Thẩm Ngôn đánh giá thị trường qua một lần, hắn đưa ra được vài cái kết luận.
Không phải lãnh địa nào cũng có thức ăn, bọn họ có thể có khoáng sản, gỗ, đá các loại nhưng thức ăn lại là thiếu thốn.
Thứ hai, loại dã quái ở xung quanh lãnh địa đám người này tuy là có rất nhiều, nhưng hầu hết đều là không ăn được, hoặc là độc xà, hoặc là rắn rết cóc nhái các kiểu, ăn vào chỉ có con đường chết.
Và cuối cùng, đám người này không thiếu tiền, khu giao dịch chính là cái mỏ Coin mà Thẩm Ngôn phải tập trung vào khai thác.
Đương nhiên loại trừ những người may mắn lựa chọn được lãnh địa thiên thời địa lợi nhân hòa như Thẩm Ngôn, bọn họ thức ăn chắc chắn không thiếu.
Hơn nữa trong vùng hoang dã của Tử Giới Vực có một loại đặc thù rất thú vị.
Đó chính là bảo rương.
Đúng vậy, đây là một loại kỳ ngộ trong Tử Giới Vực.
Tìm được bảo rương khi mở ra có thể có xác suất nhận được tài nguyên, lương thực, Coin hoặc là vũ khí, đồ dùng hằng ngày.
Tất nhiên số lượng bảo rương cũng là rất hạn chế, mở 1 rương thì mất 1 rương, Tử Giới Vực cũng không sản sinh ra bảo rương nữa.
Đừng hỏi Thẩm Ngôn tại sao trong Tử Giới Vực lại có bảo rương loại này, bản thân Tử Giới Vực cũng là thứ kỳ lạ rồi, có bảo rương hay có tàu vũ trụ đi nữa thì cũng thành điều bình thường cả.
Nhìn một chút trong nhẫn trữ vật, Thẩm Ngôn quyết đoán tăng giá lên gấp đôi, lại ném lên 10 con Đại Cước Điểu.
Thẩm Ngôn: “Người mua cần đánh giá shop 5 sao mới có quyền mua nhé!”
« giao dịch thành công, ngươi thu được 10 gCoin! »
« giao dịch thành công, ngươi thu được 10 gCoin! »
«. . . »
« thương phẩm toàn bộ bán ra hoàn tất! »
Mười con Đại Cước Điểu, lần nữa toàn bộ bị cướp sạch, lần này thời gian chưa đến 2 giây.
Khu bình luận lại một mảnh kêu rên.
“Má nó! Chơi thế ai chơi lại.”
“Chủ shop là cái gian thương a, mọi người đừng mua nữa!!!”
“Thằng trên không mua thì đề tui mua, không tiễn!”
“Aaaa, tay bấm không nhanh bằng a, tụi kia là liên tục nhấn hay sao vậy”
“Giá cả tăng gấp đôi? Anh hai làm người chừa đường sống a…”
“Lão tử không có gì ngoài tiền, huynh đệ kết bạn làm cái giao dịch riêng, ta ra giá 20 gCoin mua hết!”
“…….”
Trải qua một hồi xem xét, Thẩm Ngôn đối với thị trường cũng có am hiểu một chút, thức ăn ở trong khoảng thời gian này, 20 gCoin trở xuống vẫn cái giá chấp nhận được.
Trong tương lai, các lãnh địa sẽ ngày một ổn định, giá cả cũng sẽ bình ổn trở lại.
Thức ăn không còn nhiều lắm, Thẩm Ngôn cũng không tiếp tục bán nữa, hai khoản giao dịch đem về cho hắn 150 gCoin, phi thường khả quan.
Hắn tiếp tục bỏ ra 50 gCoin triệu hoán ra 10 Long Nhân khổ sai. Đồng thời lại bỏ ra tiếp 100 gCoin triệu hoán 1 cái Long Nhân chiến đấu binh.
Về phần 45 Coin gộp lại của ba người Thẩm Ngôn cùng Phượng Nhi, Hoàng Nhi, hắn sẽ đó làm thành phần tiền rủi ro.
Dùng trong các trường hợp cách bách, trở tay không kịp.
Với mấy cái Long Nhân vừa mới triệu hoán, lãnh địa của Thẩm Ngôn bây giờ đã có 15 đơn vị lao động chân tay cùng 1 cái đơn vị chiến đấu.
Cũng coi là có chút quy mô.
Kiều Phượng Nhi đi tới quan sát cái Long Nhân chiến đấu binh này, tên này cùng Long Nhân khổ sai tướng tá không sai biệt lắm, chỉ là có cao lớn hơn một chút, càng thêm cường tráng, có một miếng vảy hắc sắc ở trước ngực, nanh vuốt sắc bén, ngoài ra còn được trang bị thêm một cây trường thương làm vũ khí.
- Bái kiến chủ mẫu!
Tên Long binh mắt thấy Phượng Nhi cùng Hoàng Nhi hiếu kỳ quan sát mình, vội vàng quỳ một chân xuống hành lễ.
- A! Mau đứng lên!
Hoàng Nhi vốn là người hiện đại, cái loại quỳ hành lễ như thế này khiến nàng nhất thời không thích nghi được, ngượng ngùng ra lệnh cho Long binh đứng lên.
« Long Nhân Chiến Đấu Binh », hệ Sức mạnh nhất giai trung kỳ, đơn vị tinh anh.
Độ trung thành: 100
Mệt nhọc 10%, đói bụng 10%
Kỹ năng: Long huyết cuồng bạo (E cấp ), trường thương đâm tới (E cấp ), miễn nhiễm ma pháp (E cấp ), biến hóa lân giáp (E cấp ). . .
…
Thẩm Ngôn nhìn một chút bảng thuộc tính của tên Long binh này, quả thật được miêu tả rất chi tiết, hơn nữa còn có đánh giá cấp độ các kỹ năng mà tên này nắm giữ nữa.
Rất thực dụng lại cần thiết.
Qua cái thuộc tính này, hắn biết một cái Long binh có thể đánh nằm 10 cái Long Nhân khổ sai. Có thể thấy rõ huyết mạch Hắc Long đã đem đến ưu thế lớn thế nào cho Thẩm Ngôn lúc này.
Thẩm Ngôn nhanh chóng an bài cho 15 cái khổ sai đi vào quá trình kiến tạo lãnh địa. Một bộ phận hợp thành tiểu đội đến u ám rừng rậm thu thập, đốn củi, săn bắt Đại Cước Điểu cùng Độc Giác Lộc.
Một bộ phận phụ trách kiến tạo lại di tích, nên sửa thì sửa, nên đập bỏ thì đập bỏ, khai khẩn ruộng đồng, chế tạo các loại công sự phòng ngự để bảo vệ Tế Đàn cùng xung quanh lãnh địa.
U ám rừng rậm không có các loại quái vật cường lực.
Long Nhân khổ sai cũng đủ để ứng đối nguy hiểm rồi. Hơn nữa Thẩm Ngôn còn cho Iris ở lại bảo hộ đám này, có Sp này ở, e rằng có quái vật Nhị tinh đến cũng sẽ bị hù chạy.
Thẩm Ngôn mang theo Long binh cùng hai nữ một mạch tiến vào rừng rậm. Cho đến bây giờ, hắn chỉ mới thăm dò một phần nhỏ cái sơn cốc này mà thôi, cần phải tiến thêm một bước thâm nhập sâu vào bên trong, xem có các loại thổ dân hay dã thú gì không.
U Ám Sơn Cốc nói lớn không lớn, nhỏ cũng không nhỏ. Ba người cùng cái Long binh vờn quanh sơn cốc một vòng, tổng cộng cũng tốn hết 30 phút.
Từng đạo thông tin không ngừng nổi lên, làm cho Thẩm Ngôn càng thêm giải khai phiến khu vực này.
« huyệt động thông thường », giá trị thăm dò thấp.
« ao đầm thông thường », giá trị thăm dò thấp.
« phế tích thông thường », giá trị thăm dò thấp.
« u ám phế tích », từng là một ngôi trấn nhỏ, có dấu vết của Vu Sư để lại, qua khảo sát thấy được dấu vết của một vụ nổ lớn, phán đoán do Vu Sư này làm ra, toàn bộ cư dân gập nạn đã hóa thành Ác Linh, giá trị thăm dò cao.
Có thể thu được: Hắc Thiết, tỷ lệ lớn rơi ra bảo rương, các loại di sản.
Thật có ý tứ.
Thổ dân thì tìm không thấy, nhưng lại tìm được cái phế tích giá trị thăm dò cao này.
Thẩm Ngôn lập tức mang Long binh cùng hai nữ đi tới nơi này, mọi người bắt đầu đánh giá tình hình xung quanh.
Kiều Hoàng Nhi vừa bước đến nơi này, cảm giác u ám khó chịu, sống lưng lạnh ngắt, da gà toàn bộ dựng đứng.
Cường giả thì đúng là cường giả, nhưng dù sao Hoàng Nhi vẫn là nữ nhân, sợ ma là thiên tính của mỗi người phụ nữ rồi.
Nàng chạy đến sát bên Thẩm Ngôn, mắt không ngừng nhìn xung quanh.
- Thật là âm u a…
Thẩm Ngôn bật cười xoa xoa đầu nàng, lại nhìn sang Phượng Nhi, khuôn mặt có chút trắng, nhưng xem như là gắng gượng chịu được, nàng mở miệng nói.
- Cái trấn nhỏ này quy mô không lớn, bất quá dựa vào số lượng nhà ở nơi đây, chí ít cũng có 1800 người trở lên!
Thẩm Ngôn gật đầu, dẫn theo mọi người một đường tiến vào bên trong, cái phế tích này đơn giản là một cái nghĩa trang, hoàn cảnh càng ngày càng âm trầm, một cỗ khí lãng tà ác càng ngày càng nồng đậm.
………………………..