Mấy người ở đây nhìn thấy tình cảnh biến chuyển, chẳng hiểu gì. Thẩm Ngôn cười cười giải thích cho chúng nữ. Kỳ thực ban đầu với tu vi Luyện khí đỉnh phong, hắn đã nghe Dương Lập Hoa và Lý Thanh Phong bày mưu đặt kế mình rồi, nên mới tương kế tượu kế chơi chết lại hai người bọn họ.
Địch Lệ Nhiệt Ba sau khi nghe giải thích ôm bụng haha cười, Dương Mật cũng dở khóc dở cười, thầm than mình lấy chồng hay lấy nhằm con lươn đây.
Bốn người nhanh chóng ăn xong, dọn dẹp chỗ bếp.
Dương Mật rụt rè nắm lấy tay Thẩm Ngôn, bây giờ không tranh thủ thì đợi đến khi nào, đoạn nói:
- Em không quen biết Lý Thanh Phong lắm, nhưng em nghe nói người này không đơn giản, thời gian tới anh nhớ chú ý một chút. Người xưa đã nói mà, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Có chuyện gì xảy ra thì anh cũng đừng vội kích động mà gây ra sai lầm, nhớ gọi điện thoại cho em, em sẽ giúp cậu xử lý.
Nhìn thấy sự quan tâm của Dương Mật, Thẩm Ngôn cảm động vuốt ve tay nàng, phì cười:
- Hắn có thể gây ra chuyện ám tiễn gì chứ? Nổ súng bắn chết anh chắc?"
Dương Mật lắc đầu:
- Anh đừng có vớ vẩn, đương nhiên không đến nỗi nổ súng bắn chết anh được, bất quá Lý Thanh Phong cũng sẽ có không ít biện pháp đối phó anh đấy.
Thẩm Ngôn nổi dậy mấy phần hứng thú, mình còn thầm than không có người cho mình chuôi rèn kỹ năng đây, không sao cả nói:
- E yên tâm, binh tới tướng đỡ, nước tới tường ngăn, chồng của em rất lợi hại đấy!
Hắn cười cười nhéo vào má Dương Mật một cái, nàng làm bộ tức giận quay mặt đi, Thẩm Ngôn thầm than bà nương này còn vô cùng ngạo kiều nha, không dễ dạy như Nhiệt Ba, đợi sau này từ từ ‘dạy dỗ’ lại mới được.
Không làm phiền hai nữ nghỉ ngơi, bởi vì cơ thể vẫn đang không ngừng Luyện Khí, thế nên hắn không cảm thấy mệt mỏi, cũng không thấy nóng bức, vì vậy Thẩm Ngôn quyết định rảnh rỗi đi dạo vòng quanh Hoành Điếm xem thử.
Tuy nói nơi này về sau đã qua bàn tay con người xây dựng thành thành phố điện ảnh, hơn nữa nó cũng không phải là danh thắng lịch sử gì, thế nhưng địa phương dùng để tham quan lại có không ít, trên cơ bản Hoành Điếm vẫn mang phong cách cổ đại uy nghi rất đẹp mắt.
Vườn ngự uyển Minh Thanh, khu trưng bày Thanh Minh Thượng Hà Đồ, đường phố Quảng Châu, khu phố cổ Hồng Kông...
Bởi vì đang là giữa trưa, du khách đến thăm quan rất ít, phần lớn các đoàn làm phim xung quanh cũng đều đang cho nhân viên nghỉ ngơi, thế nên không khí bên trong thành phố điện ảnh này rất yên tĩnh. Thẩm Ngôn đi bộ hồi lâu, chỉ thấy lác đác có mấy người.
Thẩm Ngôn tự mình du lãm cũng không hề thấy tịch mịch, thậm chí còn có chút hưởng thụ loại yên tĩnh như vầy.
Thời điểm chuẩn bị rời khỏi khu phố cổ Hồng Kông, Thẩm Ngôn đột ngột dừng bước, bởi vì hắn nhìn thấy một tiệm sách nho nhỏ ngay ở đầu ngã rẽ trước mặt.
Mới đầu hắn còn tưởng rằng đây là một cảnh dựng, trên đường phố hắn đi qua nãy giờ có đủ loại cửa hàng, bất quá đều chỉ treo tấm bảng bên ngoài dùng để quay phim ghi hình, phần lớn bên trong đều là trống không, chỉ khi nào thời điểm quay phim cần dùng đến thì lúc đó mới tùy thời bố trí.
Nhưng mà chờ đến khi hắn tiến vào trong tiệm sách kia rồi mới phát hiện, nơi đây thế mà thật sự là một tiệm bán sách.
Tiệm sách không lớn, chỉ có một tầng, trưng bày mấy cái giá sách xếp vòng vòng xung quanh gian nhà.
Nhân viên cửa hàng là một thiếu niên tầm mười bảy mười tám tuổi, cậu nhóc ngậm điếu thuốc, tập trung chơi game Liên Minh Huyền Thoại trên máy tính, từ lúc Thẩm Ngôn tiến vào đến giờ vẫn chưa từng nhìn qua hắn một lần nào.
Thẩm Ngôn đi dọc theo từng dãy giá sách, rất nhanh liền minh bạch vì lý do gì mà cái tiệm sách này lại mở ở trong đây.
Bên trên mấy cái kệ gỗ đều là sách chuyên ngành: võ thuật, đạo diễn, diễn kỹ, nghệ thuật hát, nhạc khí, hội họa, thư pháp, ma thuật, vũ đạo...vân vân...
Đoán chừng là mở ra để bán cho nhân viên công tác của đoàn làm phim, bởi vì cũng chỉ có mấy người bọn họ mới hứng thú tìm đọc các loại sách như vậy.
Thẩm Ngôn đối với mấy thứ này cũng không cảm thấy quá hứng thú, thế nhưng dù sao hiện giờ hắn cũng không có chuyện gì làm, tùy tiện học thêm một ít kỹ năng phòng thân cũng không tệ. Thẩm Ngôn nghĩ vậy liền bắt đầu khơi dậy tinh thần ham học hỏi, đi lòng vòng xung quanh tiệm sách tìm những cuốn mà mình cảm thấy muốn “học”.
Một lượt càn quét như thế chính là hơn nửa ngày, điểm tinh thần cũng tăng lên một chút, chờ tới lúc Thẩm Ngôn bước ra khỏi tiệm sách thì ánh nắng chiều cũng đã dần tắt từ khi nào.
Cậu nhóc nhân viên cửa hàng nọ vẫn hết sức chuyên chú chơi game, Thẩm Ngôn nhìn vào thấy thằng nhóc đang chuyên chú múa Yasou thì im lặng, đến khi thấy KDA 0/15/ của nó thì Thẩm Ngôn hết nói rồi, hất lên ngón tay giữa rồi đi ra ngoài, hắn hoài nghi dám chừng hắn về rồi mà cậu ta cũng không biết trong chiều nay đã từng có một vị khách ghé qua chốn này.
Đương nhiên, đó không phải là chuyện quan trọng, thứ quan trọng hơn chính là những gì Thẩm Ngôn tiếp thu được từ trưa tới giờ.
Giờ phút này, tâm tình của hắn có chút mộng bức..
[Hệ thống vạn năng]
“Đinh!
Ký chủ: Thẩm Ngôn
Đẳng cấp hệ thống: Chuẩn Nhất tinh.
Tu vi bản thân: Luyện khí đỉnh phong.
Tinh thần: 75/100
Nhanh nhẹn: 210/100
Sức mạnh: 70/100
Độ quá tải: 55% (lưu ý)
Kỹ năng: Trù nghệ đỉnh cấp (23/200)
[Thiểm điện bộ cước] sơ cấp.
Y thuật: thầy thuốc cấp Tông Sư, (16/50000).
Vật lộn: Tông sư cấp (0/50000).
Đạo diễn: đạo diễn cấp Tông Sư, (122/20000). Ngài đã trở thành một vị đạo diễn cấp Tông Sư, ngài có kinh nghiệm phong phú cùng năng lực chưởng khống mạch phim vô cùng xuất sắc, tác phẩm của ngài làm ra khẳng định sẽ nhận sự tán thưởng của vô số nhà phê bình và khán giả.
Diễn kỹ: diễn viên cấp Tông Sư, (54/20000). Ngài đã trở thành một diễn viên cấp Tông Sư, năng lực biểu diễn của ngài khiến người ta say mê.
Nghệ thuật hát: ca sĩ cấp Tông Sư, (31/20000). Ngài đã trở thành một ca sĩ cấp Tông Sư, ngài đã có được chất giọng trời cho cùng kỹ xảo ca hát hoàn mỹ.
Nhạc khí: nhạc công cấp Tông Sư, (44/20000). Ngài đã trở thành một vị nhạc công cấp Tông Sư, ngài có thể biểu diễn ra tiết tấu tuyệt vời khi dùng bất kỳ loại nhạc cụ nào trong số mười tám nhạc khí cơ bản.
Hội họa: họa sĩ cấp Tông Sư, (90/20000). Ngài đã trở thành một họa sĩ cấp Tông Sư, khả năng họa kỹ của người ngài khiến bất kỳ ai cũng phải tán thưởng.
Thư pháp: thư pháp gia cấp Tông Sư, (12/20000). Ngài đã trở thành một vị thư pháp gia cấp Tông Sư, thư pháp của ngài điêu luyện vô song, tự thành một phái.
Ma thuật: ảo thuật gia cấp Tông Sư, (78/20000). Ngài đã trở thành một vị ảo thuật gia cấp Tông Sư, ma thuật của ngài khiến cho người ta nhìn mà tưởng như mình đang lâm vào mộng ảo.
Vũ đạo: vũ công cấp Tông Sư, (203/20000). Ngài đã trở thành một vũ công cấp Tông Sư, vũ đạo do ngài thực hiện sẽ khiến bất kỳ người xem nào cũng phải thổn thức vì ngài.”
Hệ thống bảng càng lúc càng trở nên phong phú, chữ nghĩa trên đó lít nha lít nhít, thiếu điều phải lật qua lật lại mới xem được đầy đủ thông báo của nó.
Đột nhiên cùng lúc có nhiều kỹ năng như vậy, đáng lẽ người bình thường sẽ cảm thấy rất cao hứng mới phải.
Nhưng mà giờ phút này, tâm tình Thẩm Ngôn rất cổ quái, hoặc nói đúng hơn khá là phức tạp.
Bởi vì hắn phát hiện hệ thống nhà mình vậy mà lại có tác dụng phụ, xem hệ thống vạn năng cũng không hoàn toàn là vạn năng.
Tác dụng phụ này xuất hiện khi kỹ năng đạt cấp Tông Sư trở lên.
Dưới cấp Tông Sư trở xuống, muốn thăng cấp kỹ năng thì cần phải dựa vào điểm kinh nghiệm tích lũy.
Mà sau khi kỹ năng đạt đến đỉnh cấp rồi thì việc tích lũy điểm kinh nghiệm liền vô dụng.
Từ đỉnh cấp muốn lên tới cấp Tông Sư, nhất định phải cần tâm tính biến hóa, thăng hoa.
Tự tin, chấp nhất, yêu quý, si mê, tôn thờ...?
Hay nói cách khác, muốn đạt được đỉnh cao trong bất kỳ lĩnh vực nào, vậy thì nhất định phải có được tâm cảnh như thế.
Nhưng. . .
Loại tâm tính ấy nếu vượt qua hạn độ nhất định, vậy sẽ hoàn toàn biến thành một hình dáng khác.
Tự tin biến thành tự phụ, chấp nhất biến thành cố chấp, yêu quý biến thành cuồng nhiệt, si mê biến thành cao ngạo.
Thẩm Ngôn hiện tại chính là đang rơi vào loại tình huống này. Lúc đầu hắn chỉ mới thăng cấp kỹ năng lên đến cấp Tông Sư có một hai mảng thôi nên còn chưa phát hiện ra chỗ nào khác thường.
Nhưng bây giờ hắn đã tích lũy được tổng cộng 12 cái kỹ năng cấp Tông Sư.
Không ít người chỉ cần đạt được chút thành tựu tại một lĩnh vực bất kỳ nào đó, tâm tính đã sinh ra kiêu ngạo.
Có thể nghĩ xem nếu một kẻ có những 12 kỹ năng, mà kỹ năng nào cũng đạt tới trình độ trên hàng vạn người, vậy thì sẽ mang tới sự ảnh hưởng to lớn cỡ nào.
Cũng còn may là Thẩm Ngôn làm người hai đời, tâm tính tuy nhiều lúc hay thủ ɖâʍ tinh thần nhưng không phô trương, không có dã tâm lớn lao gì, cho nên mới có thể chịu đựng được, đổi thành người khác thì chỉ sợ đã bị sự kiêu ngạo sinh ra từ hệ thống bức cho phát điên rồi.
Kết quả này trước đó Thẩm Ngôn hoàn toàn không hề nghĩ tới, nguyên bản hắn còn tưởng rằng mình có thể học tập thoải mái, đem mỗi cái kỹ năng thăng cấp đến chừng nào không lên được nữa thì thôi.
Nhưng bây giờ mới biết được, đó chỉ là mộng tưởng tốt đẹp của hắn, còn thực tế thì khó mà hoàn thành.
Thẩm Ngôn thở dài, gánh nặng đường xa a…phải nhanh chóng rèn luyện tâm cảnh của mình mới được.
- Iris ngươi sau này gom hết các loại kỹ xảo, nghề nghiệp không cần thiết gọp chung thành [Tạp nghệ] , kỹ năng tách riêng, khi nào có nghề nghiệp tăng cấp rồi thông báo riêng cũng đọc, ta tin mọi người có đọc cũng sẽ lướt qua, mất thời gian, không ai chú ý đâu.
- Đã rõ thưa chủ nhân! Iris đáp.