- Chồng à, anh thấy cái váy này thế nào? Hôm trước em mua tại Thượng Hải, đây là kiểu mới nhất của tuần lễ thời trang Milan năm nay. Anh xem em mặc có đẹp không?
- Đẹp lắm!
- Vậy anh đoán xem cái váy này bao nhiêu tiền? Mà thôi, chắc anh cũng đoán không được đâu. Cái váy này hơn bốn ngàn đó, em phải đặt người mang từ nước ngoài về cho em, năm nay đặc biệt lưu hành mẫu mã này, em cảm thấy nó rất thích hợp với em. Chồng ơi, anh nhìn xem thấy thế nào? Có đẹp hay không?”
- Đẹp mà!
- Hừ, anh trả lời qua loa quá đi. Anh nhìn cái áo này nè, thấy lấp lánh không, đây là phiên bản giới hạn số lượng của Chanel năm nay đó. Nếu em phối nó với quần ngắn thì sẽ có thể khoe khéo đôi chân dài thẳng tắp của mình ha ha ha. Nhưng mà em đang phân vân đây, em không biết nên đi đôi giày nào cả, lâu lắm em không mua thêm giày mới rồi. Chủ yếu là vì em không chọn được đôi nào yêu thích hết, nếu có thể mua một vật mà mình yêu thích thì thật là hạnh phúc. Chồng à, anh thấy sao?
- Hừm… anh có thắc mắc, đó không phải là bộ đầu tiên mà ban nãy em vừa thử à?
- Không, ban nãy là của Dolce & Gabbana, còn bộ em đang cầm là của Chanel cơ mà, chồng ơi anh có thể nghiêm túc hơn được không?
Thẩm Ngôn có chút câm nín! Bây giờ là chín giờ rưỡi sáng, hắn và Đông Lỵ Á hôm nay bảy giờ đã rời giường. Sau đó trong lúc hai người đang ăn sáng, Đông Lỵ Á nói muốn đi ra ngoài dạo phố.
Thẩm Ngôn đương nhiên là đồng ý, sau đó bảy giờ bốn mươi lăm, Đông Lỵ Á lôi kéo hắn đi lên lầu hai thay quần áo.
Hiện tại đã hơn hai tiếng rồi mà đại tiểu thư này vẫn còn không biết nên mặc bộ nào ra đường.
Thẩm Ngôn có thể được xem là người có tính nhẫn nại tương đối cao, hắn có thể im lặng ngồi đợi nàng mấy tiếng cũng không thành vấn đề, thế nhưng trước sự thay đổi xoành xoạch, cứ khẳng định rồi phủ định của Đông Lỵ Á hiện tại thì hắn khó mà chịu nổi, nhất là khi vòng lặp vô hạn tuần hoàn này đã diễn ra gần hai tiếng đồng hồ rồi.
- Chồng à, cái váy này em mặc đẹp nhỉ.
- Uhm, nhưng nhìn kỹ thì có chút phô trương, không thích hợp đi dạo phố lắm.
- À, anh nhìn cái váy màu đỏ kia xem, quá đẹp luôn!
- Nhưng thôi, váy này hơi dài, ra đường tương đối vướng víu, không được, không được.
- Cái áo này đi với cái váy ngắn kia là chuẩn luôn chồng nhỉ, nhìn cũng gọn gàng nữa.
- Chà, bỏ đi, sáng ra ăn mặc phong phanh như này, dễ bị người qua đường nhận ra lắm.
Thẩm Ngôn xoa xoa tay, bất đắc dĩ nói:
- Vợ à, quần áo của em có đẹp hay không anh chịu thôi, nhưng anh biết rõ em nếu em còn tra tấn anh, anh sẽ phát điên mất.
- Em đâu có!
Đông Lỵ Á bĩu môi, sau đó nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cuối cùng dứt khoát nói:
- Được rồi, được rồi, không bắt anh đợi nữa, chọn bộ này đi là được chứ gì?
Nếu ánh mắt biết lên tiếng, giờ phút này ánh mắt của Thẩm Ngôn đã sớm cãi nhau tưng bừng với vị đại tiểu thư trước mắt rồi, bởi vì bộ cánh mà Đông Lỵ Á chọn chính là bộ đồ đầu tiên mà cô nàng thử.
. . . . .
Buổi sáng mười một giờ hai mươi.
Hai người cuối cùng cũng có thể ra khỏi nhà, không sai, chính xác là mười một giờ hai mươi. Đông Lỵ Á chọn quần áo xong thì còn phải trang điểm thêm gần hai tiếng nữa.
Đông Lỵ Á mặc một cái áo hoodie bản rộng màu xám, bên dưới thì diện một cái quần soóc nhỏ màu đen, bởi vì cái áo rất lớn, vạt áo lại dài, khiến cho quần đùi hoàn toàn không thấy đâu. Bên dưới áo, chính là một đôi chân trắng như tuyết và thon dài, đây chính là style giấu quần vẫn luôn được các cô gái trẻ yêu chuộng.
Dưới chân mang một đôi giày sneaker màu trắng và một đôi tất cổ cao màu đen.
Đông Lỵ Á buộc tóc tùy ý lỏng lẻo, trên đầu đội một cái mũ lưỡi trai của Burberry, đi kèm một chiếc chiếc kính râm bản lớn cùng thương hiệu.
Không thể không nói, minh tinh chính là minh tinh, dù ăn diện rất đơn giản nhưng bây giờ nhìn cả người Đông Lỵ Á toàn thân như được phát sáng, thời thượng mà tinh tế, gợi cảm mà ưu nhã.
Thẩm Ngôn nhìn mà không khỏi gật gù, xem ra Đông Lỵ Á bỏ thời gian ra để chọn lựa quần áo lâu như vậy quả là xứng đáng.
Hai người vào ga-ra lên xe, thẳng tiến về hướng nội thành.
Trong nhà năm cô gái ai cũng đều có xe, ví dụ như Dương Mật, trong ga-ra ở biệt thự có đến bốn chiếc là của riêng cô nàng.
So với Dương Mật thì chiếc xe của Đông Lỵ Á mà Thẩm Ngôn đang lái lại bình dân hơn rất nhiều, tất nhiên không phải là nàng không có tiền mua chiếc xe sang trọng hơn, chỉ là hầu hết việc tiêu tiền của nàng đều chi vào quần áo, giày dép, túi xách, mỹ phẩm… thay vì là phương tiện đi lại thôi.
Bản thân Đông Lỵ Á thật sự không quan tâm tới với vấn đề di chuyển bằng chiếc xe nào lắm.
Bình thường phần lớn thời gian Đông Lỵ Á đều ngồi xe bảo mẫu cả, rất ít khi có dịp để nàng tự lái xe, chiếc xe này nàng đã mua lúc vừa mới vào nghề, hiện tại tính ra thì nó cũng được bảy tám năm tuổi rồi. Còn may mà trợ lý của nàng vẫn thường xuyên lái nó tới trung tâm bảo dưỡng, thế nên nhìn qua thì thấy nó vẫn hệt như mới, trông không bị xuống cấp hay phụ tùng có vấn đề gì.
Vừa ngồi lên xe, Thẩm Ngôn nhanh chóng liên lạc với Thẩm Nhất.
- Có gì phân phó thưa chủ nhân?
- Việc bên kia vẫn ổn chứ?
Thẩm Ngôn truyền âm hỏi.
- Dạ, Thiên bang phát triển rất tốt, cũng may có Lâm Thục Di hỗ trợ quản lý cả!
Thẩm Ngôn có chút nhíu mày, lần trước hắn cùng Thẩm Nhất nói chuyện qua, Thẩm Nhất cũng nêu lên Lâm Thục Di, đến hiện tại cũng trợ công cho Lâm Thục Di.
Thời gian qua hai con hàng này chung đụng với nhau…chẵng lẽ….
Nghĩ đến đây Thẩm Ngôn phì cười, thuộc hạ hắn truy tìm con đường hạnh phúc hắn cũng vui mừng, miễn không ảnh hưởng đến nhiệm vụ là được.
- Tốt, cậu chiếu cố nàng nhiều một chút, à với lại bây giờ tôi chuẩn bị vào nội thành, cậu và Trương Tam, Lý Tứ chạy qua bên đây hỗ trợ, tôi nghi ngờ tên Hàn Phong đó sẽ hành động.
Thẩm Ngôn rất nhanh nói ra mục đích gọi đến, hai ngày nữa, sẽ có buổi tiệc đấu giá, lúc đó Hàn Phong sẽ ước hội với Dương Mật, Thẩm Ngôn thật không tin từ đây tới ngày đó Hàn Phong sẽ không làm gì mình.
Thẩm Ngôn chính là cái gai mà Hàn Phong cần phải nhổ bỏ.
- Dạ! Thuộc hạ sẽ đến trong 20 phút!
- Tốt! GPS xe tôi đã gửi qua cậu, mau tới!
- Dạ!
…
Một đường thông thoáng không cản trở gì.
Đến nội thành thì cũng đã tới giờ ăn trưa, vì vậy Thẩm Ngôn quyết định sẽ đi ăn cơm trước rồi mới đi dạo phố sau.
Nhà hàng là do Đông Lỵ Á chọn, là một nhà hàng cao cấp mà nàng cũng chưa từng tới lần nào, chẳng qua ban nãy lúc đi trên đường nàng có lên mạng xem thử, trên mạng người ta nói nhà hàng này có phòng riêng, phục vụ rất tốt, được đánh giá rất cao trên mạng. Đông Lỵ Á liền bảo Thẩm Ngôn tới đây ăn xem sao.
Kết quả, chỉ có thể coi là bình thường.
Lấy tài nấu ăn của Thẩm Ngôn ra để khách quan nhận xét mà nói thì tay nghề của vị đầu bếp thuộc nhà hàng đó không tệ chút nào.
Mùi vị của món ăn ở nhà hàng này khá ngon, nguyên liệu nấu cũng rất tươi, nêm nếm rất đúng vị. Tay nghề của đầu bếp còn cần phải luyện thêm, nhưng nhìn chung cũng coi như là rất khá, dùng hệ thống vạn năng đến phán định thì đại khái đây cũng là nhà hàng thuộc dạng cao cấp rồi.
Nhưng trừ những điểm đó ra thì nơi đây cũng không còn gì đặc sắc hay có món ăn chiêu bài nào quá đặc biệt để xứng đáng nhận sự tung hô nhiệt liệt như vậy.
Đương nhiên, đây đều những đánh giá ở trong lòng của Thẩm Ngôn.
Đông Lỵ Á cũng hỏi ý của Thẩm Ngôn thấy thế nào, xem Thẩm Ngôn đánh giá về cách bài trí của nhà hàng này và các món ăn.
Thẩm Ngôn chỉ đơn giản đáp ăn rất ngon, không nói quá nhiều cũng không định phân tích sự tốt xấu của nhà hàng.
Sinh hoạt ấy mà, không cần thiết phải quá soi mói, vạch lá tìm sâu. Mục đích chính của hắn và Đông Lỵ Á là đi dạo phố, tâm trạng mới là quan trọng, đồ vật hay món ăn chỉ là thứ ngoài lề mà thôi.
Nhân sinh kỳ thật cũng là như thế, nói xét kỹ ra thì mỗi người trong chúng ta đều đang làm rất nhiều việc tiêu cực, ảnh hưởng tới sức khỏe của bản thân sau này.
Nhưng đây chính là sinh hoạt, không hút thuốc - không uống rượu - không thức đêm, mỗi ngày kiên trì ăn một thực đơn healthy được lên kế hoạch cẩn thận. Kiêng cái này kị cái kia, cái gì mới lạ quá cũng không dám ăn, không dám đi nếm thử.
Nếu cứ như thế thì quả thật sẽ sống khá thọ, nhưng lại thiếu đi cái thú vị trong cuộc đời.
. . . . .
Ăn cơm trưa xong, hai người liền đi tìm chỗ đỗ xe, sau đấy thân mật tay trong tay, bắt đầu đi bộ dọc theo con đường lớn trong khu phố mua sắm sầm uất ở nội thành.
- Anh đổi một cái điện thoại mới đi mà!
- Anh dùng cái này vẫn rất tốt, đổi làm gì?
- Thật là, điện thoại của anh là loại ra mắt từ mấy năm trước rồi, chụp hình không đẹp gì hết, em nhìn thấy nó cũng sắp không dùng được nữa rồi, anh tiện thể đổi cái mới luôn đi.
Đi dạo một lúc, hai người dừng lại tại một cửa hàng điện thoại, Đông Lỵ Á kiên quyếtbắt Thẩm Ngôn phải đổi một cái điện thoại mới, nhưng Thẩm Ngôn lại không thấy hào hứng lắm.
Điện thoại mà hắn đang dùng là của một hãng nội địa trong nước - Xiaomi, cái hôm mà Dương Lập Hoa cùng Chấn Phong bày kế hãm hại hắn, Thẩm Ngôn trong lúc nóng giận đã bóp nát chiếc điện thoại cũ, cái Xiaomi này là hắn mua sau đêm đó, có thể nói là tùy tiện chọn mà thôi, hiện giờ không biết Xiaomi đã có bao nhiêu dòng mới mẻ khác rồi.
Thẩm Ngôn giữ gìn đồ đạc tùy thân khá cẩn thận, hơn nữa hắn không có thói quen nghịch điện thoại lướt web cả ngày, cũng không có nhu cầu chụp ảnh chỉnh sửa ảnh hay chơi game gì, vì vậy cái Xiaomi cùi bắp này quả thật đã thỏa mãn nhu cầu đơn giản của Thâm Ngôn.
Thế nhưng trong mắt Đông Lỵ Á thì hoàn toàn ngược lại, một cái smartphone mà tụt hậu chính là tội ác lớn nhất.
Thẩm Ngôn dù không thích nhưng không muốn khiến nàng cụt hứng, vậy nên vẫn đi vào cửa hàng cùng Đông Lỵ Á, cuối cùng trong sự ngạc nhiên và phấn khích của các nhân viên tại đây, hắn đã mua một chiếc di động mới nhất của Apple – iPhone 13 Pro Max.
Nói rằng các nhân viên ngạc nhiên và phấn khích, dĩ nhiên hoàn toàn không phải là vì có khách hàng mua chiếc điện thoại đắt tiền tại cửa hàng của bọn họ, mà là vì:
- Đấy có phải là Nha Nha và Thẩm Ngôn không, chính là hai người bọn họ phải không?
- Trời ạ. . .
- Không phải nói cuộc hôn nhân của hai người bọn họ chỉ là một hồi hiểu lầm sao? Cô lại coi Mương14 à? Cô nhìn kìa, nãy giờ Đông Lỵ Á cứ dán chặt trên người anh ta, rời còn không rời nổi thì hiểu lầm cái nỗi gì.
- Minh tinh nói gì mà cô cũng tin sao? Trước kia tôi đã bảo mà, thật ra các cô ấy muốn bảo vệ Thẩm Ngôn nên mới phải tuyên bố như vậy với công chúng thôi.
- Thẩm Ngôn ngoài đời so với ảnh trên mạng đẹp trai hơn nhiều, hai người bọn họ trông đẹp đôi dễ sợ, má ơi, mới sáng ra tôi đã bị ép phải ăn cẩu lương rồi.
- Như này Đông Lỵ Á không thích cũng phí, là tôi tôi cũng muốn gả cho ảnh. Đẹp trai cao to phát hờn luôn.
- Cô thôi đi, Đông Lỵ Á đang nhìn qua đây kìa.
Thẩm Ngôn và Đông Lỵ Á vừa bước ra khỏi cửa hàng điện thoại thì bên trong mọi người liền xôn xao nhìn theo hai người bọn họ.
Nhân viên cùng mấy người khách hàng vừa khéo có mặt trong cửa hàng lúc đó đều ồn ào nghị luận không ngớt.
Việc buôn chuyện luôn là cầu nối tốt nhất để kéo khoảng cách con người lại gần với nhau hơn.
. . . . .
Kinh Thành là thủ đô và cũng là khu đô thị đắt đỏ nhất ở Hoa Hạ, nơi đây tập trung rất nhiều đài truyền hình, sân khấu cũng như bất động sản riêng của các nghệ sĩ có tiếng tăm, vì thế thỉnh thoảng có thể gặp được người nổi tiếng ở đây là chuyện bình thường.
Tất nhiên tỉ lệ để gặp được minh tinh cũng không quá cao cao, mặc dù bọn họ sống ở Kinh Thành rất nhiều, nhưng Kinh Thành là một thành phố lớn, vì vậy việc hai người bình thường đi trên đường tình cờ gặp nhau hãy còn là chuyện hiếm, huống hồ chi là các nghệ sĩ thường hay bịt kín mặt khi ra đường.
Thêm nữa, minh tinh cũng chia ra nhiều tầng lớp khác nhau, đặc biệt là những người đang bạo hồng hay đang có đề tài, dễ bị cánh paparazzi để ý đi theo săn tin, những loại minh tinh như vậy là hiếm khi người qua đường có thể bắt gặp nhất.
Mà Thẩm Ngôn và Đông Lỵ Á chính là loại người nổi tiếng nói trên. Đông Lỵ Á là nữ diễn viên vẫn luôn hot, sự nghiệp rất ổn định, mọi hoạt động của cô nàng đều dễ dàng nhận được sự chú ý đặc biệt từ công chúng. Còn Thẩm Ngôn chính là kẻ khiến người ta tò mò nhất kể từ sau cuộc hôn nhân ‘tình tay sáu’ và show truyền hình tống nghệ mà hắn đang tham gia.
Thế nên việc hai người bọn họ tay trong tay, tình tứ xuất hiện ở một cửa hàng ngay phố mua sắm sầm uất đã dấy lên một trận ồn ào và sự hưng phấn của mọi người qua đường là chuyện không khó để giải thích.
Quần chúng xung quanh hưng phấn, nhưng Thẩm Ngôn lại cảm thấy khó chịu khi bị mọi người xa lạ chú ý tới mình. Biết sao được, hắn không phải là nghệ sĩ như Đông Lỵ Á, đã quen với ánh đèn và hàng trăm hàng nghìn người cùng lúc nhìn vào, chỉ trỏ, nhận xét về mình, vì vậy đương nhiên là Thẩm Ngôn sẽ có cảm giác không dễ chịu gì.
Hiện tại trong lòng Thẩm Ngôn cảm thấy rất khó ở, như thể hắn là một con khỉ trong vườn thú, bị người ta tùy ý bình luận, tùy ý quan sát.
- Anh đừng giận có được không, vui vẻ lên chút đi mà. Từ nay anh phải cố gắng học cách thích ứng được với cuộc sống như vậy, chuyện này là điều bình thường, anh cứ coi như bọn họ không tồn tại là được rồi.
Tay nhỏ của Đông Lỵ Á đưa lên vừa vuốt ngực Thẩm Ngôn, vừa nhỏ giọng khuyên lơn. Thẩm Ngôn không vui hỏi lại:
- Tại sao anh cần phải thích ứng?
Đông Lỵ Á bất đắc dĩ giải thích:
- Bởi vì chúng ta là nghệ sĩ mà, chúng ta hưởng thụ sự tung hô, lời ngợi khen, tràng pháo tay. . . của họ; hưởng thụ sự chú ý và hâm mộ của mọi người, vậy thì đổi lại chúng ta cũng phải chịu những áp lực từ việc bị khán giả nghị luận, đánh giá, soi mói, dò xét. . . Cái gì cũng có giá của nó thôi anh.
Thẩm Ngôn nói:
- Anh là nghệ sĩ sao?
Đôi mắt đen láy của Đông Lỵ Á chớp chớp, lời ít ý nhiều đáp:
- Nhưng em thì phải, cả bốn cô nàng kia cũng vậy đấy.
Thẩm Ngôn: ". . ."
- Ha ha!
Đông Lỵ Á cười, lại nói:
- Chồng à, em chia sẻ với anh một bí mật này, anh có biết cách phân biệt được điện thoại của Apple là thật hay giả không? Em chỉ anh nhé, anh dùng tay gõ vào màn hình đi, nếu như là hàng thật thì âm thanh dội lại rất đầy đặn, nếu như anh nghe thấy nó rỗng ruột thì nó chính là. . . Má ơi, má ơi, cái này gõ ra tiếng rỗng ruột kìa chồng, hai đứa mình bị lừa rồi.
Thẩm Ngôn bị Đông Lỵ Á chọc cười không ngừng, hắn khoác tay qua cổ cô nàng, kéo chặt lại hôn cái chóc lên gò má mịn màng của Nha Nha, đoạn trêu:
- Em học được cách phân biệt đồ vật ngu ngốc này ở đâu vậy?
- Trên mạng đó, sao anh lại nói ngu ngốc, em cảm thấy nó nói rất đúng mà, anh thử nghĩ đi, nếu như là rỗng ruột, khẳng định chính là lừa đảo rồi, họ đã dùng linh kiện tàu khựa, rồi thay cái xác mới to hơn, đẹp hơn, sau đó bán cái điện thoại ‘đã cải tiến’ đó trộn lẫn vào hàng thật ra thị trường thôi.
Thẩm Ngôn dở khóc dở cười trước đống lý luận cùn của Đông Lỵ Á, bật cười hỏi nàng:
- Vậy anh hỏi em, nếu gõ vào màn hình điện thoại mà phát ra âm thanh đầy đặn thì lấy gì chứng tỏ đó là điện thoại thật?
- Không phải như vậy có nghĩa là linh kiện đầy đủ à?
Đông Lỵ Á ngây thơ hỏi ngược lại.
Thẩm Ngôn lắc lắc ngón trỏ, đáp:
- Vậy nếu anh nhét giấy vệ sinh hay bông gòn vào trong, như thế là có thể thỏa mãn yêu cầu về âm thanh của em rồi, căn bản không cần phải cung cấp bất kỳ linh kiện gì mới, anh mà là gian thương, cứ lấy điện thoại cũ về, nhét tất tần tật thứ vào trong là xong. Bởi vì như em nói đó, miễn gõ ra thanh âm đầy đặn thì chắc chắn sẽ không có ai hoài nghi đây là điện thoại giả mà.
Đông Lỵ Á thần người ra suy nghĩ lời Thẩm Ngôn vừa nói, hồi lâu sau mới mơ màng gật đầu, đoạn hỏi:
-Anh nói cũng thật có lý, vậy cái điện thoại mà chúng ta vừa mua là hàng thật đúng không?
- Giả cũng thế mà thật cũng thế, dù sao hai chúng ta cũng không phân biệt ra được thì cứ coi nó là thật đi, trong lòng sẽ thấy thoải mái hơn nhiều.
Đông Lỵ Á vội hùa theo, nói:
- Anh nói thật là đúng, cái này giống như mình mua xe vậy, em gặp không ít người trước khi mua xe thì lo nghĩ rất nhiều. Người ta sợ mua cái xe này không tốt, động cơ xe như thế nào, có hao xăng không, làm người ta phải phân vân chọn lựa, xoắn xuýt không ngừng. Kỳ thật bọn họ cần gì phải đau đầu suy nghĩ như thế, xe nào chẳng là xe, chạy được là ngon rồi, đợi tới lúc hết xăng thì chiếc nào cũng chết máy trên đường thôi.
". . .”
Thẩm Ngôn cảm thấy thật câm nín. Cô vợ nhà hắn, đầu óc có chút vấn đề à.
- Nha Nha, anh nói không phải chứ, ví dụ em đưa ra thì có quan hệ gì, mua xe sao lại giống như mua điện thoại được? Những thứ người ta quan tâm khi mua xe mà em kể anh thấy đều rất thiết thực mà. . .
". . . ."
Đông Lỵ Á khựng lại, trợn mắt gằn giọng:
- Anh có phải là chồng em không vậy, anh là đầu đất sao?
Thẩm Ngôn nghiêm túc gật đầu.
- Phải phải, anh là đầu đất, anh sai rồi. Em nói gì cũng đúng hết. Ngoan, mấy chuyện này chẳng liên quan gì đến chúng ta cả, cười lên anh xem cái nào.
- Hừ, cái này còn tạm được!
Nụ cười tươi tắn lại xuất hiện trên khuôn mặt của Đông Lỵ Á, sau đó nàng ôm choàng qua cổ Thẩm Ngôn, thỏ thẻ kêu lên:
- Chồng à, hai chúng ta chụp một kiểu ảnh đi.
- Được thôi!
Thẩm Ngôn đứng phía trước giơ điện thoại lên, Đông Lỵ Á lùi một bước chếch ra sau lưng của Thẩm Ngôn, một tay vòng qua ôm chặt lấy eo của hắn, một tay còn lại giơ lên làm biểu tượng trái tim.
- Em đứng cách xa như vậy làm gì?
Thẩm Ngôn quay đầu lại nhìn hành động củaĐông Lỵ Á, khó hiểu hỏi.
Đông Lỵ Á không có ý định đứng xích lên trên, nét tươi cười trên mặt vẫn giữ nguyên như thế. Thẩm Ngôn chỉ loáng thoáng nghe được âm thanh phát ra từ kẽ răng đang mím chặt của vợ mình.
- Chụp như thế này mặt em sẽ nhỏ hơn, anh chụp nhanh lên, em cười muốn cứng cơ mặt luôn rồi!!!
Thẩm Ngôn dĩ nhiên không thèm nghe theo lời của cô nàng, hắn dùng sức kéo Đông Lỵ Á lên trước, sau đó bất chấp sự phản đối của đối phương, nhanh chân di chuyển ra sau rồi giơ máy lên bấm nút chụp.
- A a a, Thẩm Ngôn, anh thả em ra, nếu không em sẽ báo cảnh sát tội anh hành hung em.
Đông Lỵ Á trong ngực Thẩm Ngôn ra sức giãy giụa, nếu không phải thỉnh thoảng cô nàng lại ré lên tiếng cười ngắt quãng, chỉ sợ người bên ngoài sẽ nghĩ rằng bọn họ đang chứng kiến cảnh bạo lực gia đình của một cặp vợ chồng nổi tiếng mất.
- Tách!
Trong lúc Đông Lỵ Á giãy giụa, Thẩm Ngôn lại nhấn nút chụp thêm lần nữa. Một tấm hình xuất hiện trên màn hình điện thoại di động, Thẩm Ngôn nở nụ cười, tuấn mỹ bất phàm. Trong ngực Thẩm Ngôn, Đông Lỵ Á vẫn đang nhoi qua nhoi lại không thôi, khuôn mặt xinh đẹp của Đông Lỵ Á rất mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy đại khái dáng vẻ đó là Đông Lỵ Á.
- Ai nha, xấu hổ chết mất, anh xóa đi, mau mau xóa bỏ bức ảnh ấy cho em đi!
Đông Lỵ Á vừa nhìn thoáng qua ảnh chụp liền vội vàng đoạt lấy điện thoại từ trong tay Thẩm Ngôn, ý đồ muốn ‘phi tang vật chứng’.
Thẩm Ngôn dĩ nhiên không chịu, hắn cướp lại xong bèn ỷ vào chiều cao giơ di động lên cao, kiêng quyết mặc kệ Đông Lỵ Á đang ở một bên cố với.
Vóc dáng của Đông Lỵ Á nếu so với những người con gái khác thì không tính là thấp, nàng cao một mét sáu tám, nhưng nếu so với Thẩm Ngôn trước mặt thì tất nhiên là quá nhỏ bé, kém hơn hắn những mười mấy centimet.
- Em cảnh cáo anh lần cuối cùng đó, mau đưa điện thoại cho em, bằng không hậu quả rất nghiêm trọng, anh đừng có mà trách em là không nhắc nhở anh trước!
Tranh giành với Thẩm Ngôn một lúc bất thành, Đông Lỵ Á thở dốc ngừng lại, nghiêm mặt, duỗi tay về phía Thẩm Ngôn nói.
Thẩm Ngôn tủm tỉm cười, đáp:
- Đời anh ghét nhất chính là bị người khác uy hϊế͙p͙, xưa nay anh cũng sẽ không thỏa hiệp với bất kỳ ai chỉ vì bị uy hϊế͙p͙!
- Cứu! Cứu! Phi lễ a! Ban ngày ban mặt có người phi lễ a!!!
- He he he, em la rách cổ họng cũng không ai giúp em đâu!
Thẩm Ngôn cười ha ha chọt lét lấy nàng.
Giữa lúc hai người đang vui vẻ cá nước thì bỗng có một tiếng quát sau lưng truyền đến.
- Cảnh sát đây! Bỏ hai tay anh ra khỏi người cô ấy! Nhanh lên!
Thẩm Ngôn cùng Đông Lỵ Á triệt để mộng bức, này là tình huống gì, Thẩm Ngôn đang thả dê với Đông Lỵ Á không ngờ lại thật mẹ nó có cảnh sát đến.
- Nhanh cái tay lẹ cái chân lên! Mau buông cô ấy ra!!!
Thẩm Ngôn vội vàng buông Đông Lỵ Á ra, có chút khó chịu quay về phía chú cảnh sát, đang định phân trần thì đôi mắt hắn trừng lớn, không tin vào mắt mình.
Mà tên cảnh sát cũng mặt ngốc trệ trong chốc lát, sau đó nhanh chóng đỏ lên vì tức giận.
Thẩm Ngôn nuốt nước bọt một cái, lắp bắp nói.
- Tiếu…Tiếu Như Nguyên
Hắn vậy mà gặp tên cảnh sát bán nam bán nữ ở chỗ này?
…………………..
THÔNG BÁO TỪ TÁC:
Truyện ta đã bị đánh dấu, ai còn mong mỏi thì qua KK nhé.
Cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ.