8 giờ tối ngày hôm sau, bệnh viện nhân dân Hoa Đô.
Trong phòng bệnh cao cấp, giờ phút này Địch Lệ Nhiệt Ba, Dương Mật và hai vị trợ lý đều vây quanh nhìn Thẩm Ngôn đang hôn mê trước giường bệnh, sắc mặt ai cũng cực kì lo lắng. Bọn họ vừa nghe Thẩm ngôn gặp chuyện không may liền lập tức chạy tới đây.
Lúc này, cách thời điểm Thẩm Ngôn được đưa vào đã qua hơn 24h giờ rồi, thầy thuốc nói là không có việc gì nhưng mà vẫn một mực không tỉnh lại làm cho chúng nữ đều tràn đầy lo lắng.
- Mọi người đi ăn cơm trước đi, tránh để bị đói. Tên sắc lang này này không có chuyên gì đâu. Mọi người không cần lo lắng, đi thôi, cùng đi ăn cơm đi.
Dương Mật ngồi bên giường nhìn chúng nữ nói.
- Được rồi, trước cứ đi ăn cơm đi. Thẩm tiên sinh khẳng định không có chuyện gì.
Lưu Hiểu Kiều cũng nói thêm vào.
- Mọi người đi trước đi, Dương Mật cậu cũng đã mệt rồi, ít nhất cũng cần một người ở lại với hắn mà phải không?
Địch Lệ Nhiệt Bộ đôi mắt vẫn còn ửng đỏ nói, hôm qua lúc nhận được tin dữ, nàng và Dương Mật như bị sét đánh giữa trời quang, nàng chạy đến bệnh viện mà trái tim đau nhói, luôn thầm cầu khẩn cho nam nhân ấy không sao, đến bây giờ nàng mới biết được mình yêu tên đáng ghét này sâu biết nhường nào.
- Thôi được rồi, vậy cậu ở lại đi, tý tớ quay về tắm rửa xong sẽ thay ca với cậu.
Địch Lệ Nhiệt Ba chỉ gật gật đầu không nói, đôi mắt luôn thủy chung dán trên người hắn. Dương Mật thầm than, mình thật số khổ, khi không đem lòng yêu tên nam nhân đào hoa này.
Nàng nhanh chóng kéo hai trợ lý rời đi, phải nhanh chóng dọn dẹp vụ lùm xùm này lại, sự việc liên quan rất lớn, nàng không dám báo cho Đông Lỵ Á, Lưu Sư Sư các loại…cho đến khi việc được giải quyết xong, nàng hiện tại đang nhờ vả đến gia gia của nàng, phong bế mọi tin tức, hiện giờ mới tạm thời êm xui.
- Lý gia! Ta sớm muộn cũng đến chỗ các ngươi tìm lời giải thích!
Trong mắt Dương Mật lóe lên hàn quang, nhấc điện thoại lên bấm số cho gia gia nàng.
- Gia gia! Cầu mong ngài điều tra, sớm tìm cho chồng cháu một lời công đạo, con của Lý Hiến Thành quá sở tác sở vi, cháu của người xém chút góa chồng, ngài sau này không có cháu bồng đó gia gia…
- Được rồi! được rồi! Chuyện này gia gia sẽ toàn quyền đứng ra điều tra! Dám tuyệt hậu cháu trai tương lai của ta, cho dù hắn là bí thư tỉnh Giang Tô ta cũng sẽ không tha thứ..
Phía bên kia, một giọng từ tính, trầm ấm mang theo vô tận cưng chiều vang lên. Bên cạnh đột nhiên có tiếng nói chen vào.
- Cha à..thằng con rể này ta còn chưa nhận sao cha lại…
- Câm miệng! Chỉ cần Dương Mật hạnh phúc tất cả không thành vấn đề, sao con cứ cố chấp thế, không thể phóng khoáng như lão già ta được à.
- Con…tút..tút..tút.
Dương Mật bên đây hết lời để nói rồi, lão cha với gia gia suốt ngày cãi cọ, cũng may gia gia luôn đứng về phía nàng.
………………………..
- Thẩm Ngôn, anh ngàn vạn lần không nên có chuyện gì.
Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn Thẩm Ngôn đang ngủ say trên giường lo lắng nói, đôi bàn tay nhỏ bé gắt gao nắm chặt tay Thẩm Ngôn, thần tình tràn đầy lo lắng.
- Ý em nói là xảy ra chuyện gì?
Đột nhiên, Thẩm Ngôn phát ra âm thanh, sau đó mí mắt hơi động dần dần mở mắt.
- A! Thẩm Ngôn, anh đã tỉnh rồi.
Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn Thẩm Ngôn mở mắt, nhất thời mừng rỡ, bộ dạng cực kì kích động.
- Đúng vậy. Anh đang ở chỗ nào thế, Nhiệt Ba.
Thẫm Ngôn híp mắt nói, chậm rãi từ trên giường ngồi xuống. Địch Lệ Nhiệt Ba vội vàng cầm một cái gối đầu đệm ở phía sau Thẩm Ngôn.
- Nơi này là phòng bệnh tại bệnh viện. Anh tỉnh lại thì thật tốt quá, hù dọa chúng em một trận. Thẩm Ngôn, hiện tại anh cảm thấy như thế nào?
Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn hắn gấp gáp hỏi.
- Ừ, không có gì, chỉ là hơi mệt một chút.
Thẩm Ngôn nói, thân thể một trận vô lực, trong lòng thầm nghĩ, đại khái nguyên nhân là kích phát chế độ [Phòng ngự tự thân] hậu quả.
- Thật tốt quá, anh dọa chết em, Thẩm Ngôn.
Địch Lệ Nhiệt Ba một phen bổ nhào vào trong lòng Thẩm Ngôn ồ ồ khóc lên.
- Hắc hắc, yên tâm, anh không sao rồi. Đừng khóc nữa, khóc nữa thì xấu lắm đó.
Thẩm Ngôn vỗ vỗ sau lưng Địch Lệ Nhiệt Ba nhẹ giọng nói, nâng mặt nàng lên nhẹ nhàng lau nước mắt.
- Dương Mật đâu, như thế nào không thấy cô ấy.
Thẩm Ngôn hỏi.
- Mọi người đã đi ăn cơm rồi, chút nữa sẽ trở lại.
Nàng nói.
- Hắc Hắc, mĩ nữ, thật tròn a…
Thẩm ngôn nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba nói. Nàng nhất thời cúi xuống, cổ áo lập tức trễ ra lập tức khiến cho mọi thứ ở bên trong lộ ra. Hai khối cầu thịt vừa lớn vừa tròn hiện ra cực kì rõ nét khiến cho Thẩm Ngôn không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
- Anh, lưu manh!
Địch Lệ Nhiệt Ba nhất thời ngượng ngùng, vội lấy tay chỉnh cổ áo, nhưng lại bị tay Thẩm Ngôn nắm lại.
- Ha ha, không liên quan đến anh. Tất cả là do em dụ dỗ anh.
Thẩm Ngôn nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba cười tà dị nói. Cuộc chiến trải qua sống chết làm hắn sâu sắc trải nghiệm được tình cảm của chúng nữ dành cho mình quý giá đến nhường nào. Giờ phút này hắn cần chân chính thả lỏng, cái gì hệ thống, kỹ năng tất cả hắn ném qua sau đầu.
Tay phải lặng lẽ chuyển tới bên dưới áo của Địch Lệ Nhiệt Ba nhẹ nhàng hướng tới hai khối cầu thịt kia. Nhất thời một cảm giác nhu nhuyễn, mềm mại, đàn hồi mười phần truyền đến tay.
- Ư, anh không nên như vậy.
Địch Lệ Nhiệt Ba ngượng ngùng nói, đẩy tay Thẩm Ngôn ra. Nhất thời tay hắn giằng co một hồi trên người nàng, nhẹ nhàng ma sát. Cả người Địch Lệ Nhiệt Ba run lên một trận, trong miệng rên khẽ, hương khí tỏa ra bốn phía.
- Thẩm Ngôn... Anh... Anh mau buông tay. Đây là bệnh viện đó, coi chừng bị người nhìn thấy.
Địch Lệ Nhiệt Ba đỏ mặt nói.
- Không có việc gì, không phải là hiện giờ không có ai sao.
Thẩm Ngọn say đắm nói, vừa nói vừa dùng lực xoa nắn hai quả cầu tuyết trắng của nàng. Địch Lệ Nhiệt Ba nhất thời không nhịn được thở gấp một cái. Cái cảm giác kích thích trên giường hôm trước nhất thời ập đến, nàng không khỏi khẩn trương khép hai chân lại bởi vì khu rừng bên dưới đã thấp thoáng có nước chảy ra.
- Thoải mái không?
Thẩm Ngôn nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba nói.
- Vâng... Thoải mái.
Địch Lệ Nhiệt Ba xấu hổ nói.
Thẩm Ngôn nhìn bộ dáng ngượng ngùng của nàng, đem nàng ôm lại, quay mặt về phía mình, hướng cái miệng nhỏ nhắn của nàng mà hôn tới. Đầu lưỡi nhanh chóng xuyên qua miệng của nàng quấn quýt lấy chiếc lưỡi nhỏ nhắn thơm tho của nàng, dùng sức hút vào. Địch Lệ Nhiệt Ba nhất thời hốt hoảng, giãy dụa một chút, không ngờ lại chầm chậm nghênh đón sự tấn công của Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn đã thành công vươn một tay vào trong áo của Địch Lệ Nhiệt Ba, tay còn lại đem cúc áo nàng cởi ra. Vừa được giải khai, đôi ngọc thỏ to tròn trơn mịn của Địch Lệ Nhiệt Ba tức bung, ra cả người nàng lập tức rung rung, trong miệng phát ra tiếng ô ô.
- Có muốn thêm chút kích thích không?
Thẩm Ngôn tách ra khỏi cái miệng nhỏ nhắn của Địch Lệ Nhiệt Ba, nhìn vẻ mặt đang ửng đỏ của nàng tà dị nói.
- Không... Không nên, anh mau dừng tay, các chị ấy trở lại sẽ thấy đó.
Địch Lệ Nhiệt Ba vội vàng nói.
- Không có việc gì, rất nhanh thôi.
Thẩm Ngôn cười nói, lập tức một tay đem hai vai áo của Địch Lệ Nhiệt Ba đẩy xuống. Váy nàng thuộc loại đàn hồi cực kì nên rất dễ cởi ra. Lập tức hai bầu ɖú to tròn của nàng nhảy ra, lại còn tâng tâng lên hai cái, cực kì đẹp mắt, ngạo nghễ vươn thẳng giữa không trung.
- A.
Địch Lệ Nhiệt Ba nhất thời kinh hô một tiếng, vội vàng vươn tay che lại. Nhưng còn chưa kịp thì đã bị Thẩm Ngôn trực tiếp ngậm lấy, mạnh mẹ nút vào.
- A...
Trong nháy mắt, Địch Lệ Nhiệt Ba phát ra tiếng kêu, cả người run rẩy kịch liệt, hắc động bên dưới nhất thời mưa xuân tuôn trào, ướt đẫm cả qυầи ɭót.
………………….