Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 18: Người cha thần bí.

Người đàn ông nhìn về phía Hoàng Bác, mở miệng nói:
“Báo cáo tình huống hiện tại!”
Hoàng Bác quỳ gối phía dưới cung kính đáp:
“Báo cáo chủ nhân!


Thẩm Ngôn hệ thống của hắn có lẽ đã thức tỉnh, tuy ta không có dò xét ra Hệ thống nhưng sự kiện phát sinh ngày hôm trước sảnh khách sạn ta đã phát hiện hắn có thể sử dụng được kỹ năng, hơn nữa là kỹ năng khá mạnh!”


Người đàn ông hài lòng gật gật đầu, kỹ năng Thẩm Ngôn lấy từ đâu hắn cũng đại khái biết được rồi. Thầm nghĩ “Thiên phú quả thật không tồi a! Rất có tương lai!”


Hoàng Bác thận trọng nói. “Thưa chủ nhân! Hiện giờ Hệ thống hắn đã thức tỉnh, Chip của hắn rất cần cho tổ chức, chúng ta có cần ‘đưa’ con Chip đó về không?” vừa nói Hoàng Bác vừa đưa tay lên làm động tác cắt cổ.


Phía bên kia, người đàn ông trung niên nghe thế tức giận vỗ bàn: “Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi? Thẩm Ngôn hắn, ngươi không thể động đến! Ngươi có biết nếu Thẩm Ngôn tiếp tục sống, Hệ thống của hắn sẽ phát triển đến bậc nào không hả? Đừng tưởng ngươi nổi tiếng rồi muốn làm gì thì làm, một tay ta nâng ngươi vào showbiz được, một tay ta cũng có thể hủy diệt ngươi! Ngươi chỉ cần chấp hành tốt nhiện vụ, hộ vệ bên hắn không để bị phát hiện là được, ngươi hiểu chứ?”


Hoàng Bác vội vã dập đầu lia lịa. “Xin lỗi chủ nhân! Thuộc hạ biết sai! Xin chủ nhân trách phạt!”
Người đàn ông lắc lắc tay: “Đây là lần cuối! Ta không muốn lập lại, còn nữa, sự việc trước đây ngươi giải quyết gọn gàng chứ?”


Hoàng Bác mắt lóe lên tinh quang, cung kính nói: “Thưa chủ nhân, việc sắp xếp năm idol cưới Thẩm Ngôn không có lỗ hổng, mọi việc đã giải quyết ổn thỏa, có điều dường như chỉ có Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba là có tình cảm với hắn, ba cô gái còn lại thuộc hạ vẫn đang âm thầm quan sát.”


“Không sao cả, tình cảm từ từ bồi đắp cũng được. Sự việc hôm nay đến đây thôi, ngươi nghỉ ngơi đi!” Thân ảnh người đàn ông dần dần biến mất, căn phòng khôi phục yên tĩnh như ban đầu.


Hoàng Bác âm thầm lau mồ hôi hột, nói chuyện với chủ nhân thực sự rất áp lực. Sự kiện năm nữ cưới Thẩm Ngôn lúc trước là một tay hắn sắp xếp. Trên đời chẳng có việc gì mà ‘Không làm mà muốn có ăn’ cả.


Đêm đó, đi uống rượu thực chất có đến sáu người, trong đó Hoàng Bác cũng ở trong nhóm. Theo nhiệm vụ mà chủ nhân giao phó, hắn đã bỏ thuốc vào cho năm nữ uống, làm các nàng say mụ mị, dùng đồng hồ thông minh quét nhãn, xóa đi một phần ký ức việc hắn đi cùng các nàng, sắp xếp cho Thẩm Ngôn gặp được năm nữ, thuận gió đẩy thuyền, thế là thành ra sự việc như ngày hôm nay.


Phía bên kia, người đàn ông dựa người vào ghế, cười gian nói: “Đinh San a Đinh San! Lúc trước nàng quản chặt ta, không cho ta mèo mả gà đồng, hôm nay ta đem 5 nữ minh tinh tặng cho hắn làm quà thức tỉnh, ngươi sẽ không giận thổ huyết đi? Hehehe.” Hắn vừa cười vừa nhìn vào mặt dây chuyền hắn đang đeo, trên đó là một khuôn mặt đẹp tú lệ, khuynh quốc khuynh thành, không hiểu sau nụ cười hắn chợt tắt, cảm thấy lòng đau nhói.


Ầm!
Cửa phòng của gã bỗng dưng bị đánh văng ra, đi vào trong phòng khoảng 5 người, vận vest đen, kính đen, khi đi vào xung quanh 5 người vô tình tản mác ra sát khí. Bầu không khí bỗng chốc nóng lên, từ bên trong đi ra một lão già tầm 60 tuổi, bước lên trước cung kính thi lễ với người trung niên.


“Thưa cậu chủ! Lão gia bên kia rất mong ngài trở về, ngài đã rất nhiều năm không về rồi. Lão gia đang cần ngài trở về giúp sức cho gia tộc!”


Người trung niên thản nhiên đốt lên điếu thuốc, rít một hơi khói rồi nhìn về phía lão già, hắn thừa biết đám rùa già này luôn đeo bám hắn, nên thuận tiện hôm nay giải quyết một bận luôn, ánh mắt vô cùng thâm thúy của người trung niên làm lão già không dám đối mặt.


“Thế ta có cần giao luôn cái tổ chức ta đang gầy dựng cho cha ta hay không!”
Lão già cười cười:
“Đó là tất nhiên! Khi cậu chủ về sẽ được lão gia phân phối cho nhiệm vụ khác, việc trong gia tộc rất nhiều, cam kết ngày sau thiếu gia sẽ phát triển hơn nữa chứ không vùng vẫy trong vũng nước đục này!”
Ầm!


Gã trung niên tức giận lộn cái bàn.
“Giao cái rắm, kể từ lúc cha ta cho người đuổi giết vợ con của ta thì ta với hắn đã ân đoạn nghĩa tuyệt rồi, hắn ham muốn sức mạnh tổ chức của ta chứ nào quan tâm ta, các ngươi đừng phí lời, ta Thẩm Tứ này há để cho người bày bố! Cút hoặc chết!”


Lão gia lắc đầu chuyện lúc trước đuổi giết vợ con thiếu gia là tình thế bắt buộc, ai biểu bọn họ là địch nhân đây, lão giả không giải thích nhiều ra hiệu cho 4 người. “Lên! Bắt hắn về!”


Nhiệt độ bỗng chốc tăng vọt cấp số nhân, linh khí bốn phía tràn ngập về chỗ 5 người, trên thân 5 người kích phát ra ngập trời hỏa diễm.
Tu vi bốn Nguyên Anh kỳ, một Hóa thần kỳ toàn bộ bạo phát.


4 người Nguyên anh kỳ cấp tốc lao lên, một người trong số đó dùng công pháp bắn một quả cầu lửa cỡ bự về phía Thẩm Tứ.
Thẩm Tứ chậm rãi dụi dụi tán thuốc, ra lệnh: “Kích hoạt Chiến giáp!”
“Kích hoạt chiến giáp thành công!


Kích hoạt trạng thái chiến đấu!” giọng nói của Hệ thống trong đầu hắn vang lên.
Oanh!


Quanh thân Thẩm Tứ tràn ngập quang điện, như chiến thần viễn cổ thức tỉnh, từ vùng đan điền, điện mang chạy ngang dọc, bao khỏa toàn bộ cơ thể hắn hình thành nên bộ Chiến giáp với những đường vân sáng chằn chịt như mạng nhện. Lõi trung tâm ở trán của hắn tích tụ nhiệt lượng bùng phát ra uy năng thổi bạo hỏa cầu đang bay tới. Trên vai bộ giáp hắn lập lòe 5 sao sáng chói, đẳng cấp Ngũ tinh. Hắn là người chơi hệ Nhanh nhẹn, chuyên khắc chế đám võ giả ưa dùng trận pháp này.


Thân thể Thẩm Tứ cấp tốc hóa lớn có 3m cao, 2 cánh tay mọc ra 2 đường đao dài hai mét tắm trong lôi điện, hai chân phiêu phù trên không, sau lưng hắn là bộ phản lực đẩy đang rền vang chờ phát động, kỹ năng [Cối xay] thi triển, xoáy vào trung tâm bốn người với tốc độ âm thanh. Một tên vừa mới xuất thủ chưa kịp lui lại phòng ngự bị Thẩm Tứ như cối xay thịt lao vào bị chém thành huyết vụ, kình phong thổi quét nội tạng người đó rơi đầy lên mặt 3 người còn lại.


Ba người còn lại cấp tốc lui lại trên mặt tràn đầy hoảng sợ, vận dụng pháp bảo phòng ngự. Lão giả mi mắt trực nhảy, không ngờ thiếu chủ nhà mình quyết đoán, tàn nhẫn đến thế, tiến lên quát lớn. “Kết trận!”


“Phong Thiên Tỏa!” bốn người nhanh chóng kết ấn, lấy lão già làm chủ, một lưới lớn màu đồng đen cổ xưa cấp tốc hình thành phát ra hào quang, phù văn ngang dọc bao phủ lấy mặt lưới dấy lên từng đạo hỏa nhiệt bảo khỏa Thẩm Tứ vào bên trong.


“Tru diệt!” Lão già quát lớn, nguyên khí trong đan điền cấp tốc xoay tròn, ầm ầm cộng hưởng với pháp trận. “Đã ngươi không về thì chết ở chỗ này đi, gia tộc không có kẻ phản bội như ngươi!”
Thẩm Tứ ngửa cổ cười lớn, trong mắt tràn đầy bi thương và thống hận.


“Muốn giết ta? Có mỡ đó mà húp!”
Từng luồng ngọn lửa bạo phát, bốn phương tám hướng tiến đánh về phía Thẩm Tứ nhằm thiêu chết hắn. Thẩm Tứ tâm niệm vừa động, bên hông tử điện di chuyển, hiện ra hai quả bom Nhiệt áp.
Hắn bấm chốt ném ra, một tầng lưới điện che phủ bộ giáp của hắn.


Ầm! Ầm!
Trong vài giây, hai vụ nổ khủng bố tạo ra hỏa diệm gần với nhiệt độ của lõi Mặt trời, đốt cháy không khí làm nó giãn nở một cách đột ngột tạo ra các sóng chấn động đánh tan dàn lưới đồng đen của Phong Thiên Tỏa.


Theo trận pháp phá diệt, nhiệt độ của quả bom tỏa ra xung quanh, rút tất cả không khí tạo một vùng chân không trong tích tắc.
Ba người bị sóng xung kích chấn dính lên tường, phun một ngụm máu tươi, việc pháp trận bị hủy đã cắn trả đến bốn người.


Lão giả bị chấn lùi ra 10m, đầu tóc rối bù, hắn nhanh chóng thôi động pháp bảo, quyết tâm dù có tiêu hao chân nguyên cũng phải giết bằng được Thẩm Tứ “Cấp tốc giết hắn! Hắn quá nguy hiểm.”


Ba người kia trượt xuống, vội vàng móc ra một viên chữa thương đan vào miệng, hội tụ linh khí lần nữa muốn thôi động công pháp, nhưng bọn hắn bỗng chốc biến sắc. Hỏa hệ của bọn hắn không cách nào khởi động, đồng thời một cảm giác hít thở không thông tràn đến, áp bách bốn người.


“Ngươi làm thế nào?” Lão giả bưng bít lấy cổ họng, mặc dù võ giả có thể lâu ngày không ăn không uống nhưng không thể không hít thở a.


Thẩm Tứ không nói một lời chớp lấy thời cơ [Tốc biến] vọt đến chém bay đầu hai tên, tay trái hắn khai triển ra Súng Laser bắn vào đầu người còn lại, nung nhão não hắn từ bên trong, dù có pháp bảo phòng ngự cũng vô dụng, tên đó vô lực khụy xuống đất, chết đến không thể chết lại.


Thẩm Tứ đi đến trước người lão giả, trong lúc lão đang luống cuống chưa điều động được nguyên lực, hắn vung chân trái phát động tên lửa tạo lực đẩy, đá tung pháp bảo phòng ngự của lão già. Mũi chân như mũi khoan khoan thẳng vào đan điền lão.
Uỳnh!


Lão già đâm thủng tường bay ra ngoài, xương ngực, đan điền toàn bộ vỡ nát, quan trọng là tu vi của lão cũng bị phế từ đây.
Lão té chỏng vó phun một ngụm máu tươi, một bàn tay vươn tới nắm cổ lão dậy. Trước mặt là Thẩm Tứ đã giải trừ khôi giáp, hắn nhìn lão già như nhìn thằng ngu.


“Có phải ông già quá nên bị ngu không? Ta dùng bom Nhiệt áp có nhiệt độ so với lõi Mặt trời trong khoảnh khắc, đốt cháy tất cả không khí tạo ra một vùng chân không, không có Oxi lửa làm sao cháy? Ông làm sao vận dụng hỏa hệ, làm sao hít thở? Oxi đó, biết oxi là gì không?” Vừa nói hắn vừa tán bốp bốp vào mặt lão già.


“Về nói với đám lão rùa già đó về học lại hóa học đi rồi đến tìm ta, nhân tiện gửi lời hỏi thăm sức khỏe tới lão cha của ta, kêu hắn đừng chết sớm quá, phải chứng kiến con trai hắn huy hoàng rồi hãy chết!” Thẩm Tứ nói rồi đá lão già văng ra, lão đau đớn ngất đi.


Thẩm Tứ từ trong túi lấy ra bao thuốc, ung dung làm một điếu, bất chợt điện thoại hắn reo lên, hắn bắt máy…..
“…………….”
“Ngũ hổ tướng các cậu cứ làm nhiệm vụ của mình, chuyện của ta, ta tự mình xử lý được”
“………………”


“Không sao! Bọn chính phủ và đám võ giả chết tiệt đó không làm gì được ta đâu! Đúng rồi các cậu nhớ chú ý động tĩnh bên phía [Não nguồn] nhé, có chuyện gì nhớ báo cáo ngay với ta.” Nói xong hắn cúp máy.


Do dự một chút, hắn lại nhấc máy lên đánh số gọi cảnh sát, khí tức sát phạt hoàn toàn biến mất, trở thành một ông chú hiền lành nhà bên. “Alo!Alo! Cảnh sát có phải không? Có một vụ nổ lớn ở khu XXX, đường XX, các anh mau tới đây nhanh. Tui thấy có mấy người bị nổ lòi ruột, bay đầu ở đây này! À, nhớ gọi giùm một xe cứu thương, có một ông già lúc chạy vấp đá té, gãy toàn bộ xương sườn, đang hấp hối! Ờ! ờ! Thế nhá!”


Để cho đám cảnh sát đến dọn xác cũng là việc tốt, hắn thừa biết lão cha hắn bên kia sẽ cho người lo hết vụ lùm xùm này, hắn hài lòng cười cười, một tia quang điện theo lòng bàn tay chấn vỡ chiếc điện thoại thành tro bụi.


Thẩm Tứ ung dung lẫn vào bóng tối, miệng vẫn cảm thán. “Haiz. Nhi tử a nhi tử, con hãy cố gắng sống tốt nhé! Chính phủ và đám võ giả não tàn đó vẫn đang nhìn chằm chằm vào ta. Đợi một thời gian nữa hai cha con ta sẽ gặp nhau.”
……………………….