- Thẩm Ngôn anh lợi hại thật đó, công đầu đều do anh cả!
Tống Tổ Nhi một mặt sùng bái nhìn xem Thẩm Ngôn, nàng tuổi tác còn rất nhỏ, chỉ mới 17 tuổi đầu, cái tuổi mà tình yêu vừa chớm nở.
Rất dễ xúc động, thu hút bởi người khác giới. Hơn nữa Thẩm Ngôn lại ưu tú như thế, đẹp trai như thế, Tống Tổ Nhi nói không phải tâm động là điều không thể nào.
Cô bé tuy chỉ là vị thành niên, nhưng cơ thể đã trong giai đoạn phát dục, bộ ngực mới nhú liên tục cọ sát vào cánh tay Thẩm Ngôn làm mặt hắn thoáng chốc đen thui.
Hắn cũng không phải lolicon nha, tuy thanh xuân tuổi trẻ lúc nào cũng có một hương vị hấp dẫn, nhưng yêu thích trẻ quá lại đâm ra là trở thành biến thái.
- Nam mô…em chưa 18! Em chưa 18! Em chưa 18! Nam mô….
Lầm rầm tụng niệm châm ngôn, đè ép cái con ɖâʍ long mắt mù thể loại trinh nữ nào cũng muốn táp trong đan điền, Thẩm Ngôn nở nụ cười xoa xoa lấy đầu Tống Tổ Nhi.
- Cám ơn em! Vì em cũng vì nhóm chúng ta, anh cũng phải bỏ ra hết sức mình chứ! Đây là thành công chung của cả đội!
Bị Thẩm Ngôn ‘vô tình’ đẩy ra, Tống Tổ Nhi có chút tiểu hụt hẩng, nhưng khi nhìn thấy ba cặp mắt ‘oán độc’ của Cổ Lệ Na Trát, Đông Lỵ Á cùng Lưu Sư Sư, nàng bất giác rụt cổ lại, thè ra cái lưỡi thơm tho chạy sang ôm Tống Đan Đan.
Xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Dù đã lấp ɭϊếʍƈ nhưng hành động đó của Tống Tổ Nhi vẫn khiến Đông Lỵ Á các nàng không cao hứng chút nào, thậm chí trong lòng còn thấy hơi khó chịu.
Một lần là ngẫu nhiên, hai lần thì giải thích như thế nào?
Tống Tổ Nhi à, em đã mười bảy tuổi rồi, chứ không phải là con nít bảy tuổi đâu, bộ trong nhà không có ai dạy em nam nữ thụ thụ bất thân sao? Hơn nữa chính cung của người ta còn đứng sờ sờ ở đây, cũng chưa có chết nha!
- Hừ!! Lại lòi ra cái tiểu hồ ly tinh!
Cổ Lệ Na Trát trề môi bất mãn nói.
Đông Lỵ Á cùng Lưu Sư Sư đồng thời nhìn sang nàng gật gật đầu biểu thị đồng ý.
Chỉ là trước mắt dù sao cũng đang quay tiết mục, cả chục cái máy quay chĩa vào người các nàng, thế nên dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt cũng không ai bộc lộ điều gì. Chỉ là cả ba người đều rất ăn ý, nhàn nhạt chen vào giữa để tách Tống Tổ Nhi ra xa khỏi Thẩm Ngôn, còn ánh mắt nhìn nàng ta sau đấy thì. . . Không chút thân mật.
...
Theo ekip hướng dẫn, bảy người lục tục trở lại gian phòng ở lầu một, Lôi Gia Âm vội tiến lên đón, khẩn trương hỏi:
- Thế nào rồi? Chúng ta kiếm được bao nhiêu tiền?
Nhạc Vân Bằng lớn lối đáp:
- Huynh đệ tỷ muội chúng ta hợp sức xuất mã mà tiểu tử nhà ngươi còn dám hỏi câu đó à? Hiển nhiên là lấy được trọn vẹn năm vạn khối tiền rồi. Lôi Tử, hiện tại phải xem thành quả của cậu đó. Chúng tôi đã cố gắng lấy nhiều tiền nhất có thể rồi, nhưng sắp tới chi xài như thế nào thì do cậu sắp xếp nhé.
- Yên tâm yên tâm, không thành vấn đề. Nãy giờ tôi đã nghiên cứu qua một lượt rồi, mọi người ngồi xuống đi, để tôi nói sơ lược về dự định của mình cho mọi người nghe.
Lôi Gia Âm lấy một tờ giấy nháp chi chít ra, dự định giải thích kế hoạch của mình cho các thành viên.
Thấy vậy, đạo diễn bèn lớn tiếng hô:
- Khoan đã, thời gian cũng không còn sớm, các vị khách mời vẫn nên nghỉ ngơi, ăn cơm trưa trước đi.
Kỳ thực mang tiếng là cơm trưa nhưng cũng đã hơn hai giờ chiều rồi, nghiệp diễn viên ăn uống thất thường, cho nên mọi người cũng không cảm thấy khó chịu, nhưng cũng phải trang bộ dáng manh manh dễ thương cho khán giả có cái mà xem chứ.
- Oa, rốt cục cũng được ăn cơm trưa, em đói sắp chết rồi đây!
- Đi thôi Lôi Tử, vừa ăn vừa nói kế hoạch của cậu.
Nhạc Vân Bằng khoác tay lên vai Lôi Giai Âm, vui vẻ kéo anh ta đi.
Tám người chia nhau ngồi lên mấy chiếc xe của chương trình để đi đến một khách sạn mà tổ tiết mục đã sớm đặt chỗ, chỉ chờ người tới là nhân viên bắt đầu dọn thức ăn lên.
Đồ ăn vô cùng phong phú. Bởi vì vốn tổ tiết mục hạn chế tài chính cho chuyến du lịch của bọn họ cũng chẳng qua là vì hiệu quả của chương trình, chứ trên thực tế đài truyền hình Tương Nam cũng đâu thiếu tiền. Thù lao của mấy vị minh tinh còn lên tới hơn hai ngàn vạn mà nhà đài vẫn thừa sức chi thì một bữa cơm ngày hôm nay có đáng là bao.
Chỉ là đồ ăn mặc dù phong phú, nhưng cũng không phải là tất cả mọi người đều thấy hài lòng.
Đông Lỵ Á dùng đũa gắp một miếng cá tẩm gia vị, bỏ vào trong miệng nhai mấy lần, nhíu nhíu mày liễu, sau đó liền ghé sát bên tai Thẩm Ngôn, nhỏ giọng nói thì thầm:
- Còn không bằng món cá tối hôm qua anh làm, món đó ăn ngon hơn nhiều.
Thẩm Ngôn cúi đầu ăn cơm, lỗ tai ngứa một trận, cũng không nói chuyện.
- Mọi người cứ vừa ăn vừa lắng nghe nhé, bây giờ tôi sẽ nói qua một lượt về kế hoạch của mình.
Lôi Gia Âm rất nhanh liền buông đũa xuống, lấy ra một tờ giấy rồi nói với các thành viên xung quanh.
- Chỗ ở tôi đã đặt xong rồi, là một nhà bạt tương đối rộng rãi nằm ở ngay trên đại thảo nguyên, chỉ cần phóng mắt ra xa là có thể trông thấy đồng cỏ bao la, bát ngát trước mặt. Tuyến đường tôi cũng đã nghiên cứu, thế nhưng cụ thể đi như nào thì phải chờ xem tình huống cụ thể của nhóm chúng ta rồi mới quyết được. Vì vậy bây giờ tôi sẽ đưa ra cho mọi người ba sự lựa chọn.
Lôi Gia Âm hắng giọng một cái, giơ 3 ngón tay lên, tiếp tục nói:
- Hiện tại chúng ta có ba phương thức, một là đi máy bay, hai là ngồi tàu cao tốc, ba là tự nhóm chúng ta lái xe. Thế nhưng tôi đề nghị là nên tự lái. Bởi vì bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, cũng là mùa du lịch cho nên rất khó săn được vé giá rẻ, mà vé máy bay hạng phổ thông cũng đã khoảng hơn một ngàn ba trăm, nhóm chúng ta có tám người thì tổng cộng cần chi ra hơn một vạn khối tiền rồi. Tàu cao tốc giá cả cũng không lệch mấy, cũng là gần một vạn.
Chính vì thế nếu chúng ta tự lái xe là thích hợp nhất. Tôi đã thương lượng qua với tổ tiết mục rồi, bọn họ sẽ thuê cho chúng ta hai chiếc xe thương vụ. Nếu không có gì khác thì chỉ cần chi một ngàn rưỡi cho mỗi chiếc xe, đây là đã bao gồm tiền xăng, tiền phí mua vé qua cầu và cái trạm gác trên cao tốc. Như vậy chúng ta chỉ cần bỏ ra tầm ba ngàn khối tiền là đủ, so với đi máy bay hay ngồi tàu cao tốc thì tiết kiệm được những sáu bảy ngàn, số tiền đấy để dành cho nhóm chúng ta tiêu vào những việc khác thì hơn.
Vả lại tự mình lái xe còn rất thuận tiện, nếu là ngồi phương tiện giao thông công cộng thì chúng ta chỉ có thể tới Hô Luân Bối Nhĩ trước, sau đó lại phải đổi xe đi đến Hải Lạp Nhĩ, như vậy sẽ mất thêm chi phí không cần thiết, trong khi nếu tự lái thì chúng ta sẽ bỏ qua Hô Luân Bối Nhĩ mà đi thẳng đến Hải Lạp Nhĩ luôn.
Tống Đan Đan nói:
- Nghe ý em vậy nghĩa là em quyết định chọn cách số 3 rồi đúng không?
Lôi Gia Âm thẳng thắn gật đầu, đáp:
- Đúng thế, so về tiền bạc lẫn thời gian thì em khá là tán thành cách số 3 này.
Lưu Sư Sư phản đối:
- Lái xe đường xa phết, như vậy thì sẽ rất mệt mỏi đi.
Lôi Gia Âm phì cười:
- Mệt mỏi chút cũng có sao đâu, hơn nữa lái xe là ba nam nhân chúng ta thay phiên nhau lái, các cô chỉ cần ngồi yên là được. Không có vấn đề gì đúng không Nhạc Nhạc, Thẩm Ngôn?
Thẩm Ngôn hỏi:
- Từ đây đến Hải Lạp Nhĩ khoảng bao xa? Với lại anh dự tính chúng ta sẽ lái trong bao lâu thì tới nơi?
Lôi Gia Âm ngập ngừng đáp:
- Ừm, tầm chỉ 1000 cây số, đại khái chắc khoảng 10 tiếng đồng hồ mà thôi.
Thẩm Ngôn ngỡ ngàng hỏi lại:
- Anh đây là đang muốn hành tôi mệt chết, sau đó kế thừa mấy cái tài khoản Vip trên web xxxx của tôi đúng không?
- Phốc!
- Ha ha ha ha ha!
- Khụ… khụ…
- Thẩm Ngôn ca, anh đừng đùa nữa, tôi đang uống nước mà, suýt tí nữa là sặc chết rồi đây này!
Đám người trong phòng cười vang một trận, ngay cả mấy nhân viên công tác cũng nhịn không được cười ha hả, Cổ Lệ Na Trát ngồi ở bên phải Thẩm Ngôn, nàng cười nghiêng ngả đến nỗi không tự chủ được ngả rạp dựa vào vai hắn.
Không biết là hữu ý hay vô tình nữa.
- Bậy nào, bậy nào, anh lấy tài khoản Vip của cậu làm gì.
Lôi Gia Âm vừa cười vừa xua xua tay, đoạn nói:
- Nghe thì có vẻ rất xa, kỳ thật cũng không xa như cậu nghĩ đâu. Nhóm chúng ta cứ coi như đấy là Road Trip đi ( ), nếu vậy thì sẽ thấy 1000 cây số cũng chẳng xa lắm.
Thẩm Ngôn gật đầu, mỉm cười đáp:
- Ban nãy đùa với anh thôi, tôi lái không có vấn đề gì đâu!
Đùa sao? Dù gì hắn cũng là cường giả Kết Đan kỳ, thân thể đã qua rèn luyện, mấy cái vụ lái xa đường dài như thế này không thể nào ảnh hưởng đến hắn được.
Lôi Gia Âm quay sang nhìn về phía Nhạc Vân Bằng, Nhạc Vân Bằng liền giơ hai tay lên bảo:
- Còn có mình tôi, xem ra tôi có phản đối cũng vô hiệu, vậy tôi liền liều mình bồi quân tử vậy, cứ quyết định theo ý kiến của Lôi Tử đi.
Lôi Gia Âm lại nhìn về phía mấy vị nữ đồng chí.
Tống Đan Đan vui vẻ đáp:
- Road Trip xác thực không tệ, chị cũng đồng ý với phương án tự lái xe đi, ngoài ra chị có thêm một đề nghị khác, dù sao nhóm chúng ta cũng có nhiều thời gian, cứ đi từ từ rồi cũng sẽ đến, không cần ép mình chạy một mạch suốt 10 tiếng như Gia Âm tính toán đâu. Cùng lắm thì đi nửa đường sẽ tìm chỗ dừng chân, dựng một cái lều vải nghỉ ngơi cho lại sức, dù sao đấy cũng là một loại trải nghiệm và du lịch mà.
Đông Lỵ Á gật đầu tán thành:
- Đúng rồi, đích đến của chúng ta là thảo nguyên, vừa vặn trên đường đi có thể thưởng thức phong cảnh thiên nhiên hùng vĩ xung quanh cũng tốt.
- Ban đêm cắm trại sẽ vui lắm đó, mấy người chúng ta còn có thể liên hoan dã ngoại nè.
- Chỉ có Tống Tổ Nhi còn nhỏ, chưa lấy bằng lái xe thôi, còn bọn em đều có bằng cả rồi, không cần các anh liên tục lái xe đâu, thỉnh thoảng đổi sang để bọn em lái một đoạn thời gian cũng được.
Mọi người đồng loạt nêu ý kiến, nhưng tựu chung tất cả đều vui vẻ đồng ý với phương án lái xe tới Hải Lạp Nhĩ mà Lôi Gia Âm đề xuất. Tuy rằng lái đường dài thì chắc chắn sẽ rất mệt mỏi, nhưng thứ nhất là thời gian thoải mái, tự do; thứ hai là tiết kiệm tiền; thứ ba là bọn họ có cơ hội ngắm nhìn cảnh vật đây đó hơn là ngồi máy bay hay tàu cao tốc, trên đường di chuyển bảo đảm chẳng nhìn thấy nổi cái gì.
- Vậy quyết định như thế nhé, chúng ta ăn cơm nước xong xuôi liền xuất phát?
Lôi Gia Âm hỏi ý kiến các thành viên.
Đông Lỵ Á nghe vậy liền đáp:
- Khoan đã, em tưởng chúng ta nên chuẩn bị đồ đạc một chút chứ, lều vải, chăn mền các kiểu nè, à đúng rồi, chúng ta sẽ nấu ăn đúng không? Nên mua sẵn nguyên liệu và đồ dùng làm bếp nữa chứ.
Tống Đan Đan hỏi cậu chàng nhân viên công tác đang đứng gần mình.
- Mấy thứ này bên hậu cần sẽ cung cấp cho bọn chị phải không?
Cậu thanh niên kia liền bảo cô chờ một chút, chính mình đi ra ngoài hỏi thăm đạo diễn, một lát sau mới quay lại, ái ngại trả lời:
- Chị Đan Đan, sếp em bảo bên chương trình sẽ không cung cấp bất kỳ sự hỗ trợ nào hết.
- Xem các cậu hẹp hòi chưa kìa!
Cổ Lệ Na Trát không nhịn được cảm thán một câu, sau đó than thở:
- Vậy tranh thủ đi mua thôi, chưa gì đã thấy hao hụt mất mấy ngàn khối tiền rồi.
Tống Đan Đan phì cười:
- Mua làm gì, chúng ta vẫn còn đang ở Kinh Thành mà, từ đây tới nhà của các thành viên hẳn là không xa, cứ quay về nhà lấy đi, vả lại dùng đồ của mình cũng cảm thấy sạch sẽ, dễ chịu hơn.
Lôi Gia Âm lại hỏi cậu trai ban nãy:
- Bọn anh về nhà lấy đồ thì không có vấn đề gì chứ?
Cậu nhóc nọ lần nữa đi ra ngoài hỏi thăm, một hồi sau bèn vòng về, thái độ tươi tỉnh hơn hẳn:
- Được ạ, chuyện này thì có thể.
Lôi Gia Âm gật đầu.
- Vậy chốt như thế nhé. Tám người chúng ta dùng cơm nước xong xuôi liền ai về nhà nấy lấy thêm đồ vật cần thiết. Thẩm Ngôn, nhà các cậu có bốn người, dùng một chiếc xe đi. Anh với Tiểu Nhạc, Đan Đan tỷ và Tổ Nhi sẽ ngồi chiếc còn lại. Lấy đồ xong xuôi thì sẽ tập hợp ở trước trạm thu phí lối vào đường cao tốc, rồi cùng nhau xuất phát để tránh phân tán đội ngũ.
Thương lượng xong, tám vị khách mời liền cắm cúi ‘chiến đấu’ với một bàn đồ ăn ê hề trước mắt.
...
Thẩm Ngôn lái xe chở Đông Lỵ Á, Lưu Sư Sư cùng Cổ Lệ Na Trát về lại biệt thự của bọn họ.
Mất thời gian tìm kiếm hồi lâu mới tìm ra được một cái lều vải nằm ở tủ đồ trong nhà kho, hẳn là do Dương Mật mua trước đây.
………………………….
( ) Road Trip: là một khái niệm phổ biến ở Mỹ và đã lan dần sang các nước châu Á từ năm 2016 đổ lại đây. Đây là một loại hình du lịch thuộc kiểu du ngoạn đường phố. Road Trip chính là hành trình du lịch bằng đường bộ, được thực hiện với phương tiện di chuyển phổ biến nhất là xe hơi. Trên chiếc xe, người ta sẽ chất lều, túi ngủ, xe đạp hay cả một chiếc thuyền và làm một vòng road trip đến các thành phố hay “về với thiên nhiên” như đi leo núi, tắm biển hay phổ biến nhất là xuyên qua các cảnh đẹp khác nhau của nhiều quốc gia liên tiếp.