Nhìn Iris ngủ say sưa trong lòng Thẩm Ngôn, hắn thở ra một hơi, vuốt lấy đầu nàng. Iris bỗng chốc hóa thành một luồng bạch quang bay vào mi tâm hắn.
- Các cô đều ổn cả chứ?
Sau khi cho Iris quay về nghỉ ngơi, Thẩm Ngôn quay sang hỏi Kiều Phượng Nhi cùng Kiều Hoàng Nhi.
- Chúng tôi không sao? Có điều Tống Thanh Thư hắn…
Kiều Phượng Nhi mỉm cười nhìn Thẩm Ngôn đáp, sau đó chỉ chỉ vào Tống Thanh Thư đang đứng bên cạnh, bộ dạng hiện tại của hắn vô cùng tả tơi.
Kiều Phượng Nhi đối với Tống Thanh Thư này cảm giác rất không thích, giờ giờ khắc khắc luôn nhìn chằm chằm vào mình, hận không thể ăn mình luôn một dạng. Nhưng Thẩm Ngôn đã nói hắn có lợi ích rất lớn cho tổ đội sau này, lại là cùng một nhóm, nên nàng không thể bỏ mặc hắn được.
Ngược lại Tống Thanh Thư nghe thấy Kiều Phượng Nhi quan tâm chính mình, nội tâm là vui sướng không thôi. Đối với hắn, Kiều Phượng Nhi nhìn nhiều một cái liếc mắt đối với hắn cũng là một thành công.
Thẩm Ngôn đẹp trai thì sao? Đẹp trai không bằng chai mặt, chỉ cần hắn kiên trì, nữ thần chắc chắn sẽ tới tay.
Thẩm Ngôn nhìn xem con hàng này bỗng nhiên hừng hực ý chí chiến đấu thì khen ngợi Tống Thanh Thư:
- Không tệ…thắng không kiêu, bại không nản, đó là tư chất của một cường giả phải có, tôi rất xem trọng anh đấy.
Kiều Phượng Nhi nghe Thẩm Ngôn nói thế thì khóe miệng giật giật, thầm nghĩ:
- Anh hai a! Hắn đang nhìn tôi chằm chằm hận không thể ăn tôi đây này…cường giả liên quan cọng lông!!
Thẩm Ngôn nhìn hiện trường xung quanh, xem ra hôm nay là không thể nào tiếp tục rồi. Hắn nhìn sang hai nữ, mỉm cười nói:
- Hai ngày nữa chúng ta sẽ thi tuyển vòng 2, hai cô đăng xuất nghỉ ngơi cho khỏe đi, tôi còn một chút chuyện muốn nói với Tống Thanh Thư!
Kiều Hoàng Nhi nhìn hắn không bỏ, suốt cuộc thi nàng luôn nằm trong lòng hắn, được vòng tay to lớn ôm ấp, bảo vệ. Đây là điều mà từ khi cha, mẹ nàng bị hại chết đến giờ chưa được hưởng thụ qua, ngay cả Kiều Phượng Nhi cũng không mang cho nàng cảm giác an toàn như thế.
Thẩm Ngôn buồn cười xoa xoa đầu nàng:
- Ngoan về nghỉ ngơi, hai ngày nữa còn gặp lại, thỉnh thoảng tôi sẽ gọi cho cô!
- Ừm!
Kiều Hoàng Nhi đỏ mặt lườm hắn một cái rồi đăng xuất ra ngoài.
Thẩm Ngôn là loại người không thích thúc ép, trái xanh sẽ ăn không ngon, tình cảm với nhau từ từ bồi đắp rồi cũng đến lúc thu được trái ngọt.
Huống chi, Thẩm Ngôn bây giờ thích loại thục phụ, quyến rũ dáng vẻ đẩy đà như Kiều Phượng Nhi hơn, nàng cũng giống như bảo bối Trương Tố Tố cùng Dương Mật của hắn vậy, rất chín mọng, rất mê người.
- Cô cũng nên nghỉ ngơi đi!
Thẩm Ngôn quan tâm nói với Kiều Phượng Nhi, nàng cũng có chút luyến tiếc không bỏ, nhưng gia đình, thù hận đè nặng lên vai nàng làm nàng bối rối không thôi.
Thẩm Ngôn bất ngờ miệng há hốc, chỉ phương xa:
- Ý! Đĩa bay kìa!
- Đâu!?
Tống Thanh Thư quay đầu nhìn, hắn còn chưa được thấy đĩa bay nha.
Chụt!
Thẩm Ngôn chớp lấy thời đánh chụt lên má hồng của Kiều Phượng Nhi một cái, nhìn nàng cười hì hì nói nhỏ.
- Coi như tôi đánh dấu chủ quyền!
Kiều Phượng Nhi đứng chết trân tại chỗ nhìn xem Thẩm Ngôn, cảm giác nóng ấm vẫn còn đó trên má nàng, từ xưa đến giờ những tên đàn ông mạo phạm đến nào đều không có kết cục tốt…nhưng…tại sao bây giờ cảm giác lại khác như thế…không hề bài xích, hơn nữa mơ hồ có cảm giác vui sướng, một chút hạnh phúc…không lẽ hắn biết mình có hảo cảm với hắn sao?
- Anh chán ghét! Anh nhớ đó, tôi không để yên cho anh đâu!
Kiều Phượng Nhi đỏ mặt như gấc nghiến răng nghiến lợi nhìn xem hắn, bỏ lại ngoan thoại rồi cấp tốc ly khai, thật quá mắc cỡ, lại dám hôn ta trước mặt nhiều người như thế.
- Hề hề! Các em còn non và xanh lắm!
Nói về tình trường, trải qua một đống tạp chí sách báo tình yêu, kiến thức tán gái nhiều không kể xiết, trừ khi cú có gai mới không đổ trước thế công của hắn mà thôi.
Còn về Tống Thanh Thư, với đẳng cấp Tông sư về tình yêu của hắn, liếc mắt cũng nhận ra hắn có ý với Kiều Phượng Nhi.
Nhưng Thẩm Ngôn là người rất thực tế, Tống Thanh Thư có giá trị lợi dụng rất lớn, Thẩm Ngôn trước mặt hắn vẫn đối xử bình thường với Kiều Phượng Nhi sẽ làm Tống Thanh Thư lầm tưởng mình còn có cơ hội, sẽ không ngừng cố gắng phát triển để tận lực theo đuổi người đẹp, đó là điều mà Thẩm Ngôn cần.
Xin lỗi ta giữ ngươi chỉ vì ngươi còn giá trị lợi dụng thôi, Thẩm Ngôn sẽ không để yên cho ai có ý tưởng với phụ nữ của hắn cả.
- Này, tối mai anh đăng nhập Tử Giới Vực, vào tửu quán chờ tôi, tôi có một cọc cơ duyên có thể thay đổi cuộc đời anh đấy!
- Thật!? Là ..là thật sao tổ trưởng?
- Tôi lừa anh làm gì? Đến ngày mai sẽ biết, tôi phải về nghỉ ngơi khôi phục nữa!
Thẩm Ngôn hai ba câu nói với Tống Thanh Thư rồi nhanh chóng ly khái, bỏ lại hắn đứng một mình đang thập phần hưng phấn:
- Cơ duyên thay đổi cuộc đời a, Thẩm Ngôn hắn cũng khá tốt chứ..
Tống Thanh Thư mỉm cười thầm nghĩ:
- Ha ha..khi ta mạnh hơn tôi sẽ giúp anh chiếu cố tổ đội này thật tốt...và cả Kiều Phượng Nhi nữa…
Mỗi người luôn có một tâm tư khác nhau, quan trọng ai sẽ là người mỉm cười cuối cùng mà thôi.
….
Khu biệt thự guild Nhân Mã.
Lập Trung giờ khắc này sắc mặt cực kỳ khó coi, hội anh em cột chèo của hắn đã bị đuổi đi, căn phòng hiện tại cực kỳ yên tĩnh.
- Ngươi nói bọn nó được Tiểu Hàn bảo kê rồi?
Lập Trung giờ khắc này đang gọi cho A Nhất ở thế giới thực, tên này vừa mới bị Tiểu Hàn đánh bạo.
- Dạ…đúng thưa chủ nhân! Nó còn nói nếu chủ nhân còn…kiếm chuyện…nó sẽ đến guild Nhân Mã cào nhà!!
Đùng!
Lập Trung oanh nát cái bàn trước mặt.
- Mẹ nó! Khi dễ guild Nhân Mã không người sao, Lục Vô Song không quản được Sp của ả thì để bọn này quản.
- Chủ..chủ nhân bớt giận, Sp này thực lực cực kỳ kinh khủng, nó còn mạnh hơn anh trai của ngài một đoạn đấy!
Bên kia A Nhất khuyên bảo rối rít, nếu Lập Trung còn không biết điều thì anh hai hắn cũng đứng mong có quả ngọt để ăn.
Lập Trung cười nhanh hiểm, ngồi xuống lại ăn một quả nho nô tỳ đút tới, mặt hắn giãn ra.
- A Nhất à, ta nói cho ngươi một tin mừng, sau ba tháng nữa, phe Não nguồn sẽ có một lần xoay chuyển thế lực, đến lúc đó ai chết về tay ai còn chưa biết đâu, chuyện này không thể làm công khai nữa, tiến hành theo dõi tổ đội đó cho ta.
Lập Trung khinh thường, ɭϊếʍƈ lấy khóe môi nói:
- Làm ngoài sáng không được, thì ông đây làm trong tối, hàng Lập Trung này đã để ý thì không thể nào tuột khỏi tay được!
………….
Sáng sớm 8h tại khách sạn.
Sau khi ăn sáng xong xuôi, Địch Lệ Nhiệt Ba vẫy tay chào tạm biệt với Thẩm Ngôn cùng Dương Mật rồi nhanh chóng lên xe đi tới Hoành Điếm, hôm nay nàng có lịch đóng phim cả ngày, trong khi Dương Mật chỉ có vai vào buổi chiều.
Nên Thẩm Ngôn quyết định dạy thêm âm nhạc cho Dương Mật vào sáng hôm nay. Trước khi rời đi Địch Lệ Nhiệt Ba còn trừng mắt với Thẩm Ngôn:
- Em tới trước hưởng trước, anh không được lén ăn trước Dương Mật đâu đấy!
Dù là chị em nhưng phụ nữ luôn thích tranh đua, nàng đời này biết Thẩm Ngôn mình không thể nào độc chiếm, vậy thì phải đi trước một bước so với các chị em khác, đây cũng coi là một thành tựu.
Thẩm Ngôn lắc đầu cười, ôm lấy eo thon của Địch Lệ Nhiệt Ba, cúi đầu xuống hôn vào đôi môi ướt át của nàng, hai cái lưỡi chạm nhau khuấy động không thôi.
- Em yên tâm! Em chắc chắn là thứ nhất!
- Hứ! Biết thế là tốt!
Địch Lệ Nhiệt Ba manh manh liếc xéo Dương Mật đứng đằng xa thị uy một cái rồi rời đi.
Thẩm Ngôn trở về, lúc đi qua Dương Mật thì ôm nàng vào lòng hỏi:
- Sao? Em ghen không?
- Hừ, phụ nữ ai mà không biết ghen, nhưng gặp loại hoa tâm đại củ cải như anh, em mà ghen chắc cả ngày mệt chết!
Thẩm Ngôn âu yếm nhìn nàng:
- Các em theo anh, tất cả anh đều mang đến hạnh phúc! Em biết anh ‘mạnh’ lắm, yêu 5, người không thành vấn đề.
- Chán ghét! Sắc lang.
Dương Mật nghe được nửa câu đầu của Thẩm Ngôn như được ném mật, nhưng nghe đến nửa câu sau thì đó mặt tía tai, ôm lấy gò má nóng hổi chạy về phòng.
Thẩm Ngôn lắc lắc đầu, con hàng này da mặt vẫn quá mỏng, không dầy được như hắn.
- Iris, ngươi không sao chứ?
- Không sao thưa chủ nhân, chỉ là độ quá tải quá cao thôi, hệ thống nghỉ ngơi một ngày liền khỏe.
Thẩm Ngôn vẫn không quên quan tâm hỏi hệ thống, tối qua độ quá tải của hắn đã kéo lên 90%, nếu không xử lý cẩn thận sẽ sập nguồn như chơi a.
………….