa xong sẽ cho anh lựa chọn một món bất kỳ trong Nhẫn trữ vật của tôi, cam kết là toàn bộ món quý giá nhất!
Tinh!
Đèn xanh bật sáng, là lời nói thật.
Tống Thanh Thư cười cười, hắn vốn là một thành viên trong gia tộc xuống dốc, mọi tài nguyên nhiều năm nay đồ dồn cho hắn, hắn đã dùng không sai biệt lắm, chỉ còn một số hàng gân gà với vài mòn quà lưu niệm mà ông nội hắn để lại, Tống Thanh Thư cũng không để ý lắm, bởi vậy nói mọi đồ vật quý nhất của hắn đều nằm trong nhẫn này cũng được coi là nói thật.
Hai người mỉm cười bắt tay đạt thành hiệp nghị, Thẩm Ngôn đơn thuần chỉ muốn tăng chiến lực cho tổ đội, giành về nhiều tài nguyên hơn cho nhóm mình sau vòng thi thứ ba, chứ những thứ trong nhẫn của Tống Thanh Thư hắn cũng chả trông mong gì.
Kỳ thực quyết định hôm nay đã khiến Thẩm Ngôn đạt được một cơ duyên thay đổi cuộc đời hắn sau này.
………