Kinh Thành, Tần gia.
Sau khi Thẩm Ngôn trải qua một vòng trị liệu, khoảng nửa giờ sau, một dòng máu đen từ mũi lão thủ trưởng chảy ra ngoài, đồng thời sắc mặt của lão cũng không phục một ít hồng hào, Thẩm Ngôn lúc này mới chậm rãi thu tay lại.
Dục tốc bất đạt, vẫn là chữa trị từng bước thì tốt hơn.
- Đối tượng được trị liệu 10%, thời gian ước tính khôi phục 10 ngày!
Được Iris nhắc nhở, Thẩm Ngôn thở phào một hơi.
Hơn 20 phút sau, linh khí từ xung quanh bắt đầu hội tụ trên thân lão thủ trưởng, Tần Chính dù sao cũng là cường giả, bây giờ ám tật này đã bị đẩy lui, tu vi vốn có của lão rút cục tự động vận chuyển, khôi phục một phần tổn thương dằn vặt lão bấy lâu nay.
Từ trong nhẫn trữ vật, Thẩm Ngôn lại lấy ra bó lớn ngân châm, bắt đầu đả thông các khiếu huyệt cho lão thủ trưởng, hỗ trợ hấp thu linh khí tốt hơn, như thế bệnh tình trên người lão sẽ nhanh chóng suy giảm.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ngoài phòng Tần Tử Mặc gấp đến độ đi tới đi lui, bác sĩ Vương cùng Tần Phu Nhân thì lại đứng ở một bên, lẳng lặng chờ đợi.
15 phút sau, trị liệu kết thúc, Thẩm Ngôn thần thức hơi động, ngân châm toàn bộ rút ra đi rơi trên mặt đất, trên đầu mỗi ngân châm đều nhuốm đầy máu đen, bốc ra mùi tanh tưởi, đây là lượng độc tố tích tụ trong cơ thể Tần Chính bấy lâu nay, giờ khắc này mới được đả thông mà ra như vậy.
Cẩn thận thu gom hết đống ngân châm này vào nhẫn trữ vật, Thẩm Ngôn mỉm cười, ngân châm này là đồ tốt nha, nó xem như là một loại châm độc của hắn, châm này một khi phóng ra, đối phương chắc chắn chỉ có con đường chết.
Lúc này, nằm ở trên giường Tần Chính lão gia tử sắc mặt dần hồng hào, màu da cũng không có trước trắng xám, có vẻ phi thường khỏe mạnh, cùng vừa nãy hấp hối dáng dấp như hai người khác nhau.
Vừa lúc đó, mí mắt lão run rẩy một cái, hai mắt chậm rãi mở ra, trong đôi mắt đen nhánh tràn đầy anh khí, không còn lu mờ vẫn đục như suốt mấy năm nay.
Đối với với thân thể của chính mình, lão quá là rõ ràng, người có sinh lão bệnh tử cũng bình thường, lão tuy rằng là cường giả nhưng lão biết ngày đó rồi cũng sẽ đến, chỉ là trong lòng còn có một chút tiếc nuối…
Mãi đến tận Thẩm Ngôn đến, thần thức cảm nhận thủ đoạn của chàng trai này, làm cho lão chấn kinh vô cùng, hắn có thể cảm giác được rõ rệt, mình tựa như ngâm mình ở Ôn Tuyền vậy, thân thể mỗi một tế bào đều đang hoan hô nhảy nhót.
Oành!!
Khí thế cường hoành từ trên người lão tán phát ra ngoài, thổi bay mọi thứ trong phòng.
- Ha ha ha, sức mạnh, từ lâu ta không cảm nhận lại sức mạnh của mình rồi!!!
Tần Chính lệ rơi đầy mặt, từ trên giường nhổm dậy, bàn tay hắn nắm chặt làm không khí xung quanh nổ lên lách tách.
Hắn ngửa mặt lên trời cười ha hả.
Bác sĩ Vương ở bên ngoài cửa phòng, đang tại hiếu kỳ áp tai vào cửa để nghe động tĩnh bên trong, bổng nhiên ầm một cái hai cánh cửa bị đụng bay ra ngoài, kéo theo bác sĩ Vương ngã chỏng vó, trong đầu toàn là sao sa.
- Lão thủ trưởng, xin ngài bình tĩnh!
Thẩm Ngôn biết tình huống không ổn, đã sớm nấp sau cây cột, rống giọng hô lớn.
- A…
Sắc mặt Tần Chính cứng đờ, vội vàng thu lại linh lực, quay sang Thẩm Ngôn cười xin lỗi.
- Thật có lỗi, để tiểu hữu phải giật mình!
- Phù! Dọa cháu sợ muốn chết!
Thẩm Ngôn ngồi trên đất, mồ hôi chảy đầy đầu, lúc nãy hệ thống hắn cảm nhận nguy hiểm cực đại, xém chút tự động khai triển chế độ phòng thủ tự thân rồi, cũng may lão thủ trưởng thu kịp linh lực, nếu không chỉ sợ hệ thống của hắn không che giấu nổi.
Nghe thấy động tĩnh phía trong, hai vợ chồng Tần Tử Mặc cấp tốc chạy vào, không quan tâm đến mùi tanh tưởi bên trong, mắt họ hướng về một thân ảnh cao lớn có chút gầy gò của lão thủ trưởng mà đôi mắt dần ướt át.
Tần Tử Mặc mắt đỏ lừ lừ nhìn cha mình, khó mà tin nổi nói:
- Thật sự khôi phục! Thật là không phục a…trời không tuyệt Tần gia này a…hahaha!!
Tần Chính lão gia tử mạnh mẽ trừng mắt Tần Tử Mặc, không khỏi cười nói:
- Trời nào mà giúp, đều không có tiểu hữu đây là ân nhân cứu mạng của ta, ta đã sớm chết rồi, mặc kệ có yêu cầu gì, chúng ta Tần gia đều phải đáp ứng, biết không?
Vừa nói hắn vừa nhìn sang Thẩm Ngôn, ánh mắt thăm thúy mang theo vẻ biết ơn khôn xiết.
- Con biết.
Tần Tử Mặc không chút do dự gật đầu, Tần phu nhân tên là Mạn Thư Vân, nàng đi lên phía trước, quan tâm nói:
- Cha, thân thể người cảm giác thế nào?
Tần Chính cười nói:
- Ta cảm giác lại như trở lại lúc còn trẻ, thật là làm cho các con lo lắng, Thư Vân a, ám tật của con cũng sẽ rất nhanh được chữa khỏi thôi, bây giờ con đi kêu người ta chuẩn bị rượu và thức ăn, chúng ta có thể phải cố gắng cảm tạ Thẩm tiểu hữu.
Dứt lời, Tần Chính lúc này nhìn bác sĩ Vương mới chật vật chạy vào, cười nói:
- Tiểu Vương, thật là làm cho cậu bận tâm.
- Trời ạ, chuyện này quả thật là cái kỳ tích!
Bác sĩ Vương không kềm được khϊế͙p͙ sợ trong lòng, nhìn thấy lão thủ trưởng đứng đó, đột nhiên kinh kêu lên.
- Thẩm thần y, xin hỏi ngài dùng đến tột cùng là phương pháp gì?
Bác sĩ Vương nói chuyện, thân thể làm sao đều nhịn không được run rẩy, trước mặt tình cảnh này, tuyệt đối là kỳ tích, giờ khắc này hắn nhìn về phía Thẩm Ngôn ánh mắt đã không có chút nào hoài nghi, chỉ còn dư lại sùng kính cùng hừng hực.
Nên biết cái này là có thể trị ám tật mà đám cường hóa kia để lại a, một loại mà ngay cả cường giả cũng phải bó tay, thế mà một Kết Đan kỳ như Thẩm Ngôn có thể dễ dàng trị liệu, nói không chừng về mặt y thuật, Thẩm Ngôn cũng đã đạt đến cấp Tông sư cũng nên.
- Bí thuật gia truyền, không thể cho biết.
Thẩm Ngôn thần bí cười cợt, hắn có cái rắm thủ đoạn, đều là nhờ Iris cả, nếu bí mật này tiết lộ, chỉ sợ quân đội xem hắn là chuột bạch mà đem đi mổ xe nghiên cứu mất.
Loại người vừa có tu vi vừa có hệ thống như Thẩm Ngôn vốn dĩ không nên tồn tại trong thế giới này.
Tần Chính thấy bác sĩ Vương đang làm Thẩm Ngôn khó chịu, một tay nhẹ đẩy tên này qua một bên, cảm kích nói với Thẩm Ngôn.
- Tiểu hữu đúng là Hoa Đà tái thế, cháu là ân nhân cứu mạng của ta!
- Việc nhỏ mà thôi, lão thủ trưởng trước tiên không nên kích động, thân thể của ngày mới khôi phục một phần, cần phải 10 ngày chữa trị nữa để hoàn toàn khôi phục, trong thời gian này không nên vận động dữ dội, chờ 10 qua đi qua đi, ngài có chạy marathon đều không có quá đáng lo.
Thẩm Ngôn hài hước nói rằng.
- Tình huống hiện tại của ta, lão già rất rõ ràng, thực sự là phiền phức Thẩm tiểu hữu.
Tần Chính sáng mắt lên nhìn Thẩm Ngôn, phảng phất đang nhìn cái gì tuyệt thế trân bảo, thỉnh thoảng thoả mãn gật đầu, trong mắt tràn đầy vẻ tán thưởng.
Sau đó, lão quay qua nhìn mọi người, nói.
- Sự việc hôm nay, mọi người toàn lực giữ bí mật, sau này không cho phép nhắc lại nữa, nhất là cậu đấy tiểu Vương, đây không phải khẩn cầu, đây là mệnh lệnh, tất cả hiểu chứ?
- Vâng, thủ trưởng!
Nghe được Tần Chính lão gia tử ngữ khí nghiêm nghị, bác sĩ Vương trong lòng cả kinh, vội vã chào một cái tiêu chuẩn nhà binh, đứng ở một bên không táy máy chân tay nữa, nhưng nhìn về phía Thẩm Ngôn, ánh mắt vẫn tràn ngập nóng rực.
...
..
Sau nửa canh giờ, Thẩm Ngôn với phương pháp tương tự như trước, hắn mau chóng chữa trị cho Tần phu nhân, Mạn Thư Vân tuy cũng dính ám tật, nhưng may mắn nàng bị nhẹ hơn Tần Chính rất nhiều.
Nên Thẩm Ngôn đoán chừng qua 5 ngày là sẽ diệt hết bọ ký sinh trên người nàng.
Sân vuông trong thạch đình, Tần lão gia tử, tần Tử Mặc vợ chồng, bác sĩ Vương, còn có Thẩm Ngôn ngồi ở trong đó, trên bàn bày đặt không ít món ngon.
Tần Chính lão gia tử lấy ra rượu Mao Đài cất giấu lâu năm, mặt đỏ lừ lừ cho Thẩm Ngôn rót một chén:
- Thẩm Ngôn a, đừng khách khí, hãy xem nơi này như là nhà mình, đến, ăn nhiều một chút.
Tần lão gia tử muốn uống rượu, Tần Tử Mặc vợ chồng trong mắt có chút lo lắng, nhìn thấy Thẩm Ngôn không có phản đối, nhất thời cũng an tâm một chút.
Tần lão gia tử bưng chén rượu lên, biểu hiện thành khẩn nói:
- Thẩm Ngôn, ta mời cháu một chén, cảm tạ cháu cứu lão già này!
Tần Tử Mặc cùng Mạn Thư Vân cũng là bưng chén rượu lên, một mặt cảm kích nói:
- Thẩm Ngôn, lời thừa thì không cần nói, cháu chính là ân nhân của Tần gia chúng ta, sau này có chuyện gì, cứ mở miệng.
Nếu để cho thủ đô những cái kia phú hào, gia tộc nhìn thấy cảnh này, phỏng chừng con ngươi đều đều sẽ chấn kinh đến rơi xuống đất.
Tần Chính nhưng là nhân vật số má cỡ nào, Tần Tử Mặc là nhân vật cỡ nào, lại đối với một tiểu bối chúc rượu, đây là cỡ nào làm người ta ước ao đố kị!
Thẩm Ngôn trên mặt vẫn mang theo bình thản, nhưng trong lòng đã vui vẻ đến nở hoa, mỉm cười nói.
- Lão gia tử, Tần thúc thúc thật sự khách khí, hai người vì là nước Hoa làm nhiều như vậy, ta chút chuyện nhỏ này, là nên làm.
Tần Chính cười ha ha, tay vỗ vai Thẩm Ngôn mấy cái, trông hết sức hài lòng, linh quang vừa lóe, thình lình trong bàn tay của lão xuất hiện một quyển tâm pháp.
..................................