Cổ Lệ Na Trát tâm tình lo lắng, lúc này nàng đang ngồi chờ hắn trên con dốc. Nàng không dám đi đâu vì sợ hắn trở về sẽ không tìm được mình.
- Đáng ghét, khi không lại bỏ người ta chạy đi mất!
Nàng nắm lấy cọng cỏ kéo kéo tưởng như là cái bộ phận dài dài nào đó trên người hắn mà muốn kéo đứt vậy.
Cổ Lệ Na Trát nghĩ gì đó bỗng nhiên đỏ mặt cuối thấp đầu muốn đụng bộ ngực của mình.
- Thật la xấu hổ a, mình còn là hoàn bích chi thân, hôm nay lại bị tên hỗn đãng kia chiếm tiện nghi như thế, cái gì cần nhìn đều bị nhìn hết rồi, ta làm sao còn mặt mũi nhìn người đây? Thật là ngượng chết!
Nàng ngồi đó vò vò đầu ngượng ngùng, không biết từ bao giờ Thẩm Ngôn đã đi đến bên nàng rồi.
- Ta có nên yêu cầu tên sắc lang đó phụ trách không?
- Có thể nha!
Cổ Lệ Na Trát đang nói bâng quơ nhằm giảm bớt sự lo lắng trong lòng, nào ngờ Thẩm Ngôn đứng sau lưng nàng lên tiếng, dọa cho con hàng này giật mình xù lông xém nhảy cao ba thước.
- Ai nha! Anh hù tôi muốn chết! Thẩm Ngôn anh có làm sao không?
Cổ Lệ Na Trát đang muốn mắng Thẩm Ngôn một trận, nhưng thấy sắc mặt trắng bệch của hắn, nàng trong lòng nháy mắt lo lắng.
- Không sao, chúng ta mau rời khỏi nơi này thôi!
- Ừ…
Thẩm Ngôn miễn cưỡng nở nụ cười tỏ ý không sao, hắn cuối xuống bế Cổ Lệ Na Trát theo kiểu công chúa, sau đó lần nữa vận lực nhảy lên đường cao tốc.
Suốt cả quá trình, Cổ Lệ Na Trát ôm chặt lấy cổ hắn, nàng mắt mở to chứng kiến điều kỳ diệu không tưởng này.
- Thẩm Ngôn, anh rốt cuộc là thứ gì vậy?
Cổ Lệ Na Trát đối với chồng hờ của mình chưa bao giờ phát sinh ra lòng hiếu kỳ như thế, con người có thể đá bay của xe hơi sao, có thể nhảy cao 5m mà không cần lấy đà hay dụng cụ hỗ trợ sao?
Nhìn thấy Cổ Lệ Na Trát ngay cả khi nhảy lên tới đường rồi mà vẫn còn thất thần nhìn xem mình, Thẩm Ngôn bật cười nhéo nhéo mũi nàng.
- Sao rồi? Mê tôi rồi? Tôi nhưng không phải là loại người tùy tiện!
- Phi! Ai mà thèm, anh chiếm tiện nghi tôi lớn như thế còn chưa nói!
Cổ Lệ Na Trát xấu hổ chôn mặt vào trong ngực hắn.
Thẩm Ngôn mặt đều đen.
- Cô hai à, cô đang chiếm tiện nghi tôi đấy, với lại mau về thôi, quần tôi còn đang ướt đây này! Người ngoài nhìn vào còn tưởng tôi là đái dầm nữa!
- Anh chán ghét!
Cổ Lệ Na Trát từ trên người hắn leo xuống, nang không hiểu sao mỗi lần nàng tiếp xúc thân cận với Thẩm Ngôn, trên người hắn có khí tức làm cho nàng trầm mê trong đó, lưu luyến không muốn rời xa.
Nàng rất nhanh chỉnh trang lạy váy của mình, mặc dù đã có áo khoác che ngoài, nhưng bên dưới đang thả rông khiến cho Na Trát không thể nào an tâm được, đặc biệt là khi đôi mắt của tên sắc lang nào đó vẫn luôn hau háu địa hàng của mình.
Khó khăn dời đi ánh mắt, Thẩm Ngôn vội vã kéo Cổ Lệ Na Trát chạy về xe BMW của nàng, tuy một cánh cửa đã bị hắn đá văng nhưng nhìn chung là vẫn chạy được a.
Thẩm Ngôn dưới lý do đi làm công vụ, xe hơi của hai người rất nhanh được một xe cảnh sát mở đường chạy ra ngoài.
Trên xe.
- Tôi… anh có thể giữ bí mật chuyện này cho tôi được không, tôi vĩnh viễn cũng không muốn thêm bất kỳ ai khác biết, với lại lúc nãy tôi nói cái gì đòi anh chịu trách nhiệm ấy, đó là tôi nói bâng quơ thôi, anh đừng có để ý, được không? Có điều kiện gì anh cứ nói!
Cổ Lệ Na Trát không dám liếc nhìn Thẩm Ngôn, nhỏ giọng nói.
Thẩm Ngôn bình tĩnh đáp:
- Người sống một đời, ai mà chẳng có thời điểm gặp phải chuyện quẫn bách? Cô không cần để ở trong lòng, tôi sẽ không nói cũng không cần cô đáp lại điều kiện gì cả.
Thẩm Ngôn là thực sự không quan tâm lắm, hàng dâng trước mồm, thuận tiện chiêm ngưỡng một chút rồi thôi.
Hắn không tin tưởng hắn nhìn ‘sò’ của Na Trát một chút mà cô ấy sinh lòng ái mộ với mình được, cái gì cũng có một quá trình của nó cả, gượng ép là không tốt.
Ngược lại nghe Thẩm Ngôn trả lời rành mạch như thế, Cổ Lệ Na Trát trầm mặc một hồi, trong lòng lại ẩn ẩn có chút khó chịu, chẳng lẽ không phải chịu trách nhiệm với mình, hắn lòng vui thế sao? Mình nhưng cũng là idol a.
Phụ nữ tâm tình như mò kim đáy biển, rõ ràng muốn người đàn ông không để ý đến mình, nhưng lại gặp người đó thẳng thắn chấp nhận, ngược lại trong lòng lại nổi lên ủy khuất.
Thật giống như khi xưa, một nhà triết học đã phát hành một quyển sách với tựa đề.
Phụ Nữ Họ Đang Nghĩ Gì?
Quyển sách mang lại tiếng vang lớn, đám người khi đó ùn ùn đi mua, nhưng khi họ mở ra thì bên trong chỉ toàn là giấy trắng, chỉ có hàng chú thích của tác giả.
“Tấm lòng phụ nữ biển rộng khó dò, buông bỏ đi quý đạo hữu.” ?
Tất nhiên đó chỉ là một mẫu truyện vui châm biếm do cánh đán ông đang bất mãn với đám đàn bà phụ nữ bịa ra mà thôi.
…
Chiếc xe vẫn lao nhanh trên đường, nhưng bất quá bầu không khí trong xe đã khác hẳn, không còn nặng nề im ắng như trước đó nữa.
Dù sao thì hai người cũng coi như vừa đồng cam cộng khổ qua một ‘tai nạn’ nho nhỏ, hơn nữa còn có bí mật riêng với nhau.
- Này, anh thật sự không sao chứ? Tôi nhìn anh có vẻ khó chịu.
Cổ Lệ Na Trát nhìn khuôn mặt trắng bệch của Thẩm Ngôn mà có chút lo lắng, dù hắn đã xác nhậ qua mình không sao nhưng nàng vẫn không an tâm.
- Cám ơn cô! Tôi không sao đâu!
Thẩm Ngôn an ủi nàng, vừa nãy Iris nói hắn còn có thể miễn cưỡng chống chịu thêm một tiếng nữa trước khi cổ năng lượng đó bạo phát.
Hắn đã nhẩm tính từ đây về nhà chỉ cần nửa tiếng, nên nhìn chung cũng không sao, vẫn còn chịu đựng được.
Thẩm Ngôn mau chóng tìm chủ để khác di chuyển sự chú ý của nàng, trên trời dưới đất gì cũng có thể nói, riêng chuyện vừa rồi thì cả hai đều ăn ý không nhắc tới. Cứ việc qυầи ɭót của một người thì ẩm ướt, một người thì thậm chí thả rông, thế nhưng bọn họ đều lựa chọn bỏ qua, cố gắng không để ý tới nó.
Đây là vấn đề mặt mũi của đại mỹ nữ, nhắc tới sẽ rất xấu hổ.
Chủ đề nói chuyện của Cổ Lệ Na Trát và Thẩm Ngôn chủ yếu tập trung trên show giải trí mà bọn họ sắp tham gia - « Hoa Dạng Thiếu Niên ».
Bởi vì ngoại trừ tiết mục đó ra, hai người chẳng còn biết nói gì khác. Dù sao thì đây cũng chỉ là lần thứ hai gặp mặt, có gì để nói đâu.
- Chương trình lần này làm rất thần bí, tôi chỉ nghe bên công ty quản lý nói bảy người chúng ta sẽ đi du lịch theo hình thức tiết kiệm. Nhưng đi tới đâu, ở như nào thì đều không tiết lộ. Thế nhưng tôi và Nha Nha (biệt danh của Đông Lỵ Á) các nàng đã thảo luận qua, nếu là đi du lịch tiết kiệm thì khẳng định bên ekip sẽ không cho chúng ta xài tiền cá nhân mà sẽ cung cấp tiền, có điều chắc chắn là đưa rất ít, bảo đảm sẽ bắt các thành viên đi làm kiếm tiền để sinh hoạt trong cả chuyến du lịch cho xem.
Ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của Cổ Lệ Na Trát theo thói quen vuốt lấy những lọn tóc của mình, nàng ngẫm nghĩ một lúc rồi lại nói tiếp:
- Kỳ thật tôi rất thích show tống nghệ này. Trước đây sở dĩ tôi đáp ứng tham gia cũng là bởi vì hứng thú với chủ đề du lịch của bọn họ. Nói ra chắc anh không tin, nhưng đã nhiều năm rồi tôi không được thoải mái đi ra ngoài chơi. Lịch bay thì nhiều, có khi một ngày bay tới mấy chuyến, sáng ở thành phố này, trưa ở thành phố khác, tối đã về đến kinh thành, thậm chí có khi là đang ở nước ngoài, nhưng đấy đều là đi làm việc. Thời gian nghỉ ngơi còn chẳng có nữa là ra ngoài dạo phố.
Thẩm Ngôn hiếu kỳ hỏi:
- Ngoại trừ bốn người chúng ta ra thì bên khách mời còn có những ai?
Cổ Lệ Na Trát đáp:
- Bên nữ còn có Tống Đan Đan, Tống Tổ Nhi. Tống Tổ Nhi thì chắc anh biết rõ rồi nhỉ, xuất thân là ngôi sao nhí, nhưng về sau cô nhóc ấy ra nước ngoài du học, mới vừa về nước gần đây thôi, hiện tại đang khá nổi tiếng đấy.
Thẩm Ngôn gật đầu. Đúng là hắn có nghe tới tên của tiểu mỹ nữ này.
Cổ Lệ Na Trát lại nói tiếp:
- Bên dàn sao nam thì có Nhạc Vân Bằng cùng Lôi Gia Âm, cả hai vị này tôi đều đã gặp, cũng coi như có quen biết, thái độ làm người tương đối không tệ.
- Vậy khi nào thì chương trình chính thức khởi quay?
- Ngày 7, là sáng sớm ngày kia, tổ tiết mục sẽ tới tận nhà đón mỗi vị khách quý, còn sau đó đi đâu, ở chỗ nào thì phải nghe theo bên ekip an bài.
...
Hai người cứ thế câu được câu không trò chuyện.
Nhiều lúc Cổ Lệ Na Trát muốn hỏi về sức mạnh khủng bố đó của Thẩm Ngôn, nàng vô cùng hiếu kỳ. Nhưng cuối cùng nàng cũng không có can đảm mở miệng, bọn là gì của nhau đâu, nàng mặt mũi đâu mà hỏi vấn đề tế nhị đó cho được.
Hơn nửa tiếng sau, Thẩm Ngôn cùng Cổ Lệ Na Trát rốt cuộc trở lại biệt thự.
Tiến vào biệt thự, Thẩm Ngôn liền đi thẳng lên gian phòng của mình, Cổ Lệ Na Trát cũng mau chóng đi lên lầu hai để tắm rửa.
Vừa lên tới trước cửa phòng, Cổ Lệ Na Trát liền đụng phải Đông Lỵ Á cùng Lưu Sư Sư đang ngáp dài ngáp ngắn đi ra ngoài khiến cô nàng khẩn trương cực kỳ, cứ sợ đối phương ngửi ra hoặc trông thấy thứ gì không nên nhìn tới.
Trên đường về nhà, nàng đã âm thầm thề ở trong lòng, đời này cũng sẽ không tiết lộ câu chuyện mất mặt đó cho bất luận kẻ nào, đừng nói là bạn thân, ngay cả mẹ ruột cũng không được.
- Cậu đi đón người kiểu gì thế? Đón mất cả ngày trời luôn rồi.
Lưu Sư Sư mặc áo choàng ngủ, ngáp một cái thật to, đoạn tiện miệng hỏi Cổ Lệ Na Trát. Nàng vừa mới ngủ trưa dậy, vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
- Đừng nói nữa, xui xẻo gặp phải tai nạn giao thông, giờ này về tới nhà đã là tốt rồi, tớ còn tưởng bị kẹt ở đó tới tối luôn kìa.
Cổ Lệ Na Trát trả lời qua loa một câu, nàng biết quân đội đang thực hiện nhiệm vụ gì đó, tình huống khi ấy rất không bình thường, nhưng bản tính nàng cũng không muốn bép xép chuyện của nhà nước, nên nhanh chóng đi thẳng vào phòng mình.
...
Dưới lầu.
Ầm!
Đóng sập cửa lại, Thẩm Ngôn cởi hết quần áo, tồng ngồng leo lên giường ngồi xếp bằng.
Hắn đã nín nhịn sắp không nổi nữa rồi.
- Iris! Mau tiến hành hấp thụ năng lượng mà tăng cấp đi!
- Tiến hành hấp thu nâng lượng, vì năng lượng ứ đọng quá nhiều nên thời gian đột phá sẽ lâu hơn, sẽ có chút xíu đau, thỉnh chủ nhân chịu đựng!
- Không sao, triển đi!
Ầm Ầm!!!
Hồn Đan trong não hải Thẩm Ngôn mạnh mẽ xoay tròn, nãy giờ nó đang chống đỡ nguồn năng lượng sinh mệnh bản nguyên này bên ngoài.
Bây giờ bắt đầu hấp thụ, nguồn năng lượng như nước xã lũ mà ầm ầm lao vào bên trong.
- A…
Thẩm Ngôn vội vã bố trí một tầng cách âm, mẹ bà nó đây mà đau chút xíu sao?
Hắn bây giờ cảm giác như đầu mình đang muốn nứt.
Sau hơn nửa tiếng quằn quại, năng lượng bàng bạc theo Hồn Đan hấp thụ mà chuyển hóa một phần thành Long lực, đây là ưu đại do huyết mạch Chân Long mang lại.
Một ngày năng lượng hệ thống chuyển hóa hoàn toàn thành Long Lực, Thẩm Ngôn sẽ nắm giữ sức mạnh chân chính của huyết mạch Chân Long.
- Đinh! Chúc mừng chủ nhân đẳng cấp hệ thống đề thăng Tam Tinh sơ kỳ!
- Định! Chúc mừng chủ nhân đạt được kỹ năng thiên phú [Giáp cốt] !
Thẩm Ngôn lúc này nằm tồng ngồng trên giường, mồ hôi nhễ nhại. Hắn thở dài một hơi thõa mãn.
- [Giáp cốt] rốt cuộc tới tay, Nhị Tinh lên đến Tam Tinh mới thực sự có biến hóa về chất! Sự mạnh thật tốt đáng sợ.
Không đợi Thẩm Ngôn trầm trồ, linh khí từ bốn phương tám hướng bắt đầu vây lại bay vào đan điền hắn.
- Đẳng cấp hệ thống đề thăng, xem ra tu vi cũng muốn tới!
Thẩm Ngôn lầm bầm ngồi dậy tiếp tục tiến nhập vào nhập định.
Tấn thăng đến Kết Đan kỳ cũng là thuận lý thành chương, dù sao đây chỉ là mấy cảnh giới đầu, còn không mang đến oanh động lớn.
Khí trong đan điền Thẩm Ngôn dần ngưng tụ như nước dịch rồi trở thành thể rắn, đan điền của hắn bắt đầu kiết xuất ra một viên kim đan.
Viên Kim Đan này của hắn ban đầu chỉ nhỏ như hạt viên bi mà thôi tuy nhiên theo thời gian tất nhiên sẽ càng lớn dần.
Con Chân Long đang trên Hồn Đan xoay tròn đùa giỡn với Iris, thì bất ngờ như cảm ứng được điều gì, nó từ não hải Thẩm Ngôn theo dòng năng lượng đi đến viên Kim Đan trong đàn điền hắn.
- Iris! Chân Long là đang làm gì?
Thẩm Ngôn khó hiểu hỏi hệ thống.
Sau khi im lặng 5 giây, hệ thống kết luận.
- Không xác định!
- Ặc!
Thẩm Ngôn có chút mộng bức, còn có thứ hệ thống không biết sao?
Như thấy được ý nghĩ của Thẩm Ngôn, Iris phồng má đáp.
- Chủ nhân, nhân trí, tiềm năng con người là thứ mà máy móc hiện tại không thể nào xác định, kể cả là hệ thống đi chăng nữa! Những việc hệ thống xác định đều trải qua những thuật toán, kinh nghiệm hàng tỷ năm của văn hóa Trái Đất mà đi đến kết luận. Nhưng trên người chủ nhân, mọi việc đều là lần đầu tiên xảy ra, hệ thống vô pháp có căn cứ mà đưa ra phán đoán, chỉ có thể im lặng xem kỳ biến mà thôi!
Thẩm Ngôn gật gật đầu, còn biết nói gì nữa, hắn đành phải để ý nhất cử nhất động của Chân Long thôi.
Ở tại đan điền, khí linh Chân Long xoay vòng viên Kim Đan này tựa như đang xem xét thứ gì đó.
Cảm nhận thấy Chân Long đang hiện ra tia khát vọng, nước miếng chảy đầy mõm nó, Thẩm Ngôn bổng cảm thấy không ổn, phải chăng lại có dị biến phát sinh a.
Quả nhiên.
Con rồng há miệng nuốt luôn viên Kim Đan của Thẩm Ngôn vào, trên mặt nó còn có biểu tình thỏa mãn.
Iris: “…………”
Thẩm Ngôn: “ Mẹ bà lại nữa!…..”
……………………………….