- Có cái gì vui để xem à? Anh bỏ lỡ thứ gì sao?
Lôi Gia Âm đứng ở trước cửa lều, xoay xoay cổ nghe răng rắc thành tiếng, miệng ngáp liên hồi, mắt hắn đã có hai quần thâm như cú mèo vậy.
Vừa rồi anh ta còn ở trong lều, vốn không thấy gì, chỉ là nghe được tiếng của Tống Tổ Nhi nên mới tò mò lên tiếng bắt chuyện mà thôi.
Thẩm Ngôn từ trong mộng bức bừng tỉnh, vội ho một cái rồi nói.
- Cô bé hỏi tôi thấy con thỏ béo ú này có đẹp hay không?
Tiểu cô nương này thật sự cái gì cũng dám nói, làm hắn một trận thổn thức không thôi.
Lôi Gia Âm nghe vậy liền bị hấp dẫn sự chú ý, nhìn thấy con thỏ béo trong tay Thẩm Ngôn thì vui vẻ đi qua chỗ hắn.
- Cậu bắt con này ở đâu thế, tổ tiết mục có cả dụng cụ để bắt thỏ à?
Thẩm Ngôn thở dài, đáp:
- Bắt bằng tay thôi, lần thứ ba rồi đấy.
- Hả, cái gì lần thứ ba? Cậu bắt được ba con thỏ rồi sao?
- Tôi đã trả lời vấn đề này được ba lần rồi!
Thẩm Ngôn bắt đắc dĩ nói, tiếp đó hắn giơ con thỏ trong tay lên, lớn tiếng nói:
- Tất cả mọi người nghe cho kỹ nhé, con thỏ mập đây là vừa rồi tôi bắt được trên sườn núi, là dùng tay không mà bắt đó.
Lôi Gia Âm, Tống Đan Đan, Tống Tổ Nhi, ba người nghe vậy đều bật cười to.
- Mà Lôi ca, tôi nói anh này, mới có một đêm sao em nhìn anh xuống sắc thế!
Nhìn thấy nét mặt mệt mỏi, hai mắt thâm quần của Lôi Gia Âm, Thẩm Ngôn giả ngu hỏi, trong lòng lại là cười thầm không ngớt.
Lôi Gia Âm nghe thấy hắn hỏi thế, kéo lấy vai hắn nói nhỏ.
- Tối hôm qua tôi bức bối cả đêm, không hiểu sao hưng phấn dị thường, nếu không phải còn lí trí, e rằng tôi đã ‘đấu kiếm’ với Nhạc ca của cậu rồi! Haiz, rượu này anh tởn tới già, không dám uống nữa!
- Ha ha ha!
Thẩm Ngôn đã biết trước hậu quả, ôm bụng mà cười, cũng may tối hôm qua có Cổ Lệ Na Trát ngủ chung, nếu không Thẩm Ngôn chỉ sợ phải tự mình chơi với ‘Ngũ Long Công Chúa’ rồi.
(bàn tay năm ngón ta vẫn kiêu sa – tự hiểu nhé ?)
Nhìn thấy mọi người đang chú ý đến bên này, Lôi Gia Âm nhanh chóng chuyển chủ đề.
- Bắt như thế nào hay bắt ở đâu không quan trọng, quan trọng nhất là giờ chúng ta làm món gì để ăn đây? Thế nào, tiểu béo này cũng phải nặng tầm bốn năm cân là ít nhỉ.
Tống Đan Đan cũng từ xa chạy đến, nhìn thấy bé thỏ xám mập mạp, mũm mĩm, mắt nàng hiện lên toàn là ánh sao.
- Con thỏ này nhìn ngon thế!
-….
Thẩm Ngôn cùng Lôi Gia Âm đứng hình mất năm giây, bọn họ còn tưởng cô nàng sẽ “Oa! Con thỏ thật dễ thương!” hay “Oa! Chúng ta có thể nuôi nó không?”….đại loại thế.
Nhưng không ngờ Tống Đan Đan thương cái bụng của mình hơn là con thỏ.
Thẩm Ngôn cười nói:
- Em thích cách suy nghĩ của chị đấy, các cô bình thường khi nhìn thấy thỏ toàn phản ứng là bảo nó đáng yêu, chứ không phải bảo là ăn như thế nào, mà nói đi cũng phải nói lại, xem ra tâm lí của chị cũng có chút biến thái đấy.
Lôi Gia Âm cười ha ha, hào hứng hùa theo:
- Phải rồi, tuyệt đối là tâm lý biến thái hay đại khái là bệnh tâm thần đi.
- Hai người các cậu mới là bệnh tâm thần, các cậu đúng là loại ‘tư duy thẳng nam’ ( ) mà trên mạng người ta hay nói.
- Sắt thép thẳng nam!
- Hợp kim titan thẳng nam!
Đông Lỵ Á, Lưu Sư Sư người trước người sau cùng đi tới, hai mỹ nhân thay nhau trêu trọc Thẩm Ngôn và Lôi Gia Âm. Sau đó tự nhiên ngồi xuống bên người Thẩm Ngôn, giơ ngón tay thon dài ra chọc chọc vào mặt con thỏ xám nọ.
Cổ Lệ Na Trát lén lén lút lút đi ra khỏi lều, như một ninja ẩn vào trong đám người.
- Oa! Không phải Na Trát yêu dấu đây sao, đêm qua ‘mất máu’ mà huyết sắc vẫn không tệ nha!
- Đúng rồi! Tỷ muội mình cùng ra kia HÀN HUYÊN, TÂM SỰ một chút về thế sự nhân sinh, về những con người phản bội, bạc bẽo trong cõi đời này nhá!
Cổ Lệ Na Trát nào thoát khỏi hai cái radar Đông Lỵ Á cùng Lưu Sư Sư, mỗi nàng cắp một bên nách nở ra nụ cười tươi như hoa lôi kéo lấy Cổ Lệ Na Trát đi xa.
Cổ Lệ Na Trát ngoái đầu nhìn lấy Thẩm Ngôn mang ánh mắt cầu cứu, nhưng mà nàng phát hiện, Thẩm Ngôn bắt đầu giả điếc, vẫy vẫy tay tạm biệt ba nàng.
- Lên đường bình an!!!
- Lên cái đầu anh!!! Thẩm Ngôn! Anh chờ đó!!!....
Thẩm Ngôn bật cười không để ý đến ba nàng rồi, hắn nhấc con thỏ đứng dậy:
-Thôi không giỡn nữa, để tôi nhanh làm cơm, hôm nay còn phải lên đường tiếp nữa.
Tống Đan Đan ɭϊếʍƈ môi, hỏi:
- Sáng nay chúng ta ăn cái gì ?
Thẩm Ngôn giơ con thỏ lên lắc lắc.
Lôi Gia Âm kinh ngạc hỏi lại:
- Thật sự là muốn ăn nó sao?
Thẩm Ngôn trả lời:
- Em có bảo là mình nói giỡn à?
- Quá tàn nhẫn đi.
Nhạc Vân Bằng mắt thâm quầng, đi đến nghe thế thì thốt lên.
Thẩm Ngôn thản nhiên đáp:
- Vậy một hồi anh đừng có ăn!
Nhạc Vân Bằng rất nhanh liền buông con thỏ ra, giơ tay lên kéo ngang miệng, ra ý là tôi đã khóa miệng lại rồi, một bộ dáng yên tĩnh như thể nãy giờ mình chưa hề nói gì.
Tống Đan Đan ở bên cạnh nói:
- Thẩm Ngôn, mới sáng sớm cũng đâu thể ăn nhiều thứ như vậy, vả lại cũng không đủ thời gian, cậu trước cứ giữ nó lại đi đã, chờ có thời gian lại làm sau. Sáng nay mọi người muốn ăn gì để chị nấu nào.
Thẩm Ngôn nghĩ thấy cũng đúng, tất cả mọi người đều mới rời giường, lập tức ăn đồ nhiều dầu mỡ cũng không tốt, hơn nữa hôm qua vừa mới chén đẫy bụng thịt dê xong, sáng nay vẫn là nên ăn cái gì nhẹ nhàng, đơn giản thì ngon miệng hơn.
- Chị Đan Đan nghỉ ngơi đi, để em nấu là được rồi.
Thẩm Ngôn vừa nói vừa đi đến gần bờ sông, trực tiếp rửa ráy khắp một lượt cả người con thỏ xám xám bẩn bẩn ấy.
Tống Đan Đan nghe vậy bèn bảo:
- Không có gì, chị cũng đâu mệt.
Thẩm Ngôn không quay đầu lại, chỉ đơn giản đáp:
- Không phải là em sợ chị mệt, chủ yếu là em không tin tưởng tay nghề của chị thôi.
- Ha, được lắm. Chị đây cũng muốn nổi nóng rồi. Nè nè, ba người các cô đừng có quay lưng phủi mông đi, mau ra mặt hộ tôi, bộ ở nhà một chút địa vị cũng không có hay sao hả?
Tống Đan Đan vội tóm tay Đông Lỵ Á, Lưu Sư Sư cùng Cổ Lệ Na Trái lại.
Cổ Lệ Na Trát sau một hồi chịu ‘tra tấn’, nàng đã giải thích cặn kẽ mình với hắn thực sự chưa làm gì, lúc này hai nữ mới nửa tin nửa ngờ thả nàng ra.
Chưa đút kiếm vào vỏ cũng được coi là chưa làm gì đúng không, Cổ Lệ Na Trát tự lẩm bẩm thế.
Không ngờ đi đến đây, nghe Tống Đan Đan nói thế, gương mặt ai cũng hiên lên nét thẹn thùng.
Ba cô gái, người thì nâng trán, kẻ thì ôm mặt, cô nàng còn lại thì quay đầu đi. Trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, ý nói:
- Chị bó tay thì tụi em cũng bó tay thôi. Ai mà trị được cái miệng của anh ta chứ?
…
- Anh làm gì mà kỳ cọ nó lâu vậy?
Đông Lỵ Á đi tới bên người Thẩm Ngôn, ngồi xổm xuống vỗ vỗ cánh tay của hắn, tò mò hỏi.
Làm thịt dê giết con thỏ, điều này cũng không có gì, miễn đừng giết chó giết mèo thì sẽ không ai nói gì hết.
Nhưng tốt hay xấu đều không biết được, người bình thường mà làm như thế đôi lúc đã đủ dậy sóng, huống chi là một người nổi tiếng.
- Tắm rửa cho nó sạch sẽ thì các cô mới ôm chơi được.
Động tác trên tay Thẩm Ngôn vẫn không ngừng, hắn cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nhàn nhạt trả lời.
Đông Lỵ Á nghe xong liền ngẩn người ra, một lúc sau mới nở nụ cười tươi rói, nàng quay lại nói với Tống Đan Đan:
- Kỳ thật Thẩm Ngôn nhà bọn em cũng rất biết quan tâm đến người khác mà chị, chẳng qua là do cách thể hiện quá mạnh mẽ thôi.
Tống Đan Đan cười ha ha. Không bình luận gì về mối quan hệ đặc biệt của mấy người trẻ tuổi này.
Thẩm Ngôn tắm sạch cho con thỏ béo đó xong liền nhét vào tay ba người Đông Lỵ Á, dặn dò các nàng cách chơi với nó để không bị nó cắn hay cào trúng. Sau đấy liền chạy đi tìm đồ nghề dựng bếp lò lên chuẩn bị làm điểm tâm, trốn tránh ánh mắt ai oán của Cổ Lệ Na Trát.
Con hàng này vẫn đang cay cú hắn nãy giờ, tham lam quá làm chi rồi bây giờ chính nàng phải ra mặt giải thích với hai nữ Đông Lỵ Á cùng Lưu Sư Sư cơ chứ, cùng lắm thì thu luôn hai nàng cho rồi đi.
Tống Đan Đan đi tới bên cạnh hắn, đoạn mỉm cười trêu:
- Chị nghe nói là tay nghề của em tốt lắm nên cố ý đến đây học hỏi nè, mong rằng em không từ chối.
Thẩm Ngôn ăn ngay nói thật:
- Đương nhiên không từ chối, trình độ của em hiện tại nếu muốn cũng hoàn toàn đủ tư cách trở thành sư phụ của người khác. Nếu chị muốn học thì em sẵn sàng hướng dẫn thôi.
Tống Đan Đan phì cười:
- Sao chị lại cứ có cảm giác mèo khen mèo dài đuôi ấy nhỉ, bất quá nhận thức cũng tương đối cao. Được lắm, chị theo em học.
Thẩm Ngôn cười cười, không có ý định giải thích. Lời hắn nói vốn là sự thật, đầu bếp đẳng cấp Tông sư không phải là thứ mà người quen nấu ăn hay thậm chí là nấu ăn giỏi bình thường có thể so sánh. Đứng ở độ cao không giống nhau nên nhận thức đương nhiên cũng không giống nhau.
- Để nấu mỳ sợi ngon thì chị phải nhớ: ba phần ở sợi mỳ, bảy phần ở nước dùng. Nước dùng thì tùy khẩu vị của người ăn mà nêm nếm đậm đà hay thanh đạm, nhưng nói chung, nước dùng chính là yếu tố quyết định rất lớn tới chất lượng của tô mỳ. Dĩ nhiên, sợi mỳ cũng là thứ không nên xem nhẹ. Nước dùng thì lát em chỉ chị nấu sau, bây giờ chúng ta sẽ chuẩn bị mỳ trước đã.
Thẩm Ngôn vừa nói vừa nhanh tay chuẩn bị các nguyên liệu cơ bản.
- Sợi mỳ nên trơn nhẵn, đồng thời phải mềm nhưng không nhuyễn, co giãn nhưng không được thô ráp, cứng sượng. Muốn làm được điều này thì bột mì là thứ quyết định chủ yếu nhất. Thế nhưng các loại mỳ làm sẵn hiện tại đều khó mà đáp ứng được nhu cầu này, vậy nên chúng ta chỉ có thể nhào bột thủ công thì mới tạm ổn.
Thẩm Ngôn đổ bột mì từ trong túi ra, mấy ngón tay nhẹ nhàng di chuyển, không bao lâu sau, ở giữa liền xuất hiện một cái hố tròn nhỏ, hắn đổ nước vào đó rồi bắt đầu mạnh tay nhào bột.
Hắn trộn đều bột mì với muối và nước, nhào đều tay tới khi bột khô hẳn thì bắt đầu chậm rãi vẩy một ít nước vào, sau đó canh kỹ để hỗn hợp bột lúc này không quá khô hoặc quá nhão.
Rất nhiều người cảm thấy nhào bột mì rất đơn giản, kì thực lại không phải, vẩy nước nhiều hay ít, cường độ nhào bột mì mạnh hay nhẹ, cán bột quá dày hay quá mỏng... đều sẽ ảnh hưởng đến hương vị của món mỳ.
Tay nghề của Thẩm Ngôn tất nhiên là không cần nói thêm, mì vắt trong tay hắn cứ được cán dài ra rồi gấp lại, lặp đi lặp lại nhiều lần, bởi vì nếu bột mà không được cán kỹ thì sợi mỳ sẽ khá vữa, không thể dẻo dai được.
Mới đầu Tống Đan Đan còn không thèm để ý, chỉ cho là Thẩm Ngôn đang bốc phét và làm ra vẻ lành nghề, nhưng nhìn một lát cô liền giật mình thay đổi suy nghĩ, phát hiện ra Thẩm Ngôn vậy mà quả thật có tay nghề.
Không nói những cái khác, chỉ riêng việc tự tay nhào bột để làm sợi mỳ này cô chưa chắc làm được.
- Sao việc này mà em cũng biết vậy, hơn nữa còn có thể làm tốt như thế?
Tống Đan Đan không nhịn được liền hỏi.
Thẩm Ngôn không trả lời vấn đề của cô, chỉ chuyên tâm hướng dẫn:
- Nhào bột mì thì chị nhất định phải chú ý tỉ lệ giữa bột mì và nước, chú ý cả nhiệt độ của nước nữa. Chị đụng tay vào tô nước trước mặt mà xem. Việc này thì không có số liệu đo đạc chính xác nào hết bởi vì tùy từng loại bột mì khác nhau mà số lượng nước vẩy vào sẽ khác biệt. Cho nên chủ yếu là dựa vào cảm giác của mình thôi, chị dùng tay mà cảm nhận. Đây, chị bóp mạnh cục bột để cảm nhận đi. Để vắt mì vo lại không mềm không cứng, co giãn, có hình mà không nát thì đây là quy cách tiêu chuẩn nhất, mà muốn được vậy thì chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm tích lũy, không thể đi đường tắt.
Tống Đan Đan gật gật đầu, một bộ dáng khiêm tốn học hỏi.
Giờ phút này không chỉ có Tống Đan Đan, Đông Lỵ Á, Lưu Sư Sư.... mà ngay cả các thành viên khác của đoàn « Hoa Dạng Thiếu Niên », thậm chí vài nhân viên công tác cũng tụ tập đến nhìn, vừa xem Thẩm Ngôn giảng lý thuyết vừa coi hắn thực hành ngay tại chỗ.
Bởi vì có kỹ năng thụ nghiệp cấp Tông sư nên Thẩm Ngôn ‘giảng bài’ rất đơn giản dễ hiểu lại không kém phần sinh động, thú vị.
Cho dù là người không một chút hứng thú đối với việc nấu nướng như Tống Tổ Nhi cũng cực kì nghiêm túc lắng nghe.
………………..
( ) Tư duy thẳng nam: từ lóng ngôn ngữ mạng Trung, dùng để chỉ những anh chàng nói năng bộc trực, hay phũ, thẳng như ruột ngựa, EQ tương đối thấp, không biết nịnh bợ hay dỗ ngọt phái nữ, dễ làm mếch lòng đối phương.
“Hợp kim titan thẳng nam” hay “sắt thép thẳng nam” chỉ là kiểu nói đùa hùa theo của Lưu Sư Sư, Cổ Lệ Na Trát… Như kiểu người Việt mình hay bảo là:
- Hoàn toàn đồng ý!
- Hoàn toàn chì ý!
- Hoàn toàn thép ý!
p/s: Ngày mai cuối tuần nên ta bạo chương, ai đi ngang qua nhấn like ủng hộ ta một cái nhé. Cám ơn mọi người.