Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 150: Thứ đồ chơi gì đây?

Lúc này ở ngoài đường.
Thẩm Ngôn cùng Thẩm Nhất đang ngồi trên chiếc taxi tiến về khu nhà kho bỏ hoang.
Sói xám đã chết đi, bây giờ là lúc Thẩm Ngôn đi đến thu Thú Đản rồi.
Đến trước dãy nhà kho, Thẩm Ngôn cùng Thẩm Nhất xuống xe, bọn họ từ đầu đường đi bộ vào.


Không phải Thẩm Ngôn muốn đi bộ cho khỏe người, mà là tên tài xế taxi không dám chạy vào khu này.
Dãy nhà kho bỏ hoang này nằm ở ngoại ô thành phố, nằm tiếp giáp với một cảng lớn, cảng này cũng là hoang phế từ lâu.


Chính quyền đang có dự án phát triển nơi đây thành cảng quốc tế nhưng gặp phải vấn đề về nguồn vốn nên khu này bị lãng quên mấy năm nay.
Kết quả khu nhà kho trở thành nơi cư ngụ của mọi thành phần du côn, du đảng, ăn mày trong xã hội.
Buôn ma túy, buôn người thứ ô hợp gì cũng có trong đây.


Cụm khu cảng này vốn là ngoại vi thành phố, lại là một khu biệt lập, nên đám cảnh sát không thèm quản, chỉ khi đám này mò mẫm vào Kinh Thành cảnh sát mới vây bắt mà thôi.
Thế nên người bình thường nghe danh khu cảng này, ai cũng sợ mất mật, chạy càng xa càng tốt.


- Không ngờ dưới mắt Thiên Tử, ngay tại Kinh Thành cũng có nơi ô hợp như thế này!
Thẩm Ngôn lắc đầu tiếp tục đi về phía trước, tìm mãi một lúc hắn cùng Thẩm Nhất mới thấy được cái nhà kho cũ mình cần tìm.


Bên cạnh là một cái nhà kho đã tang hoác, đồ đạc trong đó bị vất lung tung như bị người lục soát qua.
Đó chính là cái nhà kho chứa Chip cao cấp mà sói xám cất giấu.
- Xem ra đám quân đội vẫn là thật nhanh nha.


Thẩm Ngôn mỉm cười, các người đã có cơm, ta cũng phải có chút cháo chứ đúng không?
Lúc Thẩm Ngôn đang định đẩy cửa nhà kho bên đây để vào lấy Thú Đản thì một đám người ở đằng sau xông tới.
- Này! Hai đứa bây là ai?


Một người đàn ông trung niên xăm đầy rồng hổ ở hai tay, hắn cầm tuýp sắt chỉ vào mặt Thẩm Ngôn quát.
Thẩm Ngôn một mặt mộng bức, không phải trùng hợp thế chứ, vừa vào đã gặp dân ‘anh, chị’ rồi
- Tôi vào lấy chút đồ mà thôi, chúng tôi sẽ rời đi rất nhanh!


Thẩm Ngôn không muốn nhiều lời với đám người này, hắn chỉ muốn lấy thứ thuộc về mình mà thôi.
- Nơi đây là địa bàn của bọn tao, mày muốn lấy thứ gì trong đây phải hỏi qua ý kiến của tao trước đã!


Tên xăm trổ lớn tiếng quát, lúc nãy hắn không biết từ đâu có một đám quân đội đến địa bàn hắn tìm đồ, nhóm mình chống cự còn bị bọn hộ bắt đi một nhóm lớn.
Bây giờ lại có hai tên ngang nhiên cũng tới đòi tìm đồ, quả thật không biết sống chết.


- Này, tao nói với mày, tụi tao chỉ vào tìm đồ, không có ý gì khác, mày đừng để tao ra tay!
- Tao không nói chuyện với mày, kêu đại ca mày ra nói chuyện với tao!
Tên xăm trổ chỉ vào Thẩm Nhất, tướng tá con hàng này vô cùng bậm trợn, hắn nghĩ con gấu này chắc chắn là lão đại của Thẩm Ngôn.


Thẩm Ngôn thở dài.
- Đầu năm sao có nhiều thằng ngu tìm chết thế nhỉ? Thẩm Nhất cậu đứng yên đó, tôi muốn hoạt động gân cốt một chút!
- Dạ, chủ nhân!
Thẩm Ngôn lắc lắc cổ, vươn vai, ưỡn ngực đẩy mông. Hôm nay hắn vừa tăng cấp, vừa lúc thử thực lực một chút.
- Mày đang làm gì thế?


Tên xăm trổ hiếu kỳ hỏi Thẩm Ngôn đang đứng lắc mông.
- Tao đang khởi động!
- Khởi động?
- Hồi tao đánh tụi mày, chẳng may tao dọp bẻ thì sao, phải khởi động chứ! Thứ ngu này.
- ….con mẹ mày, tụi bây lên thiến thằng này cho tao!!!


Tên xăm trổ cảm thấy Thẩm Ngôn đang trêu đùa bọn hắn, kỳ thực Thẩm Ngôn đang cảm nhận Long Đan có biến chuyển gì khí hắn vận lực hay không mà thôi.
Kết quả làm hắn rất hài lòng, Long Đan hoàn toàn an toàn, không phát sinh biến động gì.
Mắt thấy một đao của một tên chém tới.


Thẩm Ngôn một tay đưa lên đỡ, không vận chuyển linh lực, chỉ thuần túy dùng nhục thân của mình để đối kháng.
- Mẹ nó thằng này điên rồi! Lấy tay cản đao
Đám người một mặt ngốc trệ, những tưởng tên ngu này sẽ máu chảy tay rơi.
Nào ngờ.
Keng!!!


Bọn hắn chỉ nghe tiếng kim loại va chạm phát ra âm thanh, nhìn kỹ lại thì thấy lưỡi đao đánh vào cánh tay Thẩm Ngôn lóe ra tia lửa.
Lưỡi đao bị mẻ một miếng, ngược lại tay Thẩm Ngôn không hề có chút trầy xước gì.
- Ồ!
Thẩm Ngôn có chút bất ngờ, khi nãy thời khắc lưỡi đao muốn chạm vào cánh tay hắn.


Hắn cảm nhận được, Long Đan di chuyển Long Lực đến vị trí cánh tay, hình thành một tầng giáp mỏng, rất khó phát giác được.
Tuy rất nhỏ yếu nhưng cũng là đủ đao thương bất nhập rồi.
- Vận chuyển Long Lực phòng ngự tự thân!? Thứ tốt.


Thẩm Ngôn hưng phấn cười ha ha, hắn bay vào đám người như sói vào bầy dê, một nắm đấm hắn vung ra, Long Lực sẽ tự động bám trên nắm tay của hắn để gia tăng lực lượng.


Cái này hoàn toàn khác với Thẩm Ngôn tự mình vận chuyển linh lực vào tay, thay vì bỏ ra một phần thần thức để thôi động linh lực, ngược lại Long Lực là kích hoạt bị động, Thẩm Ngôn có thể thoải mái hành hạ kẻ địch mà không cần chú ý vận dụng linh lực đến nơi nào, nơi nào trên cơ thể mình.


Vô cùng lợi hại.
Binh binh
- A…đại ca, đại ca tha em…
- Đại ca em biết sai rồi, tha mạng…
Bốp bốp
- Quái vật, quái vật, chạy mau a…

Đám người này rất nhanh bị Thẩm Ngôn đánh kêu cha gọi mẹ.


Hành gà là một thú vui tao nhã, sau một hồi giải trí, Thẩm Ngôn cảm thấy hết hứng thú, lại đá đám này đi.
Đây chỉ là một chút giáo huấn mà thôi, bọn chúng cũng chả làm gì Thẩm Ngôn, hắn cũng không muốn giết người.
- Nào rảnh kêu anh em dòng họ qua đây nghen!


Thẩm Ngôn vẫy vẫy tay chào tạm biệt đám người.
Món khai vị đã ăn xong, Thẩm Ngôn xoa xoa tay vào ăn món chính.
- Thú Đản, Thú Đản, where are you?
Hắn cùng Thẩm Nhất tìm trong nhà kho một hồi, rốt cục tìm được Thú Đản được chôn trong một góc.


Đây là một cái ống thủy tinh hình trụ cao chùng nửa mét, qua tấm kính thủy tinh, Thẩm Ngôn có thể nhìn thấy được một cái bào thai đang được nuôi dưỡng trong đó.
- Đây là con gì? Chó sao?
Cái bào thai này chưa có hình thù rõ ràng, hắn nheo mắt nhìn kỹ, mỏ dài, tai nhọn.


Thân thể hoàn toàn không có lông, nên hắn không nhìn ra con gì, chỉ biết là động vật 4 chân thôi.
- Iris! Thứ đồ chơi gì đây?
Thẩm Ngôn cảm thụ một hồi cũng không thấy Thú Đản này có gì hơn người.
.............................