Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 179: Chút nữa xử lý anh!

Chiếc xe chạy rất nhanh trên đường cao tốc, Thẩm Ngôn hạ kiếng xe xuống, cảm giác đón làn gió mát lạnh quét qua thật khiến để con người ta cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái.
- Thẩm Ngôn Thẩm Ngôn!


Giọng nói của Lôi Gia Âm truyền đến từ cái bộ đàm nhỏ bé bị quăng lăn lóc một bên xe, tuy thiết bị mà anh ta cung cấp cho mọi người đã bị các thành viên vô tình ‘đào thải’, thế nhưng Lôi Gia Âm vẫn rất cố chấp sử dụng nó.
- Nghe rõ!
Thẩm Ngôn cầm bộ đàm lên, trả lời.


- Phía trước 30 km có một trạm dừng chân, cậu có muốn tới đó nghỉ ngơi một lúc rồi hẵng đi tiếp không?
Thẩm Ngôn thở dài:
- Lão đại, mới đi chưa đầy hai mươi phút đấy, hiện tại đã muốn nghỉ ngơi thì không phải quá sớm à?
Lôi Gia Âm quan tâm đáp:


- Anh thì không sao, anh lái liên tục 24 tiếng cũng được, anh là lo lắng cho cậu thôi.
Thẩm Ngôn thản nhiên nói:
- Trong vấn đề này anh hoàn toàn không cần thiết phải lo lắng, sức lực tôi khá tốt, tôi tin chắc mình còn khỏe hơn anh nhiều đó.
Lôi Gia Âm phì cười:


- Lời này thì anh không phục đâu nhé, cậu chỉ giỏi chém gió suông thôi.
Thẩm Ngôn cũng bật cười:


- Tôi thèm mà chém gió với anh. Anh biết trong giới động vật, làm thế nào để phán đoán xem một con giống đực cường đại hơn so với những con cùng loài khác không? Chính là xem số lượng phối ngẫu của nó đấy. Tôi có năm người, xin hỏi vị tiên sinh đây, anh thì sao?


Thẩm Ngôn nhưng là chưa tính Trương Tố Tố, Kiều Phượng Nhi cùng Kiều Hoàng Nhi, thân phận của mỗi nàng đều ít nhiều có chút đặc thù, hắn hiện tại chưa thể công khai các nàng được.
- Ha ha ha ha ha!
Bộ đàm truyền đến tiếng cười ha ha không ngừng của Lôi Gia Âm, Nhạc Vân Bằng cùng Tống Đan Đan.


Mà trong xe bên này, Đông Lỵ Á, Lưu Sư Sư cùng Cổ Lệ Na Trát nhao nhao trừng mắt, muốn bày ra bộ dáng nổi giận đùng đùng, thế nhưng ý cười nơi khóe môi thì làm thế nào cũng không kéo xuống được.
- Lôi Tử, nói cho anh biết một ít kinh nghiệm lái xe khá là có tác dụng nhé.


Thẩm Ngôn cầm bộ đàm lên, hắng giọng nói.
- Kinh nghiệm gì thế?
Thẩm Ngôn thần bí đáp:
- Anh mở cửa sổ xe xuống, vươn tay ra ngoài, đón gió rồi nắm thật chặt vào.
Lôi Gia Âm trả lời:
- Đã xong, rồi sao nữa?
Âm thanh thản nhiên của Thẩm Ngôn vang lên:
- 60km/h là C, 80km/h là D, 100km/h là E.
- Hắc hắc hắc!


Bên trong bộ đàm truyền đến tiếng cười quái dị của Lôi Gia Âm.
Những người khác thì chưa kịp phản ứng, thấy Lôi Tử cười khùng khục như vậy, Nhạc Vân Bằng liền tò mò hỏi:
- Có mùi biến thái đúng không, chứ không sao tự nhiên hai người lại cười bỉ ổi thế này?


Mấy thành viên còn lại mang theo vẻ hiếu kì, cũng đều hạ kiếng xe xuống, đưa tay đón gió rồi nắm chặt vào, từ từ nhắm mắt cảm thụ.
Mà thời điểm sáu vị khách mời đang “thực hành” bài học Thẩm lão sư vừa dạy, thì ở trên mạng, khung chat đã náo loạn không thôi.


Cộng đồng mạng người đông lắm kỳ tài, bọn họ đều không cần thực hành, trong nháy mắt liền minh bạch ý tứ của Thẩm Ngôn.
"Thẩm lão sư tuyệt đối là ‘lão tài xế’ chuyên nghiệp có ba mươi năm kinh nghiệm, giám định xong xuôi."


"Thẩm lão sư giao bài tập về nhà kìa, đây là trọng điểm, thi cuối kỳ chắc chắn sẽ kiểm tra lại, các bạn ghi nhớ nhé, 60 bước là cup C rồi, tuyệt đối không nên chọn sai đáp án nghe chưa?”


"Tui đang đang ở trên xe ngay bây giờ nè, vừa mới ‘cảm thụ’ xong ha ha ha ha. Tốc độ xe lên khoảng 55km/h đích thật là C, Thẩm lão sư quả nhiên rất có kinh nghiệm sinh hoạt."
"Khoan đã khoan đã, tiểu đệ thật sự chưa hiểu, 60km/h tại sao lại là C?”


"A ha ha, tui vừa phát hiện một kẻ ngu ngơ thành thật nè, mọi người mau tới khi dễ hắn đi."


"Làm người tốt một lần vậy, giải thích cho lầu trên đây, lúc đang lái xe mà duỗi tay ra ngoài cửa sổ, đón gió nắm vào, cảm giác giống như đang được chạm vào cái ấy ấy của nữ nhân. C D E là loại hình lớn nhỏ, tùy theo khung xương và số đo vòng một.”


"Thật là… một tài xế có kinh nghiệm đầy mình. Tại hạ bái phục."
"Thẩm lão sư dù sao cũng là có năm cô vợ lận, kỹ thuật điều khiển banh đương nhiền thuần thục hơn đám cẩu độc thân chúng ta, âu cũng là chuyện bình thường mà."


“Đón gió mà tự tưởng tượng ra để làm gì, tui có thâm niên FA hơn hai mươi năm nay rồi, tui muốn được thực hành với người thật việc thật kìa.”


“Lầu trên thôi đi, tôi toàn đi phương tiện công cộng, muốn được cảm nhận gió để tự sướng tí mà còn chẳng được đây, làm như có mình ông FA ấy.”
". . ."
Mấy thành viên trên xe cảm thụ một lát xong đều minh bạch ý tứ trong đó, chuyện này cũng không quá khó lý giải.


Tống Đan Đan hừ một tiếng, cầm điện thoại lên nói:
- Nha Nha, Sư Sư, Na Trát, chị nói cho các em biết, các em nhất định phải quản chặt ông chồng nhà mình đi nhé. Cậu ta vừa mới dạy hư cái gì kia, phải nhớ là trong nhóm chúng ta còn có trẻ vị thành niên đấy.


- Rõ rồi chị Đan Đan, bây giờ bọn em sẽ chấp hành gia pháp liền đây.
Đông Lỵ Á vừa dứt lời liên buông điện thoại xuống. Nàng liếc nhìn Lưu Sư Sư, Cổ Lệ Na Trát. Ba ánh mắt nhìn thoáng qua nhau rồi cùng chuyển hướng sang nhìn chằm chằm kẻ còn lại trong xe, sắc mặt vô cùng khó coi.


Thế nhưng thái độ của Thẩm Ngôn vẫn cực kỳ bình tĩnh.
- Không cần quá kinh ngạc, lái xe nhiều thì đương nhiên sẽ mẫn cảm hơn đối với tốc độ, người xưa vẫn thường nói, trăm hay không bằng tay quen mà.
Hắn tỉnh bơ đáp.
Đông Lỵ Á hừ một tiếng, cười lạnh nói:


- Không nhìn ra à nha, thì ra kinh nghiệm của anh phong phú như thế, xem ra là đã kinh lịch qua không ít rồi nhỉ?
- Có muốn thử chút không?


Thẩm Ngôn cố ý nở ra nụ cười ranh mãnh, một tay cầm vô-lăng, tay còn lại vươn tới Đông Lỵ Á, làm ra động tác bóp bóp, từng ngón tay hắn điêu luyện uốn lượn như xà vậy.


Động Lỵ Á bỗng nhiên cảm thấy trước ngực một trận ngứa ngáy, nhất là chứng kiến từng ngón tay hắn cử động, khuôn mặt không tự chủ đỏ lên, hừ một cái rồi quay mặt đi chỗ khác.
Lưu Sư Sư ngồi phía sau thì nói:
- Trên xe không tiện động thủ, đợi khi nào dừng xe sẽ chỉnh đốn lại anh.


Thẩm Ngôn cười cười, một cước giẫm chân ga, đuổi theo phía sau chiếc ô tô của Lôi Gia Âm.
.......................