Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 66: Cô bé thần bí.

“♫ La la la…ba em trồng khoai lang, mà đào lên thấy khoai mì..
Thật là điều phi lý… Sau một hồi…suy nghĩ
Ba em liền viết đơn, trình lên với chánh quyền
Rồi một sáng tinh sương..Ba em đánh…xe bò
Để đến đồn công an. Sau…một hồi suy nghĩ
Ba em mới bước vào. Ba em..mới nói rằng…♫”
OÀNH!!!


Ái nha…!
Sóng đợt xung kích không biết từ đâu bất ngờ ấp tới, thổi văng Tiểu Hàn ra ngoài, xung quanh người cô bé phát ra từng đợt quang hoàn che chở cho Tiểu Hàn nằm ở bên trong.


Bụi mù tán đi, Tiểu Hàn chật vật bò dậy, chỉnh sửa ngay ngắn lại chiếc áo choàng, che đậy đi lớp quần áo Tử kim sắc cực kỳ diễm lệ của mình.
Tiểu Hàn thở dài một hơi, lại nhìn về phía cột khói hình nấm đang bốc lên đằng xa, đôi mắt màu tím chớp động.


- A! Đây không phải chỗ sát sát hạch thành viên của guild mình sao?
Tiểu Hàn mày liễu khẽ nhíu, lắc đầu thở dài:
- Lâu lâu mới trốn mama đi chơi được, không ngờ lại gặp tình cảnh rồi, ta đến xem chuyện gì xảy ra mới được!


Không khí dưới chân Tiểu Hàn nháy mắt ba động, khí lưu vận chuyển, nâng cơ thể nhỏ nhắn cô bé lên. Nàng nháy mắt lăng không bay về phía vụ nổ.
…..


Giờ phút này trong căn biệt thự, Lập Trung đã sớm ngây người, cả phòng chat anh em cột chèo cũng nháy mắt im lặng, không tin vào một màn nhìn thấy trước mặt.
Màn hình trực tiếp đã sớm mất tín hiệu từ lâu, nhưng trước đó bọn chúng thấy gì.


Bọn chúng thấy Sp Hoàng kim đó điều khiển tận 15 con robot, di chuyển vô cùng linh hoạt, quan trọng nhất là bọn chúng đều biết sử dụng kỹ năng cùng thi triển tự bạo.
Lập Trung vò đầu bứt tai, ánh mắt tràn ngập tham lam:


- Làm thế nào…làm thế nào mà một vật sau khi đồng hóa có thể sử dụng kỹ năng? Hơn nữa còn biết tự bạo – một đặc tính đặc trưng chỉ hệ thống mới có?
Nhưng bất quá, những thứ này, chẳng mấy chốc là cũng thuộc về hắn sao?


- Hahaha, thấy sự lại hại của Sp Hoàng kim chưa, khoảng chừng nửa tiếng nữa, Sp này sẽ thuộc về ta, anh em hãy bình tĩnh mà đợi đi!
Lập Trung hưng phấn đứng dậy, khí tràng vì hắn không bình tĩnh mà trở nên ngày càng bí bách ba động, dọa đến đám nữ nhân trần truồng đang phục thị cho hắn quỳ thành một đoàn.



Khụ..khụ..khụ


Nơi khảo thí, bụi mù còn chưa kịp tán đi, Thẩm Nhất quần áo te tua đứng trước bảo hộ, hầu như lại không có vết thương gì, ngược lại Thẩm Ngôn toàn thân đau đớn uể oải ngồi dậy, hai tay đỡ lấy hai nữ Kiều Phượng Nhi cùng Kiều Hoàng Nhi, Kiều Hoàng Nhi không biết đã ngất đi từ bao giờ, chỉ còn Kiều Phượng Nhi đang còn trong lòng hắn ho dữ dội.


- Cô không sao chứ!
Thẩm Ngôn cấp tốc lấy ra một viên Thuốc Chữa Thương cùng một viên Thuốc Giảm Tải nhất tinh.
Ăn thuốc chữa thương vào người, các vết thương ngoài da của Kiều Phương Nhi, nháy mắt liền lại, đã đóng vảy, khí lực cũng hồi phục một chút, không còn vô lực như trước nữa.


- Viên Thuốc Giảm Tải này tuy chỉ giảm được 2% một lần nhưng dù sao thịt muỗi cũng là thịt, cô cũng mau ăn vào đi.
Kiều Phượng Nhi hé ra môi anh đào, đem viên thuốc nuốt xuống, Thẩm Ngôn móm thuốc cho nàng, đôi môi nàng vô tình ngậm phải đầu ngón tay của Thẩm Ngôn.


Cảm giác mềm mại, ướt át khó tả tràn ngập trong lòng, hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh. Hắn nhanh chóng rút tay ra nhìn về phía Kiều Phượng Nhi lúc này còn đang đỏ mặt xấu hổ:
- Cô cho hai viên này đút cho Kiều Hoàng Nhi đi, cùng tìm kiếm xem Tống Thanh Thư bị nổ văng tới nơi nào rồi.


Thẩm Ngôn giao Kiều Hoàng Nhi đang ngất đi trong lòng mình cho nàng.
- Được rồi, tôi làm ngay!
Kiều Phượng Nhi vỗ vỗ gò má, loạng choạng đứng dậy xem tình hình của Kiều Hoang Nhi cùng tìm kiếm tung tích Tống Thanh Thư.
Thẩm Ngôn từng bước đi về phía đài cao, miệng lẩm bẩm:


- Người anh em a người anh em, gái đôi khi còn hơn tình huynh đệ, ngươi chịu ủy khuất một chút a, dù sao ta cũng hai tay hai nàng, bốn bầu sữa, không thể xuất lực cứu Tống Thanh Thư ngươi được…
Khói bụi dần tán đi, Thẩm Ngôn đến sát bên đài cao, hít một ngụm khí lạnh.


Đài cao dùng để chiến đấu lúc này đã bị san thành bình địa, vứt nứt vết cháy trên đất loang lỗ khắp nơi, tàn chi tay cụt văng khắp nơi.
Số robot còn lại chưa đến 50 đầu, tức sau vụ tự bạo của ba con robot đã trực tiếp phá hủy hơn 150 đầu robot.
Sức công phá thực kinh khủng.


Ánh mắt Thẩm Ngôn nhanh chóng câu thông với robot của mình, hắn chợt thở dài một hơi.
- Còn tốt còn tốt, ta vẫn còn lại 3 con, ba người còn lại vừa lúc còn một con robot, xem ra đủ điều kiện qua ải rồi.
Iris thì lúc này nằm trong lòng của Phượng, còn Hoàng không biết đã tiêu tán từ bao giờ rồi.


Vì chống đỡ vụ nổ lần này, bảo vệ Iris, Phượng và Hoàng nên đám robot của Thẩm Ngôn đã trực tiếp bị chấn nổ hết 5 con, chỉ còn ba robot tàn thi chật vật đứng trên đài cao, lõi năng lượng hạt nhân rớt đầy đất.
Đây là thứ còn lại duy nhất sau khi đám này bị vô hiệu hóa đi.
Phốc!


Một bóng người hộc máu khó khăn chao đảo lăng không, hiện tại diện mục Viên Lãng cực kỳ dữ tợn, hắn là người đứng gần đài cao nhất, trực tiếp bị vụ nổ nuốt chửng.


Giờ khắc này nửa bên người hắn đã bị nổ tan xác, chỉ còn lại cái đầu đang khó khăn di chuyển, khung xương sống hắn toàn bộ lộ ra ngoài, huyết vũ tiêu sái trong không khí.


Viên Lãng nghĩ lại mà lạnh run, nếu trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, hắn không kịp dùng vũ khí phòng ngự, giờ khắc này hắn có lẽ bị tống về thế giới thực rồi.
- Này A Nhất, ông chết chưa?
Viên Lãng phán đoán tình huống, truyền âm cho A Nhất. Hắn suy yếu trả lời.


- Tôi còn chưa chết được, anh mau kết thúc vòng 1 này đi, tống bọn kia ra khỏi thành, đến lúc đó tôi thưởng cho anh thêm 100 vạn nữa.
Viên Lãng hai mắt tỏa sáng như đèn pha, mọi cố kỵ cũng quăng hết sau đầu rồi.
Thẩm Ngôn không hề biết Viêm Lãng đang toan tính âm mình, mở miệng hỏi:


- Lúc này công bố kết quả được chưa?
Khi Viên Lãng thấy Thẩm Ngôn cùng Thẩm Nhất đang đứng gần đó, đáy mắt hiện lên một tia thù ghét.
- Mẹ nó không phải thằng thiểu năng này làm ra vụ nổ sao, làm tao chút xíu nữa là bị tan xác rồi! Mẹ nó robot biết tự bạo, nhìn thấy còn không tin được nữa a.


Hắn nhìn một chút quang cảnh trên đài, khóe mắt giật giật, số robot còn lại chưa tới 50 cỗ, lấy đủ người qua vòng 1 thế nào đây.


- Động tĩnh gây ra quá lớn! Nếu quản lý phía trên biết được, sự tình thật không xong, năm nay ít thì ít một chút vậy, bất quá ta nói chất lượng năm nay quá kém là được.


Thân thể Viêm Lãng bằng mắt thường có thể thấy đang tự chữa thương, cánh tay cẳng chân bị cụt nhanh chóng mọc dài ra, xương thịt cũng bắt đầu được tái tạo, hiệu quả hơn Thuốc Chữa Thương nhất tinh gấp mấy lần.


Hắn cuối đầu, một cánh tay còn lại nhanh chóng ghi nhận vào biên bản kết quả vòng 1, rồi Viêm Lãng dõng dạc nói:
- Vòng 1 đáng lẽ có 20 người qua vòng, nhưng vì yếu tố bất ngờ, còn lại qua vòng 1 chỉ có 10 người.
Hắn lại nhìn về phía Thẩm Ngôn cười gằn:


- Riêng tổ đội 4 người Thẩm Ngôn gian lận đặt bom vào robot để phát động tự bạo, tư cách thi đấu trực tiếp hủy bỏ, ghi vào sổ đen công hội, Cảnh vệ cấp tốc đuổi Thầm Ngôn, Kiều Phượng Nhi, Kiều Hoàng Nhi, Tống Thanh Thư ra khỏi thành!


Thẩm Nhất nghe thấy lời nói vô lý của hắn, định lao lên đánh cho một trận, nhưng bị Thẩm Ngôn kéo lại.
- Anh không điều tra, không nhìn tới, lại chụp mũ gian lận cho chúng tôi. Bằng chứng đâu?
Thẩm Ngôn chất vấn hỏi Viêm Lãng.
Y cười gằn nhìn Thẩm Ngôn như nhìn thằng ngu.


- Vụ nổ đã được camera quay lại, hơn nữa có thể tạo vụ nổ lớn như thế không phải là bom sao?
Thẩm Ngôn phản bác:
- Đây là đặc thù của Sp tôi, có thể thôi động robot tự bạo!
Viêm Lãng một bên không muốn nhiều lời với hắn, lộ ra bộ mặt thật:


- Ở trong phòng thi này, lời nói của tôi chính là bằng chứng, kết quả tôi đã báo lên bên trên rồi. Không thể thay đổi!
- Ồ thật sao? Anh dựa vào cái gì mà quyết định một người gian lận vậy, đừng quên anh chỉ là giám sát thôi, bên trên anh còn có quản lý đấy.


Trong lúc Viêm Lãng đang vênh váo tự đắc thì một giọng nói nữ nhân bỗng vang lên, linh hồn Viêm Lãng nháy mắt lạnh một nữa.
- Giọng nói này Chẵng lẽ…


Hắn xoay người nhìn lại, chỉ thấy một cô bé mặc áo choàng đen, lờ mờ có thể thấy được những tia lôi đình màu tím chớp động, xoay quanh người nàng, lại nhìn trên tay nàng có đeo một vòng tay khắc hai chữ…Vô Song.


Viêm Lãng suýt bị dọa đái, vội vàng quỳ xuống cúi gầm mặt, không dám nói nên lời.
Tiểu nữ kia cũng không thèm nhìn đến hắn, huyền phù đến mặt Thẩm Ngôn, ưu nhã mở lời.
- Ta tên là Tiểu Hàn, xin hỏi công tử nói có thể làm robot tự bạo có phải thật không?
………………………..