Tiến hành trao thưởng xong xuôi, Lục Vô Song đưa tiễn dám người Kiều Phượng Nhi đi qua thông đạo đến Song Tử Thành.
Bọn họ có ba ngày làm quen với tổng bộ Guild, đồng thơi tìm kiếm thêm thông tin về nơi mà mình sắp đặt chân đến.
Kiều Phượng Nhi cùng Kiều Hoàng Nhi vô cùng hưng phấn, tạm thời chia tay mà đi tìm hiểu về nơi mà bọn họ vun đắp tình yêu…à không…là nơi mở rộng lãnh địa.
- Con có hiếu kỳ tại sao ta phải giữ mình con ở không?
Trong sảnh chỉ còn đứng đó Thẩm Ngôn cùng Lục Vô Song, nàng nở một nụ cười xinh như hoa hỏi lấy hắn.
- Con …Tôi không biết, nhưng mà Tiểu Hàn có từng đề cập qua…rằng Lục hội trưởng là muốn nói chuyện riêng với tôi!
Thẩm Ngôn rất hiếu kỳ vì sự xung hô đó của Lục Vô Song, giờ phút này hắn mới kỹ lấy người thiếu phụ đang đứng trước mặt mình, nàng mặc một chiếc váy dường như hơi mỏng, dưới ánh đèn lại càng thêm vẻ mông lung.
Ngọn gió khẽ thỗi vài lọn tóc mai của nàng nhẹ nhàng bay lượn khiến cho khí chất của nàng vô cùng xuất trần.
Thẩm Ngôn há hốc mồm, dường như say sưa trong đó, thế nhưng không nghĩ tới nên biểu đạt ra sao, ngay cả tâm tư cũng xúc động. Trước mặt hắn hiện tại có một nữ tử tuyệt mỹ, giống như một tiên tử hạ phàm vậy.
- Khụ…khụ…
Lục Vô Song nhìn thấy ánh mắt của hắn, cộng với khí thế xuất trần ấy, không hiểu sao trong lòng có một ít xúc động, nhưng chợt nàng hồi tỉnh lại, mình nhưng là cô của hắn a…
Còn tiểu tâm tư cái cọng lông.
Ho nhẹ một tiếng để phá vỡ xấu hổ, Lục Vô Song thốt ra một câu để Thẩm Ngôn chấn kinh.
- Kỳ thực…ta là cô của con…
-
Thẩm ngôn giờ khắc này hoàn toàn mộng bức, ngay cả vẻ đẹp của Lục Vô Song cũng bị ném ra sao ót, Lục Vô Song là cô của hắn…chẳng phải có quan hệ với mẹ hắn sao?
Nhận thấy nét mặt của Thẩm Ngôn, Lục Vô Song hiểu ý gật đầu.
- Ta là chị em kết nghĩa với mẹ của con, tỷ ấy tên là Nguyễn Đinh San, con hãy nhớ rõ lấy!
Một quả tạc đạn ném vào mặt nước tạo nên sóng cao vạn trượng, tâm tình Thẩm Ngôn lúc này ngũ vị tạp trần, hắn thanh âm run run hỏi Lục Vô Song.
- Cô…cô cô, con có thể gọi cô là cô cô không? Con muốn hỏi một chút về tin tức mẹ của con!
- Cô cô
Lục Vô Song hiếu kỳ hỏi Thẩm Ngôn, danh xưng này là ý gì vậy?
- Xin lỗi, tại cô cô còn trẻ đẹp quá, con cũng kêu không quen miệng, nên kêu cô cô cho nghe trẻ một tý, cô cô gọi con Quá nhi cũng được!
Phốc!!
- Đúng là tiểu hỗn đản, cái miệng dẻo quẹo hà!
Lục Vô Song che miệng cười khẽ, miệng lưỡi tiểu hổn đãn này rất trơn tru, hèn chi hai cô gái lúc nãy đeo bám hắn không rời như thế, bất quá…kêu cô cô cũng nghe rất thuận tai, hơn nữa có người phụ nữ nào lại muốn mình già chứ.
- Xưng hô cô cô cũng được!
Lục Vô Song mỉm cười gật đầu.
- Thế cô cô, cha mẹ con hiện giờ thế nào, bọn họ có còn sống không?
Thẩm ngôn hỏi ngay vào trọng tâm vấn đề, Lục Vô Song từ tốn trả lời, kể lại câu chuyện năm ấy cho Thẩm Ngôn nghe.
Kỳ thực mọi chuyện bắt đầu từ khi dự án người cường hóa khởi động ở Hoa Hạ, Nguyễn Đinh San cùng Lục Vô Song là những nhà nghiên cứu khoa học lỗi lạc đương thời, bọn họ là bạn bè từ nhỏ, tốt nghiệp cùng trường rồi cùng theo đuổi dự án này, tình cảm còn hơn tỷ muội ruột thịt.
Sau khi kết nghĩa chị em với nhau, hai người thiếu nữ bắt tay vào nghiên cứu phát triển dự án người cường hóa.
Nguyễn Đinh San khi ấy đã quen và yêu một người tên Thẩm Bất Thuần, người đàn ông thuộc một trong những gia tộc lớn đứng đầu giới võ giả. Hai người có với nhau một người con chính là Thẩm Ngôn.
Trớ trêu thay, Nguyễn Đinh San lại là lớp người cường hóa đầu tiên, mà Lục Vô Song là thế hệ cường hóa thứ 2, việc dự án trải qua thời gian, dần dần biến tướng, trở thành công cụ mà chính phủ dùng để kiềm chế sự ảnh hưởng của quân đội.
Bị ảnh hưởng quyền lợi nghiêm trọng, đứng đầu quân đội là những gia tộc võ giả đã liên kết với nhau để trừ diệt cái dự án này, Thẩm gia cũng có trong số đó.
Vì Thẩm Bất Thuần là đại công tử của Thẩm gia, nhận thấy Nguyễn Đinh San là mối nguy hại cần phải trừ diệt.
20 năm trước, chúng cường giả đứng đầu quân đội đã mặc dạ phục tấn công thẳng vào sở nghiên cứu người cường hóa, để thủ tiêu toàn bộ dữ liệu nghiên cứu, trong đó có Nguyễn Đinh San.
Cũng may khi đó, Thẩm Bất Thuần đã biết sự việc không ổn, dẫn gia đình trốn chạy, trên đường, Thẩm Bất Thuần vì cản lại truy sát mà bị liên minh võ giả giết chết.
Mẹ của hắn biết không thể mang theo Thẩm Ngôn khi đó còn chưa đầy một tháng tuổi bên người, nàng vội vàng gửi nhờ nơi cô nhi viện, sau đó li khai để hấp dẫn cừu nhân.
Đến đây.
Mọi chuyện đã gần như sáng tỏ.
- Vậy…cha con vì bảo vệ gia đình mà chết…còn mẹ con thì mất tích?
Lục Vô Song vẻ mặt buồn bã gật đầu nói.
- Cha con vì gia đình mà chết, riêng mẹ của con may mắn trốn được, chạy xuống Quảng Tây tiếp giáp biên giới với Việt Nam để xây dựng lại thế lực, lập nên phe Kháng Chiến.
- Phe Kháng Chiến
Thẩm Ngôn miệng há hốc, phe Kháng Chiến, đây không phải một trong ba thế lực cắt cứ Kháng Chiến, Ác Nhân và Thú Nhân sao?
Hắn không ngờ đến mẹ hắn lại là đứng đầu của một thế lực phản động.
- Con đừng hiểu lầm mẹ con, thế lực mà mẹ con lập ra với mục đích đấu tranh đòi công bằng bình đẳng cho người cường hóa, trong các phe phái, thế lực của mẹ con là ôn hòa nhất đấy…hơn nữa…
Lục Vô Song đi đến bên người Thẩm Ngôn, môi kề gần vào tai hắn, hương thơm u lan tỏa ra ngoài, phả vào mặt hắn, làm Thẩm Ngôn ngứa ngáy không thôi.
- Ta cũng thuộc thế lực của mẹ con đấy! Ta với mẹ con thỉnh thoảng vẫn giữ liên lạc với nhau đấy!
- Là "tay trong" sao?
Thẩm Ngôn bất ngờ nhìn xem Lục Vô Song đang gần sát với mình.
Lục Vô Song nháy mắt với hắn một cái, đoạn nói.
- Ngoài ra ta mãi chờ ở đây cũng là mong có ngày tìm được con đấy, không ngờ ngày này cũng đã đến, con đừng trách mẹ con không quan tâm đến con nhé, kỳ thực tỷ ấy vô cùng thương nhớ con, lúc trước có phải có một con chó luôn đi theo bảo vệ con không? Chủ nhân của nó là Nguyễn Đinh San đấy!
Thẩm Ngôn nghe đến đây, trong lòng một trận cảm động, hắn đã biết con Lucky – con chó becgie cường hóa đầu tiên mà hắn gặp, thì ra đã âm thầm theo dõi bảo vệ hắn từ suốt những năm đầu rồi.
Mãi đến khi hệ thống Thẩm Ngôn thức tỉnh, con Lucky đã trao cho hắn nguồn sinh mệnh bản nguyên cuối cùng của nó, kết thúc 20 năm nhiệm vụ.
- Thế mà ta còn tưởng vận khí cứt chó gì…thì ra một tay mẹ ta sắp đặt cả!
Một giọt nước mắt lặng yên từ khóe mắt Thẩm Ngôn tràn xuống gò má.
Tâm hắn cảm thấy thật đau.
Cha cũng đã mất.
Hiện tại chỉ còn mẹ là người thân ruột thịt duy nhất của hắn trên cuộc đời này.
- Con…có thể gặp mẹ được không?
Lục Vô Song nhanh chóng lắc đầu.
- Hiện tại vẫn chưa được, con thực lực quá yếu, bây giờ quân đội cùng Não Nguồn đang tìm gắt gao để tiêu diệt tỷ ấy, ngay cả ta cũng không cách nào liên lạc, trừ khi mẹ con tự chủ động liên lạc ta mà thôi!
Thẩm Ngôn cúi đầu, trong miệng lẩm bẩm.
- Quân đội sao, võ giả sao…sẽ có một ngày ta sẽ lật đổ tất cả, còn cái gì chó má Thẩm gia, ta vốn dĩ là từ cô nhi viện mà ra, mà cha ta cũng chết, ta chẳng còn thứ gì liên quan đến cái Thẩm gia đó cả, họa chăng chỉ là giống cái họ mà thôi!
Hiện tại hắn là một thành viên trong quân đội, hắn muốn lợi dụng điều này để tươngcó thể lấy được nhiều tin tình báo hơn, giúp cho mẹ của hắn. Thẩm Ngôn cũng không vội nói điều này cho Lục Vô Song, dù sao việc này càng ít người biết càng tốt, Lục Vô Song tuy là cô cô của hắn nhưng cả hai chỉ mới gặp lần đầu.
Thẩm Ngôn chưa thể buông bỏ lòng cảnh giác được.
…..
Nhìn bóng lưng tràn ngập ý chí chiến đấu mà rời đi của Thẩm Ngôn, Lục Vô Song thầm gật đầu, đây là Thẩm Ngôn mà nàng muốn thấy, biến đau khổ thành sức mạnh.
Hít sâu lấy một hơi, Lục Vô Song thầm xin lỗi hắn.
- Xin lỗi con…ta chỉ còn cách nói dối về cha con và…chị của con nữa!
Kỳ thực Lục Vô Song đã nói dối tất cả về cha của Thẩm Ngôn, ngay cả tên cũng vậy, nàng thực sự không muốn nhìn thấy Thẩm Ngôn đau khổ thế nào khi biết cha hắn – Thẩm Tứ lại chính là người đuổi giết mẹ hắn, tự tay phá hủy đi cái gia đình hạnh phúc này.
Và người chị của hắn – Thẩm Nguyệt Lan, con cờ bị Não Nguồn tẩy não, hiện giờ chỉ là một cái khôi lỗi không hơn không kém.
Nói chung đều là do Thẩm Ngôn hiện tại quá yếu mà thôi, biết hết sự thật chỉ làm cho hắn thêm thất vọng.
……………………..