Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 212: Em sẽ cứu ai trước?

Đạo diễn mỉm cười nhìn các thành viên, đợi đến khi không khí ồn ào lắng xuống mới đổi lấy một cái thẻ khác, đoạn nói:
- Đan Đan, hỏi cô vấn đề thứ hai nhé, cô cảm thấy ba thành viên nam trong đoàn mình, ai là người đẹp trai nhất?
Tống Đan Đan nghe xong câu hỏi lập tức liền phì cười.


Nhạc Vân Bằng nheo mắt, một bộ dáng đầy oán khí, nói:
- Đạo diễn, anh có thể tiết lộ cho em biết danh tính cộng đồng mạng nào đi hỏi vấn đề thiếu muối như vậy được không, em cảm thấy đây là đang cố ý nhằm vào em mà, vả lại nhan sắc có thể đại biểu hết thảy sao, tâm hồn em tốt lắm đó anh!


Thẩm Ngôn vỗ vỗ bả vai an ủi Nhạc Vân Bằng, hắn hất lấy lọn tóc trên trán mình, phô diễn ra nét góc cạnh điển trai nhất rồi thản nhiên nói:
- Tâm hồn của anh, em thực sự rất quý trọng, nhan sắc bề ngoài nào có quan trọng bằng!


Nhạc Vân Bằng nhìn lấy Thẩm Ngôn, giờ khắc này nếu bên nhà đài thêm hiệu ứng ánh sách chiếu lấp lánh vào mặt Thẩm Ngôn là đúng bài, Nhạc Vân Bằng ai oán nhìn hắn.
- Nếu ai an ủi anh câu này..anh thực sự rất vui vẻ, nhưng câu nói từ em thốt ra, anh thực sự muốn đấm em một phát đấy!!!
Ha ha ha ha ha ha!


Các thành viên trong phòng và các nhân viên công tác đều phá ra cười thành tiếng.
Nhạc Vân Bằng cũng nhịn không được toét miệng cười, nhưng rất nhanh anh ta bèn hắng giọng, lấy lại dáng vẻ nghiêm nghị. Nhạc Vâng Bằng đứng lên, kéo theo Lôi Gia Âm:


- Em cự tuyệt tham gia phân đoạn đánh giá nhan sắc này, em muốn rời khỏi phòng. Lôi tử, mau đi theo tôi, câu hỏi đó cũng là nhằm vào cậu đấy. Nhất định phải ở chỗ này tự rước lấy nhục sao?
Lôi Gia Âm sờ sờ gương mặt mình, nhỏ giọng đáp:


- Tôi cảm thấy dáng dấp của mình vẫn còn phong độ lắm, không thể tính là tiểu thịt tươi nữa, nhưng đem ra so sánh nhan sắc với cậu thì thừa sức.
Nhạc Vân Bằng lay lay bả vai anh ta:
- Mau mau tỉnh táo lại đi, cậu so với tôi làm gì, cậu tự soi gương rồi đi so với Thẩm Ngôn kia kìa.


Lôi Gia Âm quay sang nhìn Thẩm Ngôn, sau đó khoa trương nói:
- Tiểu Nhạc Nhạc, chúng ta mau đi thôi, hỏi mấy thứ này chẳng có ý nghĩa gì cả, tố chất của cộng đồng mạng bây giờ thấp như vậy à?
Mọi người nghe thế lại cười to, tất nhiên hai người bọn họ chỉ đang đùa giỡn, rất nhanh liền ngồi xuống trở lại.


Tống Đan Đan cân nhắc từ ngữ, cuối cùng quyết định không phân nặng nhẹ bên nào:


- Nếu chỉ nhìn bề ngoài mà nhận xét thì khẳng định là Thẩm Ngôn đẹp trai nhất, đặt ở niên đại nào cũng đều là mỹ nam tử danh chính ngôn thuận. Nhưng tôi cảm thấy đẹp trai là một chuẩn mực bao gồm rất nhiều thứ, ví dụ như khí chất, phẩm đức… chẳng hạn. Những thứ này rất trọng yếu, mà nói như vậy thì rõ ràng Tiểu Nhạc Nhạc và Tiểu Lôi Tử cũng đều phi thường đẹp trai, có đúng không?


Mọi người vội vàng hùa theo lời Tống Đan Đan, dù sao ở đây cũng chỉ có ba thành viên nam, ai đẹp hơn ai, ai xấu hơn ai mà chẳng được. Đạo diễn không bắt bẻ câu trả lời nước đôi của Tống Đan Đan, dù sao tính cách của cô ấy ông vốn cũng hiểu rõ. Đạo diễn lại tiếp tục lật một tấm thẻ khác, lần này là đặt câu hỏi cho Nhạc Vân Bằng.


Hai vấn đề mà tổ sản xuất lựa ra cho anh ta rất thông thường. Câu thứ nhất là hỏi xem đối với các thành viên khác, Nhạc Vân Bằng có ấn tượng như thế nào khi cùng sinh hoạt chung trong mấy ngày qua? Câu thứ hai là muốn nghe ý kiến của anh ấy về chuyến du lịch lần này.


Sau đó người tiếp theo được phỏng vấn là Tống Tổ Nhi, vấn đề đầu tiên cũng từa tựa như thế, chủ yếu hỏi về cảm nhận của cô khi ở chung với hàng loạt tiền bối hơn mình cả tuổi nghề lẫn tuổi đời như vậy. Nhưng vấn đề thứ hai thì lại không dễ dàng như câu trước nữa, nếu không muốn nói là hệt như đạo diễn vừa thả một trái bom vào trong phòng.


- Nếu như Thẩm Ngôn chưa kết hôn, em có chủ động theo đuổi cậu ta không?


Tống Tổ Nhi quay đầu sang ngắm nhìn Thẩm Ngôn, bàn tay còn đặt lên cằm ra vẻ đang suy nghĩ nghiêm túc dữ lắm, sau đó mới vui vẻ nhìn thẳng vào ống kính, nói: - Kết hôn thì có sao? Ảnh kết hôn rồi em cũng dám chủ động theo đuổi nữa là. Nhạc ca, Lôi ca, hai anh cứ đợi đi, sớm muộn cũng có ngày hai anh phải gọi em là sư mẫu thôi!


- Quào! Ha ha ha ha...
Tiếng huýt sáo nổi lên, mọi người hào hứng vỗ tay, ra chiều ‘hóng náo nhiệt nhất định không thể thiếu mặt tôi’.
Thẩm Ngôn thân nằm không cũng trúng đạn, hắn không bình luận gì, chỉ khẽ cười cười lắc đầu.


Mà mấy cô nàng Lưu Sư Sư, Cổ Lệ Na Trát thì tuy ngoài mặt vẫn vui vẻ cười hùa theo, nhưng rất rõ ràng, chỉ cần là người tinh ý một chút thì đều dễ dàng nhận ra nụ cười của bọn họ chẳng tự nhiên chút nào.
- Dữ dội đó, chúc em sớm ngày thành công nhé. Kế tiếp là câu hỏi dành cho Nha Nha.


Đạo diễn đạt được mục đích liền dừng, không tiếp tục nhiều lời về vấn đề này nữa.


Tổ tiết mục quả thật là đang cố ý muốn dẫn dắt mâu thuẫn giữa bốn tiểu mỹ nữ ấy. Gì chứ drama chính là công thức kéo rating tốt nhất, nhưng đạo diễn và bên ekip cũng là kẻ hiểu chuyện, muốn mọi thứ diễn ra vừa phải thôi, không nên nháo cho mâu thuẫn bùng phát quá lớn, tránh cho bọn họ thật sự xé nhau đến nỗi làm hỏng cả show tống nghệ thì quả là hại nhiều hơn lợi.


Dù sao, chương trình truyền hình thực tế dạng này và các show giải trí khác vốn tính chất không giống nhau. Ở những show tống nghệ có kịch bản, mâu thuẫn giữa các thành viên hoàn toàn có thể là diễn, phát triển drama lên tới trình độ nào thì bên ekip vẫn có thể khống chế, nhưng tình huống của bốn cô gái bên đây thì thực sự là mâu thuẫn tình cảm, không có một phân giả tạo hay dàn dựng gì cả.


- Nếu như Thẩm Ngôn và Sư Sư cùng rớt xuống sông, em sẽ cứu ai trước?
Đông Lỵ Á nghe vậy liền dở khóc dở cười ngửa đầu nhìn trời, những thành viên trong đội thì tỏ ra cực kỳ hí hửng trước ‘nỗi bất hạnh’ của người khác.
Nhạc Vân Bằng trêu chọc Đông Lỵ Á:


- Nha Nha, em suy nghĩ làm gì, cứ trả lời đại đi, trả lời như thế nào thì cũng ‘mất mạng’ thôi mà.
Đông Lỵ Á chần chờ hồi lâu mới đáp:
- Em sẽ cứu Sư Sư, em cảm giác Thẩm Ngôn chắc chắn biết bơi. Chồng ơi, anh biết bơi đúng không?
- Không biết!


Thẩm Ngôn nghiêm túc lắc đầu, hắn thật sự không biết bơi, hai đời đều không biết, hơn nữa cũng chưa từng học kỹ năng này.
Ha ha ha ha!
Mọi người nghe thế liền cười vang.
Đông Lỵ Á lấy tay nâng trán, cười đau khổ:


- Làm sao lại đặt cho em câu hỏi quỷ quái như vậy chứ, em cảm giác đây là khán giả đang cố ý hại em mà.
Đạo diễn không làm khó nàng, nhanh chóng hỏi qua câu tiếp theo:
- Vấn đề thứ hai, hơi nhạy cảm một chút, em cảm thấy trên cơ thể Thẩm Ngôn nhà em, đâu là nơi hấp dẫn em nhất?


Đông Lỵ Á thu hồi tiếu dung, quay đầu ngắm nhìn Thẩm Ngôn, sau đó không tự giác được ửng hồng đôi má:
- Tất cả, trên người anh ấy chỗ nào cũng đều hấp dẫn em.
- Oa…


Mấy người Lôi Gia Âm đồng loạt rùng mình một cái, Nhạc Vân Bằng còn khoa trương hơn, không ngừng xoa xoa hai cánh tay, một bộ dáng đang nổi da gà đầy người.


Lời vừa dứt, Đông Lỵ Á mới thấy ân hận, gương mặt xinh đẹp của nàng trong nháy mắt nóng hổi, nàng ngượng ngùng lùi ra sau, cuối cùng gần như chui hẳn vào trong ngực Thẩm Ngôn để né tránh ống kính.
Đạo diễn hắng giọng, vẫy vẫy tấm thẻ trong tay để thu hút sự chú ý của mọi người:


- Thôi nào, trêu tí nữa thì mặt của Nha Nha đỏ hơn tôm luộc bây giờ. Kế tiếp là Sư Sư nhé, vấn đề thứ nhất, nếu như Thẩm Ngôn và Na Trát cùng rơi xuống sông, em sẽ cứu ai trước?
Lưu Sư Sư thở dài:
- Không phải chứ, tại sao vẫn là vấn đề này?


Thẩm Ngôn ôm chặt lấy Đông Lỵ Á vào trong ngực, đoạn nói:
- Đây là mối hận thù lớn cỡ nào thế, cứ nhất định phải làm cho gia đình người ta cửa nát nhà tan mới cam tâm sao?
Ha ha ha ha!
- Nếu quả thật phải lựa chọn. . .


Lưu Sư Sư quay đầu nhìn Thẩm Ngôn, sau đó lại quay sang ngó Cổ Lệ Na Trát, dứt khoát đáp:
- Có thể là em sẽ cứu Thẩm Ngôn đấy, chồng thì em chỉ có một, nhưng tỷ muội thì em có tận bốn người lận.
….
Căn phòng bị câu trả lời kình bạo của Lưu Sư Sư cho chấn trụ.
- What the...!


- Chao ôi, thiệt là câu trả lời hết sức thẳng thắn.
- Xong, đêm nay khẳng định có cuộc thanh lý môn hộ rồi!
- Tình chị em thoáng chốc đã rạn nứt.
Cổ Lệ Na Trát giả bộ tức giận:
- Tối độc phụ nhân tâm a, cậu quả nhiên là chị em ‘tốt’ của tớ.


Lưu Sư Sư cười làm lành, dụi dụi vào bả vai Cổ Lệ Na Trát, làm nũng với cô bạn thân của mình, nói nhỏ vào tai nàng.
- Đừng tưởng tối hôm qua bọn tớ không nghe được thứ gì, cậu ba ba ba ~ với Thẩm Ngôn bọn tớ đều nghe được đấy!


Cổ Lệ Na Trát nghe Lưu Sư Sư nói như thế, biết có giải thích cũng vô dụng, nàng như quả cầu xì hơi yểu xìu xuống, không dám chọc hai nữ nữa.
Đạo diễn lại đổi một tấm thẻ khác, đặt câu hỏi:


- Vấn đề thứ hai, nếu như em có bảo bảo với Thẩm lão sư, em hi vọng tiểu bảo bối đó sẽ là một hoàng tử nhỏ hay một tiểu công chúa?
Lưu Sư Sư e thẹn liếc nhìn Thẩm Ngôn, thẳng thắn hỏi hắn:
- Thế nào hả chồng, anh muốn bảo bối của mình sẽ là bé trai hay bé gái đây?


Thẩm Ngôn chỉ cười, không đáp lời.
Lưu Sư Sư thấy vậy bèn đáp nước đôi:
- Em cũng giống Thẩm Ngôn, tạm thời chưa nghĩ tới mấy việc này. Nhưng đối với em, chỉ cần là con của bọn em thì công chúa hay hoàng tử gì em cũng thích, đó là giọt máu của em cơ mà.


Nàng nói ra lời thâm tình, càng là tận dụng thời cơ hiếm có rút sâu vào trong ngực Thẩm Ngôn, tận hưởng sự ấm áp, thoải mái này.
Đạo diễn đổi sang một tấm thẻ khác.
- Chấp nhận câu trả lời của em. Tiếp theo là tới Na Trát nhé.
Cổ Lệ Na Trát xua xua tay, nói:


- Nói trước nha, anh mà hỏi lại câu cứu người nào rơi xuống nước nữa là em không trả lời đâu đấy.
Đạo diễn khựng lại một nhịp, sau đó ngại ngùng lật tấm thẻ trên tay xuống dưới cùng.


- Đây là lỗi của anh. Lát nữa anh sẽ họp nội bộ với ekip công tác, anh cũng đang muốn biết xem vì lý do gì mà bọn họ đưa ra ba câu hỏi na ná nhau như vậy. Hiện tại là vấn đề thứ hai nhé. Giả sử, lưu ý là giả sử thôi. Nếu có một ngày trên thế giới này chỉ còn lại em, Thẩm Ngôn với Tiểu Nhạc Nhạc, nhưng Thẩm Ngôn lại không may bị bệnh nặng, trở thành người thực vật, vậy em sẽ chọn ở cùng Tiểu Nhạc Nhạc hay sẽ chăm sóc bên giường bệnh của Thẩm lão sư cả đời?


- Đạo diễn, anh tha cho tôi đi, sao cứ réo tên tôi ra hoài vậy?
Nhạc Vân Bằng oan ức giơ tay lên cáo trạng. Nét mặt hết sức đáng thương.
Thẩm Ngôn cầm cái gối mềm bên cạnh đánh về phía Nhạc Vân Bằng, ra vẻ ‘hung hăng’:


- Thấy chưa, xem ra dự cảm của tôi quả là chính xác, thời lúc bầu chọn hướng dẫn viên du lịch, tôi liền biết rõ anh không phải là người tốt lành gì.
- Anh oan uổng mà!
Nhạc Vân Bằng cắn môi, thần sắc cực kỳ u oán.
Mọi người cười đến nỗi ngã trái ngã phải.


Đạo diễn cũng cười nghiêng ngả theo bọn họ, thế nhưng ông ấy nhanh chóng lấy lại tinh thần, đạo diễn hắng hắng giọng mấy tiếng rồi đầy trách nhiệm quay lại với công việc:
- Na Trát, đáp án của em là gì?
Na Trát dứt khoát lắc đầu.
- Đương nhiên là thủ tiết ở bên Thẩm Ngôn cả đời.


Nhạc Vân Bằng tỏ vẻ ủy khuất, nói:


- Na Trát, mặc dù anh biết thừa đáp án, nhưng em có thể giả vờ cân nhắc một lúc rồi hãy trả lời được không, làm bộ cũng được mà, như thế anh còn thấy dễ chịu một chút. Em phải nhớ là trên thế giới này chỉ còn lại ba người chúng ta thôi đấy. Em trả lời nhanh như vậy khiến anh đặc biệt tổn thương.


- Má nó!
Ha ha ha ha ha!
- Đùa chết em rồi, không được, em không thể cười nữa, đau bụng quá.


Đạo diễn đưa hết mấy tấm thẻ trong tay sang cho trợ lý cầm, chỉ giữ lại hai tấm, hiển nhiên đây chính là câu hỏi dành cho Thẩm Ngôn, bởi vì trong số tám thành viên, nãy giờ chỉ có hắn là vẫn còn chưa bị hỏi tới.


- Hiện tại là câu hỏi mà cộng đồng mạng dành cho Thẩm Ngôn. Câu thứ nhất, cậu biết nấu ăn, biết sáng tác bài hát, hơn nữa còn hát rất hay, ngoài ra cậu còn nói được tiếng địa phương Mông Cổ, dùng khẩu kỹ kể chuyện cực lôi cuốn... Mọi người đều biết cậu chỉ mới ngoài 20 tuổi, làm thế nào mà cậu có thể học được nhiều kỹ năng như vậy, vả lại mỗi tài lẻ đều đạt tới trình độ rất ưu tú? Cậu có bí quyết hay kinh nghiệm gì muốn bật mí cho mọi người biết không?


Thẩm Ngôn kéo Lưu Sư Sư đang phê vì được nằm trong lòng mình sang một bên, ngồi thẳng người dậy, nét mặt hết sức đăm chiêu suy nghĩ làm mọi người trong phòng không nhịn được cũng tập trung hơn, muốn lắng nghe thử xem ‘con nhà người ta trong truyền thuyết’ sẽ có kinh nghiệm đặc biệt gì khác với người thường.


Nào ngờ đâu, đợi một lúc lâu cũng chỉ nhận lại được câu trả lời cực kỳ thiếu đánh, - Không có kinh nghiệm gì, chỉ là tôi đọc sách xong liền biết thôi.
Thẩm Ngôn chân thành đáp.
". . ."
". . ."
". . ."


Đạo diễn cảm thấy cực kỳ bối rối, đây đâu phải là câu trả lời mà ông hay khán giả muốn nghe. Cứ đọc sách mà thành tài được thì khéo bệ cửa thư viện mỗi ngày đều bị người ta giẫm nát rồi.


Hắn đây là nói sự thật, nhờ vào Iris, có quyển sách nào hắn đọc qua mà không thành tựu kỹ năng cơ chứ.
Trong lúc nhất thời, đạo diễn không biết làm sao để đối đáp lại câu nói của Thẩm Ngôn bèn lúng túng chuyển sang tấm thẻ cuối cùng.


- Khụ, khụ, hỏi cậu vấn đề thứ hai vậy, cậu làm thế nào để cân bằng, hay nói đúng hơn là duy trì bầu không khí yên bình, hài hòa trong gia đình?
………………