Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 201: Gấu Nga.

Cuồng Tử hô lên một tiếng, mấy tên đàn em đang đánh chợt dừng lại. Cuồng Tử bước tới, dẫm lên ngực nam tử kia.
- Thằng ngu, cướp người khác vui sướng lắm phải không? Bây giờ mau nói, mày muốn mua cái mạng mày bao nhiêu đây?
Cuồng Tử nói.


- Chúng mày... Chúng mày đừng mơ tưởng. Người của tao rất nhanh sẽ đến, chúng mày nhất định phải chết.
Nam tử vẫn hung hăng, mấy cái răng vàng của hắn đã bị đám Cuồng Tử đánh cho rơi đầy đất.
- Còn ngoan cố à? Đánh tiếp, đánh cho nó lòi tiền ra mới thôi.
Cuồng Tửu rất lưu manh nói.


Lúc này, hai anh em Lâm thị đang rụt rè đứng bên cạnh Thẩm Nhất, hắn vừa cho hai anh em này ra ngoài, để hỏi một chút sự tình.
- Này như vậy hình như không hay lắm đâu…sẽ chết người đó!


Lâm Thục Dinhìn nam tử bị đánh cũng thấy hơi sợ. Thẩm Nhất không có trả lời nàng mà hỏi lấy Lâm Vượng Tài.
- Anh có biết mấy cái bang phái tôm tép ở khu bến cảng này không?
Lâm Vượng Tài nghe Thẩm Nhất hỏi thế, theo bản năng gật gật đầu.


Kỳ thực hai anh em Lâm thị ở khu này đã được hai năm rồi, nhà Lâm thị vốn rất nghèo, hai năm trước, Lâm Thục Di vì học lực rất giỏi mà đậu vào một trường đại học ở Kinh Thành.
Cha mẹ của bọn họ khi biết tin này rất đổi vui mừng, nhưng vấn đề lúc này chợt phát sinh.


Nhà của họ quá nghèo, làm gì có tiền mà cho Lâm Thục Di đi học được.
Sau quá trình suy nghĩ, thế là cả nhà cắn răng đập nồi bán sắt, tích lũy lấy một số tiền, cho Lâm Vượng Tài dẫn lấy Lâm Thục Di vào thành đô học tập.


Tại đây, Lâm Vượng Tài làm lụng kiếm tiền cho em gái mình ăn học, với loại thiểu năng như Lâm Vượng Tài, dĩ nhiên là chỉ có thể làm những nghề áp chót dưới đấy xã hội này.


Vì thế, hắn đã vay tiền đám côn đồ ở khu bến cảng đến mặt muốn chay rồi, thế lực nào trong đây hắn cũng đều la ɭϊếʍƈ qua cả.
Lâm Vượng Tài có thế mạnh là hắn có sức khỏe, bốc vác rất được việc.


Nhưng gần đây, do cày ải quá vất vả mà Lâm Vượng Tài đâm ra bị viêm phổi, vì lo lắng cho anh hai mà Lâm Thục Di mỗi cuối tuần sẽ từ ký túc xá ra đây để chiếu cố cho anh hai mình.


Nhiều lần nàng trốn trót lọt trong nhà, hôm nay xui xẻo bị phát giác được, cũng may có Thẩm Nhất đứng ra ứng cứu, nếu không chỉ sợ Lâm Thục Di đã hoa tiêu ngọc vẫn.
- Trong đây có tất cả 10 băng nhóm lớn nhỏ, nhóm ít nhất vài chục người, băng đảng nhiều nhất vài trăm người!


- Số lượng rất nhiều! Quả nhiên này đây toàn là một đống cặn bã của xã hội!
- Này! Gấu Nga! Anh hai tôi và tôi không phải cặn bã!
Lâm Thục Di đứng sát bên đó tức giận giậm chân, cái gì ở đây toàn một đám cặn bã? Nàng và anh hai nàng là dân ở đây đó nha!
Phốc!


Đám đàn em đứng sau lưng Thẩm Nhất cố nén cười, ‘Gấu Nga’ – từ này quả thực rất đúng để tả Thẩm Nhất.
Thẩm Nhất nhìn sang tiểu khả ái đang phồng mang trợn má, hắn bật cười xoa xoa đầu nàng.
- Con nít biết cái gì! Mau vào nhà đi, một hồi Vượng Tài sẽ đi theo tôi một chút!


- Ai nha….bỏ cái tay anh ra!
Lâm Thục Di lắc đầu ngoầy ngoậy tránh thoát cái bàn tay còn bự hơn đầu nàng, ôm lấy cánh tay Lâm Vượng Tài, cảnh giác nhìn Thẩm Nhất.


- Cô đừng hiểu lầm, tôi không làm hại các người, chẳng phải anh của cô nhận biết đám côn đồ này sao, tôi dự định dẫn anh của cô một lần quét sạch hết đám cắt ké này!
Lâm Thục Di trong mắt tỏa sáng, nàng thực sự muốn trừng trị đám này từ lâu lắm rồi, bất quá.


- Nếu đi phải cho tôi đi theo, anh hai tôi bị viêm phổi chưa khỏi, tôi muốn đi theo chiếu cố anh ấy!
- Cô không sợ tôi đánh thua rồi bán cô gán nợ sao?
Thẩm Nhất trêu chọc nhìn lấy Lâm Thục Di, cô gái này là điển hình của miệng cọp gan thỏ, tuy nhiên vẫn còn rất chính nghĩa nha.


Lâm Thục Di lâm vào trong do dự, sau đó nhìn về phía nam tử đang bị đánh kêu cha gọi mẹ ở đằng kia, lại nhìn thật kỹ về phía Thẩm Nhất.
Nàng cắn răng lắc đầu.
- Tôi không sợ!
Thẩm Nhất hiếu kỳ nhìn xem nàng.
- Tại sao lại không sợ?
Lâm Thục Di chớp chớp mắt to nhìn lấy Thẩm Nhất.


- Bởi vì anh sẽ bảo vệ tôi!
-….
Thình thịch!
Thẩm Nhất là mạnh mẽ cỡ nào, hiện tại hắn có thể nghe thấy nhịp tim của mình đang đập.
Hữu lực vô cùng.
Đây là gì? Tại sao lại như thế?
- Tiến hành kiểm tra toàn thân!
Thẩm Nhất âm thầm ra lệnh cho hệ thống quét một lần cơ thể mình.


- Đinh! Không phát hiện bất cứ bất thường gì trong cơ thể! Chỉ có hô hấp tăng cao cùng với vùng Limbic trong thùy não đang hoạt động một cách bất thường!
- Tiến hành quét kỹ vào chi tiết!


- Đinh! Phát hiện thùy não giải phóng lượng lớn dopamine, là chất dẫn truyền thần kinh, giúp thúc đẩy cảm giác ham muốn, hưng phấn, hài lòng…
- Ngừng điều tra…
Thẩm Nhất thấy Lâm Thục Di đang chầm chầm nhìn lấy mình, không hiểu sao quay mặt sang chỗ khác, bộ dạng như xấu hổ vậy.


Hành động ‘đáng yêu’ ấy của Gấu Nga chọc cho nàng cười khanh khách, mà đám đàn em thì mắt trừng khẩu ngốc.
- Họa tào! Thẩm gia biết yêu!
- Mẹ nó! Nhỏ tiếng một chút!
Tên vừa mới thốt ra nhanh chóng bị đám người xung quanh che miệng, sợ hãi con gấu này thẹn qua hóa giận mà nhai sống bọn chúng.


- Thằng nào dám động tới người của tao?
Vừa lúc đó, một tràng tiếng quát tháo từ xa truyền lại.
Mọi người đồng thời nhìn lại, thấy một nam tử rất gầy mang theo mười mấy tên côn đồ đi tới, trong tay mỗi tên một cái ống nước, bộ dáng cực kỳ hung ác.
- Cẩu ca, cứu em.


Nam tử đang ăn đòn nhất thời hét lên, cuống quýt bò từ đất dậy, muốn chạy tới, lại bị Cuồng Tử đạp cho lật ngửa ra đất.
- Còn động đậy tao giết.
Cuồng Tử lạnh lùng nói, thiết côn trong tay khua mấy cái khiến nam tử kia run lẩy bẩy.
- Mày ở lại trông nó, chúng mày theo tao.


Cuồng Tử cùng toàn bộ người tay cầm gậy sắt, bộ dáng mười phần sát khí đi tới sau lưng Thẩm Nhất, nhìn chằm chằm đám người vừa mới đến.
Tên cầm đầu gầy gầy bên kia thấy nhiều người như vậy cũng chột dạ, nhưng vẫn sải bước đi tới.


- Hừ. Chúng mày chờ chết là vừa, động đến tao sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.
Trên mặt bị đánh không ra hình thù nhưng nam tử vẫn cố gào lên, trong lòng hưng phấn, đã bắt đầu suy nghĩ xem nên trả thù bọn Thẩm Nhất thế nào.


Đối diện, người gầy kia mang theo mười mấy người đi tới trước Thẩm Nhất ba thước thì dừng lại. Vào giờ phút này đột nhiên không gian trở nên yên tĩnh. Cuồng Tử, Thẩm Nhất, và nam nhân gầy gò, ba người giống nhau đều gắt gao nhìn chằm chằm đối phương.


- Mày là cẩu ca trong miệng nó! Mày có phải là bang chủ của cái gì Trường Nhạc bang không?
Thẩm Nhất đi thẳng vào vấn đề, hắn muốn trực tiếp dần chết đám lãnh đạo của bang này.
Tên nam nhân gầy gò bị kêu là Cẩu ca đó lắc đầu, ánh mắt âm hiểm nhìn xem Thẩm Nhất.


- Tao không phải là lão đại, nhưng tao là cánh tay phải của hắn, tao nói cho tụi bây biết, đám tụi bây chọc tới…
Ầm!
Thẩm Nhất nghe Cẩu ca nói thế, lắc đầu, một cước như thiểm điện đá ra ngoài.
- A…aaa..aa


Cẩu ca bị đá bay vào đám đàn em đứng phía sau, trên ngực hắn lõm xuống một đoạn, thở ra thì nhiều, mà hít vào thì ít.
- Vậy là ‘cánh tay phải’ của lão đại mày bị tao bẽ gãy rồi! Đi, lôi hắn đi tìm tiếp ‘tam chi’ còn lại!


Thẩm Nhất nhanh chóng phân phó Cuồng Tử xách đầu Cẩu ca dậy, đi đến sào huyệt của bọn chúng.
Hôm nay.
Sẽ là ngày mà bến cảng bỏ hoang này dấy lên huyết vũ.
Lâm Thục Di sợ hãi nấp đằng sau Thẩm Nhất, hắn mỉm cười hỏi nàng.
- Sợ?
- Làm gì…làm gì có!


Huyết tinh như thế, ai mà không sợ, nhưng bản tính miệng cọp gan thỏ của nàng đã được đẩy đến cao nhất, nàng đá vào chân Thẩm Nhất một cái rồi hừ mũi quay mặt đi.


Thẩm Nhất cũng không thèm để ý, cho một tên đàn em cõng lấy Lâm Vượng Tài li khai, tên này bất đắc dĩ trở thành người chỉ điểm.
- Đi thôi! Hôm nay việc còn nhiều lắm!
- Ai nha…đợi…đợi một chút!


Sải chân của Thẩm Nhất có biết bao xa, một bước đi của hắn bằng ba bốn bước chạy của Lâm Thục Di rồi, nhìn thấy nàng trán đầy mồ hôi chạy theo mình.
Thẩm Nhất trêu chọc nói.
- Chân quá ngắn!
- Hừ! chân ngắn đáng iu!!!


Hắn nhìn bộ dạng tiểu khả ái này, thật sự rất đáng yêu, Thẩm Nhất không nói một lời ẵm lấy Lâm Thục Di, cho nàng ngồi lên vai mình.
- Nha! Biến thái!
- Đừng động đậy! Nếu cô muốn ở nhà thì tôi không cản!
-!!!


Lâm Thục Di ngồi trên vai Thẩm Nhất, đỏ mặt không thôi, cái này nhìn vào như cặp cha con đi tản bộ vậy.
Nàng phồng phồng má chọc cho cái đầu Thẩm Nhất thành cái ổ quạ.
Mà đám đàn em đi sau lưng thì là ôm bụng cười không ngớt.
…………………………