Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 184: Thực sự là một gia đình?

Một nhà của đại thúc Bayaer đều tới, có vợ, con trai trưởng, con trai thứ, con gái nhỏ, con dâu, cùng đứa cháu hẵng còn nhỏ xíu.


Ngoại trừ cô bé gái và đứa cháu trai còn quá nhỏ, chưa đủ sức cưỡi ngựa ra thì người nhà bọn họ đều tự mình cưỡi một con ngựa tới, quả nhiên không hổ là dân tộc được mệnh danh sinh ra trên lưng ngựa.


Đối mặt với những đại minh tinh từ nội thành tới, một nhà Bayaer đại thúc đều có vẻ rất câu nệ, lại thêm ngôn ngữ không thông cho nên cũng không nhiều lời, gật đầu chào hỏi một tiếng liền bắt đầu lôi đồ xuống tặng quà cho mọi người, thể hiện sự hiếu khách của mình.


Pho mát, bánh sữa xốp giòn, váng sữa non, thịt ngựa ướp muối, thịt bò khô. . .


Chỉ thoáng chốc, mỗi thành viên của đoàn « Hoa Dạng Thiếu Niên » đều được bao phủ bởi một đống lớn đặc sản địa phương. Riêng Thẩm Ngôn còn có nhiều hơn một phần lễ vật đặc thù, Bayaer đưa hắn một thanh đao Mông Cổ.


Đao không quá dài, cả đao cả chuôi cũng chỉ khoảng hơn mười lăm centimet. Chuôi đao được khắc hình thú uốn lượn rất đẹp mắt, thân đao sáng loáng, hiện ra ánh hàn quang. Chưa cần chém thử, chỉ vừa nhìn vào, Thẩm Ngôn liền nhận ra lưỡi đao sắc bén tới cỡ nào. Đây đúng là một món quà quá tốt.


- Đạ tạ! Đa tạ.
- Cám ơn cám ơn, mọi người quá khách khí rồi.
- Cám ơn anh chị, mau, mau tới đây ngồi đi, đừng có khách sao mà!


Đối với sự nhiệt tình mến khách của một nhà Bayaer, đám người Đông Lỵ Á Tống Đan Đan chỉ có thể liên tục nói cám ơn, đồng thời luôn miệng mời bọn họ cùng ngồi xuống.
Thẩm Ngôn dùng đao mà Bayaer mới tặng, cắt lấy thịt dê đã chín tới, lần lượt chia cho mọi người.


Tiếp đấy ra hiệu cho tất cả mọi người cùng bưng chén lên, hắn và Lôi Gia Âm, Nhạc Vân Bằng đều uống rượu sữa ngựa đựng trong chén mà Bayaer vừa mang tới, các cô gái thì chủ yếu là uống nước ngọt.


Không phải bọn họ không uống được rượu, mặc dù tửu lượng hơi tệ thật, nhưng nói chung vẫn là có thể uống. Chỉ có điều máy quay đang chĩa vào như thế, nữ minh tinh lên ti vi mà vai kề vai, thoải mái uống rượu bia cùng các nam nhân thì cũng không phải là chuyện hay ho gì.


- . . . Cảnh sắc đẹp như vậy, bầu không khí cũng tốt như thế, Đan Đan tỷ, chị là đại tỷ ở đây mà, nói vài lời đi.
Thẩm Ngôn vui vẻ quay sang nói với Tống Đan Đan.
Tống Đan Đan cũng không từ chối, hào hứng đứng lên nói:


- Được thôi, vậy để chị nói vài câu. Người xưa từng nói rằng, tu trăm năm mới được ngồi cùng một thuyền, tu ngàn năm mới có thể được ngủ chung chăn gối. Nhóm chúng ta hôm nay có thể tập hợp cùng một chỗ, tôi cảm thấy như vậy so với ngồi cùng một thuyền còn quý giá hơn. Việc này nói rõ duyên phận của chúng ta ít nhất cũng phải nhờ mấy trăm năm tu hành rồi. Vì mấy trăm năm khổ luyện ấy, hôm nay mấy người chúng ta nhất định phải ăn thật ngon, uống thật say, chơi thật vui vẻ, cũng hi vọng duyên phận của bọn mình, tình hữu nghị của bọn mình… có thể vĩnh viễn kéo dài tiếp, cạn ly!


- Cạn ly!
Đám người nhao nhao cạn sạch rượu trong chén, ngay cả mấy cô gái cũng hào hứng uống sạch đồ uống trong ly.


Đây là lần đầu tiên Thẩm Ngôn, Lôi Gia Âm cùng Nhạc Vân Bằng được uống rượu sữa ngựa, cảm giác không tệ chút nào. Rượu này không nặng độ, hơn nữa còn có chút mùi sữa thơm vấn vít quanh mũi, đúng là một trải nghiệm rất thú vị.


Cạn chén xong, mọi người bắt đầu ngồi xuống ăn dê nướng nguyên con.


Trời lạnh mà được ngồi bên bếp lửa, lại có thịt dê nướng thơm phưng phức ngay trước mặt, kích thích vị giác của tất cả mọi người ngồi đây. Ai cũng ăn vô cùng nhiệt tình đến nỗi vứt bỏ cả hình tượng, miệng dính đầy mỡ bóng loáng, thế nhưng tay vẫn không ngừng gắp tới.


Con dê này là do chính tay Bayaer tự mình lựa con thịt săn chắc nhất cho bọn người Lôi Gia Âm, vả lại ở đây còn có Thẩm Ngôn – đầu bếp có tay nghề cực cao siêu, thế nên không cần nghĩ cũng biết chắc hương vị sẽ thơm ngon tới cỡ nào.


- Ha ha, mỹ vị nhân gian là đây, uống rượu, ăn thịt nướng, cuộc đời còn gì sung sướng hơn!
- Tới giờ em mới biết ăn thịt dê nướng ngay trên bếp lửa sẽ ngon tới vậy!
- Chao ôi, anh có cảm giác chính mình có thể ăn sạch hết cả một con dê đó. Thẩm Ngôn, tay nghề của cậu tuyệt thật, anh đây bái phục.


- Đúng rồi, Thẩm Ngôn nướng dê khéo quá, cái này chị còn phải học hỏi em nhiều.
- Ngẫm lại thì người hạnh phúc nhất chẳng phải là ba cô nương kia sao. Chị Đan Đan xem xem, trong nhà có sẵn một đầu bếp như thế, thể nào mà mỗi ngày các em ấy đều chẳng được ăn đến căng no bụng ấy chứ.


Mấy đại minh tinh này bình thường lúc nào cũng chú ý đến hình tượng, chú ý đến dáng vẻ, lời ăn tiếng nói… Nhưng bây giờ bọn họ đã hoàn toàn vứt sạch hình tượng sang một bên. Ngay cả đũa cũng không thèm dùng, trực tiếp dùng tay cầm thịt dê lên ăn cho thỏa thích.


Một bữa ăn dê nướng nguyên con, ăn xong thì nhóm người « Hoa Dạng Thiếu Niên » đoàn đều thấy vô cùng hạnh phúc cùng thỏa mãn.
Bất quá đối với video livestream, cộng đồng mạng đang xem trực tuyến mà nói thì đấy không phải là chuyện tốt đẹp gì cho cam.
"Nửa đêm phóng độc, tội lỗi thiên tru."


"Thẩm lão sư à, em là học sinh của anh mà, một chút tình nghĩa anh cũng không chịu làm sao? Livestream mà lại dùng vũ khí sinh hóa kiểu này thì có khác gì anh ép chết người ta hả?"


"Má nó, lão tử đi làm vất vả cả ngày, mới vừa nằm xuống định ngắm các đại mỹ nữ một chút thì nào ngờ các người liền cho tôi xem mấy thứ như thế, đây là muốn lão tử thèm chết có đúng không?"
"Khẳng định là diễn, ăn không ngon chút nào đâu, quả nhiên đều là diễn viên cả."


"Thẩm lão sư, tui vừa tan ca làm nè, bây giờ có thể lên đường lái xe một mạch tới đó luôn, có thể thương tình chừa cho tui một miếng thịt dê nướng được không, nếu không… nếu không… cho tui gặm xương cũng được nữa.”


"Không nghĩ tới thầy Thẩm còn khéo nướng thịt như thế, ước gì trong trường cũng mở thêm một môn dạy nướng thịt ha."
". . ."
Cộng đồng mạng liên tục dội bom hai chữ "Muốn ăn" lên đầy màn hình khung chat, thế nhưng bọn họ cũng chỉ có thể cách màn hình mà tưởng tượng mùi vị của nó mà thôi.


Tống Đan Đan đã sớm cắt ra một phần dê nướng lớn tặng cho nhân viên công tác của tổ tiết mục, phần còn lại tất nhiên đều bị mười mấy người bao gồm nhà Bayaer và các thành viên « Hoa Dạng Thiếu Niên » chia nhau ăn sạch sẽ.


Cơm nước no nê xong, bọn họ liền thỏa mãn đứng lên vận động tay chân cho bớt căng bụng. Một nhóm người thì đem nồi niêu xoong chảo dọn dẹp sạch sẽ, giá đỡ nướng thịt dê cũng dọn vào; một nhóm khác thì lo nhặt củi chất lên thêm trên đám lửa hồng bập bùng, biến đám chạy âm ỉ nho nhỏ ban nãy thành ngọn lửa cao vút, sưởi ấm cho cả đoàn nhân viên xung quanh.


Mọi người lần nữa ngồi xuống, vây quanh lửa trại lại thành vòng tròn, ánh lửa bừng bừng chiếu rọi lên trên mặt mỗi người.
Thẩm Ngôn ngồi chếch qua hướng Bắc, bên trái là Đông Lỵ Á, bên phải là Lưu Sư Sư.


Vừa mới ngồi xuống, Lưu Sư Sư lập tức tựa đầu vào bả vai Thẩm Ngôn. Đông Lỵ Á cùng Thẩm Ngôn câu có câu không trò chuyện một lát, sau đấy cũng mệt mỏi dựa vào người hắn, cánh tay vô ý đặt ở trên đầu gối Thẩm Ngôn.


Xung quanh Thẩm Ngôn luôn có một loại khí tức vô cùng dễ chịu, khiến cho các nàng trầm mê trong đó.
Nhìn thấy Lưu Sư Sư bên cạnh đôi vai đang khẽ run, tựa hồ bị gió lạnh thảo nguyên thổi tới, Thẩm Ngôn vươn một tay ra phía sau ôm lấy eo nàng, truyền một chút chân khí giúp nàng ấm áp hơn.


Đối với hắn, đây là một hành động đơn giản, nhưng đối với Lưu Sư Sư thì lại không đơn giản như thế.
- Hắn là ý gì đây? Là chấp nhận ta sao? Hay chỉ đơn thuần là chiếm tiện nghi ta mà thôi, ta có nên giãy dụa ra không?


Bất quá suy nghĩ là thế, nhưng sự ấm áp từ vòng tay Thẩm Ngôn truyền đến, Lưu Sư Sư cũng là không có ý vùng thoát ra.
Mà bên cạnh, Đông Lỵ Á cũng chứng kiến tất cả, theo bản năng cũng dựa sát vào hắn hơn.


Một nhà bốn người, chỉ có Cổ Lệ Na Trát là một mình lẻ loi trơ trọi ngồi cạnh bên Đông Lỵ Á. Thấy tình cảnh đó, miệng nhỏ nàng không tự chủ được vểnh lên, thỉnh thoảng lại u oán nhìn về phía Thẩm Ngôn bên kia như đang muốn trách móc hắn.


- Còn nhìn cái gì! Đã danh nghĩa vợ chồng thì cũng diễn cho giống một chút, đến, ngồi vào lòng tôi này!
Thẩm Ngôn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng đó của Cổ Lệ Na Trát, phì cười một tiếng, chỉ chỉ phía trước của mình nói đùa.


Nhìn thấy Thẩm Ngôn đã dang hai chân ra mời mình ‘an tọa’. Cổ Lệ Na Trát hai má đỏ hồng, cuối đầu không nói lời nào thế mà thật dịch chuyển thân thể ngồi vào lòng hắn.
Cả bốn người thoáng chốc yên tĩnh xuống….
Tình cảm là thứ mà dùng lý trí là không thể nào suy nghĩ ra được.


Mối quan hệ của 4 người ngay từ đầu đã vô cùng vi diệu, giả giả thật thật đan xen với nhau, tam nữ trong lòng hiện tại đều là rối như tơ vò.
Rốt cục, mình là yêu hắn, hay tất cả chỉ là đùa giỡn với nhau đây?...


- Đẹp quá, chị thật sự không nghĩ tới tham gia tiết mục lần này lại có được một chuyến hành trình cùng trải nghiệm đáng nhớ như thế.
Tống Đan Đan ngửa đầu nhìn trời, cảm thán nói:
- Không biết bao lâu rồi chị không có cơ hội được nhìn thấy nhiều ngôi sao lấp lánh như vậy.


Lúc này sắc trời đã tối, đêm nay thời tiết rất đẹp, ánh trăng sáng ngời cùng bầu trời đầy sao khiến cả trời đêm lấp lánh vô cùng đẹp mắt.
...................................