Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 233: Dương Mật, em là của Hàn Phong này!

Nghe Lý Tứ nói thấy Thẩm Ngôn theo thang thoát hiểm chạy xuống, Trương Tam nhanh chóng kéo bọn người chạy đến thang bộ để vây ráp, nào ngờ khi đến lại gặp cảnh 4 người Lý Tứ quỳ gối trên sàn, mà bên cạnh lại có một cái xác không đầu máu chảy ướt cả một vùng.


Nhìn thấy Thẩm Ngôn đang đứng gần đó hút thuốc, Trương Tam toàn thân lông tơ dựng đứng, biết hôm nay là đá trúng thiết bảng rồi.
Kiếm kề vào cổ Lý Tứ, Thẩm Ngôn dụi tắt điếu thuốc, mở miệng hỏi.
- Giờ tôi nên xử lý các anh thế nào đây?


- Lão đại, chúng ta có năm người, còn sợ một mình hắn sao?
- Câm miệng!!!
Trương Tam trừng mắt quát tên tiểu đệ sau lưng mình, hắn đâu có ngu, Lý Tứ cũng năm người đấy thôi, không phải bây giờ bị Thẩm Ngôn hù đến cho dọa đái sao? Hắn cấp tốc suy nghĩ nói.


- Chúng tôi là lính đánh thuê, nhận nhiệm vụ rồi lấy tiền mà thôi, lần này phía bên kia đưa đến tình báo sai, chúng tôi tự động hủy nhiệm vụ này…đồng thời bồi thường cậu 1000 vạn, cậu thấy thế nào?


Trương Tam ngữ khí có chút khó khăn nói, mình dù sao cũng là đến giết người ta, xin tha là chuyện không thể nào, còn không bằng lấy tiền tiêu tai, giữ lại cái mạng nhỏ này.
Thẩm Ngôn cười cười lắc đầu.


- Hôm nay các anh đã biết rõ thực lực của tôi, tôi thả các anh chẳng khác nào thả hổ về rừng cả, người mà tôi tin chỉ có thể là người chết…
Hít…


Bầu không khí thoáng chốc yên tĩnh lạ thường, Trương Tam cùng Lý Tứ đã bắt đầu rục rịch, kêu bọn hắn ngồi yên chịu chết, đây là không thể nào.
Bọn họ đang muốn phát tác, Thẩm Ngôn chợt nói tiếp.
- …hoặc là trở thành người của tôi!


Biết có hi vọng sống, cả đám người thở ra một hơi, đồng thời trong lòng bọn họ thầm mắng Thẩm Ngôn đến máu chó đầy đầu.
- Mẹ nó! Mày nói một lần sẽ chết người sao…còn chia ra hai khúc nữa, muốn hù chết tâm hồn mong manh dễ vỡ của tao à
Định thần lại, bọn họ lại bắt đầu hiếu kỳ.


Trở thành người của hắn là ý gì?
Nhận biết suy nghĩ của mọi người, Thẩm Ngôn thản nhiên nói.


- Tôi định xây dựng một thế lực ngầm ở kinh thành, hiện giờ đang rất thiếu nhân tài, nên tôi muốn các anh gia nhập vào đó, tất nhiên ưu đãi là không thể thiếu, ít nhất tốt hơn cuộc sống của lính đánh thuê các anh nhiều!


Trương Tam cùng Lý Tứ hai mặt nhìn nhau, biết không thể làm gì khác hơn ngoại trừ gia nhập, gia nhập rồi còn trốn ra không được sao?
Lý Tứ rụt rè hỏi Thẩm Ngôn.
- Chúng tôi là vượt biên vào Hoa Hạ, không hề có giấy tờ tùy thân, nếu định cư ở đây e rằng không tiện lắm!
Thẩm Ngôn phất phất tay.


- Chuyện đó anh không cần phải lo! Tôi sẽ giải quyết vấn đề nhân thân cho tất cả mọi người!
Nói đùa sao, Thâm Ngôn có quan hệ trong quân đội, lại là quân hàm Trung Tướng, tuy chỉ là danh nghĩa thôi nhưng dù sao giải quyết mấy việc này là không thành vấn đề.
- Tốt! Bọn tôi đi theo!


Trương Tam rất quyết đoán nhận lời, hiện tại đây là cách tốt nhất, còn sau này muốn làm gì thì còn không phải dựa vào ý hắn sao?
- Được rồi!
Thẩm Ngôn mỉm cười, hai tay vung ra, thình lình chụp vào đầu Trương Tam cùng Lý Tứ, tu vi Kết Đan sơ kỳ hiển lộ ra, chấn ngã lấy đám người.


Đồng thời, hắn vận dụng linh lực quán thâu vào người Trương Tam và Lý Tứ.
Bọn họ hai người phát ra tiếng kêu thê lương, Lý Tứ quằn quại trong cơn đau đớn nhìn lấy khí thế như thiên thần của Thẩm Ngôn, miệng rên rỉ nói.
- Võ giả? Lại là một cái võ giả! #$$ thằng giao nhiệm vụ!!!


Hai anh em lúc này hận chết thằng giao nhiệm vụ này rồi, tình báo đã sai, mà còn sai đến mức phi lí, hai người bọn hắn thân kinh bách chiến, loại người nào mà không gặp qua, võ giả loại quái vật này bọn hắn cũng gặp qua mấy lần, mỗi lần bọn hắn thấy đều là đi đường vòng.


Thế mà bây giờ hai anh em bọn hắn lại muốn đi giết cái võ giả
Muốn chết cũng không muốn dứt khoát hùng hồn thế a…
Nhìn hai tên này nằm trên đất như chó chết, Thẩm Ngôn thu hồi linh lực, sâm lạnh nói.


- Tôi đã bố trí thủ đoạn lên hai người các anh rồi, từ giờ khắc này, nếu trong lòng có dị tâm, hoặc kể cá đám đàn em của các người có hành động ngu dốt gì, tôi đều có thể dùng thần thức mạt sát lấy hai người, dù bắt kỳ nơi đâu, nghe rõ chứ?
- Nghe rõ! Lão đại!


Trương Tam cùng Lý Tứ mặt như tro tàn, biết đời này coi như xong, thủ đoạn của võ giả rất quỷ dị, bọn họ không dám nghi ngờ Thẩm Ngôn có thể giết chết bọn họ chỉ bằng một ý niệm.


Kỳ thật Thẩm Ngôn có cái rắm gì thủ đoạn, một hồi hắn ném hai con bọ giám sát lên hai người là được, Thẩm Ngôn chủ yếu muốn lộ tu vi là để mang tính chấn nhϊế͙p͙ mà thôi.
Quả nhiên đám này ngoan ngoãn di thường.
- Giết người ở khu tự trị, quả thực thủ đoạn không tồi!


Thẩm Ngôn lẩm bẩm nói, không sớm không muộn mà chọn thời điểm này giết hắn, không phải muốn dựa vào đặc trưng nơi đây là khu tự trị, an ninh yếu kém mà muốn tác oai tác quái à?
- Tốt rồi, nhanh thu dọn rồi đến cái địa chỉ này, sẽ có người tiếp ứng các anh!
- Dạ lão đại!


Thẩm Ngôn chỉ vào cái xác nằm trên đất, đồng thời đưa cho Trương Tam địa chỉ khu nhà kho ở Kinh Thành, Thẩm Nhất sẽ tiếp ứng bọn hắn.
- À đúng rồi! Còn tên sniper!
Thẩm Ngôn vỗ đầu, mình lo chiêu thu thủ hạ mà quên bén đi còn có một tên cắc ké bên ngoài.


- Lão đại, tên đó là X, tôi cũng không biết chính xác tên của hắn, hắn là thuộc một nhóm lính đánh thuê khác, chúng tôi mượn về để hỗ trợ giết…à…khụ…khụ…quan sát ngài, lúc nãy biết sự tình không ổn, hắn đã chạy mất dép rồi!
Trương Tam đứng một bên khép nép nói.


Thẩm Ngôn nghe thế thì nhanh chóng không để ý tên này nữa, tên đó dù sao cũng không biết thực lực chân chính của hắn, cũng chẳng lật nên sóng gió gì.
Thu thập hết thảy, nhìn lấy bọn người Trương Tam hùng hổ mà đến, lủi thủi mà đi, Thẩm Ngôn lắc đầu đi trở về phòng, miệng vẫn lẩm bẩm.


- Haiz…phải chi có vài thằng ngu nữa đưa đến thêm tiểu đệ cho ta thì hay biết mấy!
….
Trong một căn biệt phủ vô cùng sang trọng, một nam một nữ đang lăn lộn quấn quýt lấy nhau trên giường, thình lình có tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ lấy cảm hứng của hai người.


Người phụ nữ dáng vẻ thướt tha mềm yếu nằm trong lòng nam tử, âm thanh u oán nói.
- Đang chơi với em thì phải tắt điện thoại đi chứ!
Tên nam nhân nghe thấy bóp vào cặp ɖú khủng bố của nàng một cái, cười ɖâʍ dật.
- Điện thoại công ty, không tắt máy được, bảo bối đợi một tý, anh thưởng cho!


Trần truồng bước ra ngoài ban công, nam tử mỉm cười đốt lên một điếu thuốc, bắt máy.
- Tôi nghe! Sự việc giải quyết rồi chứ?
- Nhiệm vụ lần này hủy bỏ, anh đưa sai tin tình báo rồi!
Bên kia rất nhanh truyền đến âm thanh gấp gáp.
Tên nam tử nghe thế thì sững sờ, hắn nhíu mày hỏi.


- Anh nói cái gì? Tôi đã qua điều tra, hắn là một người bình thường thôi mà!
- Bình thường cái quỷ, hắn không phải người thường, tôi có lời khuyên cho anh, đừng động đến hắn, hắn rất nguy hiểm!
- Khoan! Trương Tam, Lý Tứ đâu?


- Bọn họ tôi không liên lạc được, đoán chừng ngỏm rồi! Hiện giờ tôi đã bị phát hiện, không nói với anh nữa, tôi rời khỏi Hoa Hạ đây!
Bên đầu dây bên kia run rẩy nói, rất nhanh thì cúp máy rồi.
- Mẹ nó!
Tên nam tử ném mạnh chiếc điện thoại xuống sàn nhà, mặt lạnh như băng.


- Tao không tin không giết được mày, đúng là một đám phế vật, cái gì đệ nhất lính đánh thuê, chó má!!!
Hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, hắn lẩm bẩm.
- Dùng ngoại lực không được, vậy thì tao sử dụng sức mạnh gia tộc vậy, Thẩm Ngôn, mày nhất định phải chết!!!


Từ ban công đi vào, đôi mắt nam tử đỏ ngầu nhìn chằm chằm lấy thân thể mạn diệu trên giường.
- Sao thế chàng?
Cô gái lo lắng hỏi, tên nam tử không nói hai lời nhảy lên trên giường, bắt đầu mạnh mẽ cường bạo lấy cô gái.
Bốp!
Bốp!
Sóng mông tung bay, nữ tử phát ra tiếng rên thống khổ.


- Dương Mật! Em là của anh, của Hàn Phong này, là hôn thê của anh, mãi mãi vẫn là của anh!!!
Phạch…Phạch…Phạch…
- Ưm…ân…..Hàn Phong…em…em là của anh, mãi vẫn là của anh!!!!
Cô gái nước mắt trào ra ngoài, cắn răng nói.
- A….Dương Mật…anh…anh tới!!!


- Tới đi anh…phóng hết vào thân thể em đi!!!
Vừa chạy nước rút, Hàn Phòng căng cứng thân thể, phóng hết tinh dịch vào cơ thể cô gái.
- A….a.a.a.
Cô gái phát ra tiếng thét chói tai, cơ thể run lên bần bật, vô lực ngã xuống xuồng, đã không thể động đậy.
…………………….