Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 135: Em muốn ~~ !

Thẩm Ngôn vỗ vỗ vào đầu gối, nhẹ nhàng đánh nhịp theo lời ca của Nhiệt Ba, toàn bộ quá trình cho tới khi nàng kết thúc cũng không bày ra một biểu cảm đặc biệt gì.
- Chồng à, có phải em hát rất tệ hay không?


Bài hát vừa dứt, Địch Lệ Nhiệt Ba liền trông ngóng hỏi Thẩm Ngôn ngay, thần sắc dè dặt tựa như đang chờ đợi thẩm phán định tội vậy.
- Tạm được, so với anh tưởng tượng còn tốt hơn!
- Cái này mà anh cũng gọi là tạm được sao? So với em hát rõ ràng là khó nghe hơn nhiều mà.


Dương Mật không vui chen lời.
Thẩm Ngôn phì cười, vuốt ve mái tóc dài của nàng như muốn an ủi:
- Tình huống của hai người bọn em rất giống nhau, giọng nói không tệ, nhưng nhạc cảm thì hơi kém. Nhưng không sao cả, cái này có thể từ từ bồi dưỡng, về sau mỗi ngày đều chăm chỉ luyện tập là có thể cải thiện.


Bốn yếu tố quan trọng mà một người ca sĩ giỏi cần có: âm sắc, nhạc cảm, kỹ xảo, tình cảm; rất khó nói rõ cái nào quan trọng hơn cái nào. Nhưng có một điều, ấy là âm sắc mà mang tới cảm giác vui vẻ, dễ chịu, hòa hợp với bài hát thì quá nửa đã có thể quyết định thành công hay không đối với một người ca sĩ rồi.


Chỉ cần có âm sắc đầy đủ, dễ nghe thì dù người nọ hát hò chẳng có chút kỹ xảo hay tình cảm nào thì miễn không phải là dân phê bình chuyên nghiệp, đại bộ phận khán giả đều vẫn sẽ thấy ổn như thường.


Nhạc cảm là trời sinh, thế nên mới gọi là thiên phú, bất quá thiên phú cũng không phải là không thể bồi dưỡng từng ngày được.


Chỉ có thể nói là có sự khác biệt khi chỉ dạy mà thôi. Ví dụ như kẻ có thiên phú tốt, khi bắt đầu luyện tập hiển nhiên sẽ nhẹ nhàng, dễ dàng hơn một chút; còn kẻ có thiên phú kém thì chắc chắn cần phải ra sức nỗ lực hơn đối tượng trước rất nhiều.


Khách quan mà nói, thiên phú ca hát của Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba hơi kém, thế nhưng vẫn còn có thể tiếp nhận được, tối thiểu là Thẩm Ngôn rất có lòng tin, hắn tin rằng mình có thể đào tạo cho hai cô vợ nhỏ nhà mình bước lên đỉnh cao vinh quang trong lĩnh vực âm nhạc này.


- Chồng à, em có thể trở thành ca sĩ thật sao?
Đich Lệ Nhiệt Ba thiết nghĩ năng lực của mình không được coi là gì cả, nếu kĩ năng diễn xuất nàng tự cho mình là 70 điểm thì ca hát tuyệt đối không vượt quá 10 điểm.


Lúc trước sở dĩ ầm ĩ cùng Thẩm Ngôn, tranh cãi muốn hát hò, kì thật đơn thuần là muốn Thẩm Ngôn quan tâm mình nhiều hơn một chút mà thôi.
- Không phải ca sĩ mà là Thiên Hậu!
Thẩm Ngôn lắc đầu, tự tin đáp.


Địch Lệ Nhiệt Ba, Dương Mật cùng Trương Tố Tố ba mặt nhìn nhau, chồng mình thật có lòng tin đối với chúng ta.
- Vậy ba người bọn em có thể làm gì?
Thẩm Ngôn hỏi ngược lại:
- Vậy ba người tin anh sao?
Ba người đồng loạt gật đầu, ông xã của mình còn không tin, vậy còn có thể tin được ai nữa chứ?


Thẩm Ngôn tiếp lời:
- Vậy là được rồi, anh nói ba người có thể thì tất nhiên là có thể!
Thẩm Ngôn đứng dậy đem đàn tranh treo ở vách tường lấy xuống đặt trên đầu gối, đàn tranh này là đạo cụ của đoàn phim, trước đó hắn dạy Dương Mật xong vẫn chưa hoàn trở về.


Ngón tay thon dài khẽ gảy trên dây đàn, môt giai điệu nhẹ nhàng thanh thoát vang lên.
Kiếp trước « Tinh Nguyệt Thần Thoại » cũng từng là ca khúc vàng thịnh hành một thời trong làng nhạc phim truyền hình, so với « Ái Cung Dưỡng » thì lượt truy cập tuyệt đối không kém hơn.
“Giây phút đẹp nhất của cuộc đời ta


chính là lúc gặp được người
Trong biển người mênh mông, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn một bóng hình...
Xa lạ lại rất đỗi thân thương.
Mặc dù chúng ta gần nhau đến từng hơi thở
Nhưng không cách nào chạm vào người
Nếu như được chuyển hóa thời không cùng danh phận


Chỉ mong nhận ra ánh mắt của người...
Nghìn năm sau người ở nơi đâu?
Phong cảnh nơi ấy thế nào?
Tình duyên chúng ta không phải mỹ lệ
Sao lòng ta cứ mãi vấn vương?
Mặc dù chúng ta gần nhau đến từng hơi thở
Nhưng ta không cách nào ôm lấy người


Nếu như được chuyển hóa thời không cùng danh phận
Chỉ mong nhận ra ánh mắt của người
Nghìn năm sau người ở nơi đâu?
Phong cảnh nơi ấy thế nào?
Tình duyên chúng ta không phải mỹ lệ
Sao lòng ta cứ mãi vấn vương?
Nếu khi xưa ta can đảm đến bên nhau
Thì kết cục có khác hơn chăng?


Người cũng có hay không muôn ngàn lời muốn nói?
Hay vẫn lặng im chôn vùi trong giấc mộng…”
Thẩm Ngôn đem lời ca hát một lần, khiến cho ánh mắt Địch Lệ Nhiệt Ba tam nữ như phát sáng.


Vừa rồi Thẩm Ngôn nói bài hát này chất lượng không thấp nhưng cả hai người đều không có khái niệm gì về nó, cũng không thể bàn bạc xem đến cùng trình độ không thấp của nó là thể hiện ở chỗ nào.


Mà bây giờ liền sáng tỏ, qua nhiều thứ để nói cũng đã không thốt nên lời, duy nhất chính là cảm thấy thật êm tai.
Vẻ mặt Địch Lệ Nhiệt Ba càng lộ ra vui sướng, dù sao đây cũng là bài hát của mình mà.


- Ca hát cùng diễn kịch ở một mức độ nào đó thì cũng có chút giống nhau, đều là lan truyền tình cảm, bất qua chỉ là phương thức biểu đạt không giống nhau mà thôi, tỉ mỉ bắt đầu nói ca hát thì có thể viết thành một quyển sách, nhưng bản chất kì thật vô cùng đơn giản, có thể nói là tà năng bẩm sinh của con người, cho nên không cần lo lắng mình hát không tốt, mạnh dạn hát, vui vẻ hát, chỉ cần mang đến đến niềm vui cho mình thì đó chính là thành nàng…


Thẩm Ngôn cũng không có ngay lập tức dạy ba người kĩ thuật ca hát mà trước tiên là giúp các nàng điều chỉnh ở phương diện tâm tính.


Kỳ thật rất nhiều người không phải không biết hát, cũng không phải là ngũ âm không được đầy đủ, rất nhiều thời điểm đều là bởi vì không dám hát, không dám mở miệng, không dám hát lớn cho nên mới hát không tốt.


Tâm tính nếu như điều chỉnh không tốt, không có lòng tin, vậy coi như các phương diện khác thật ưu tú thì cũng thật khó để tạo ra được thành tựu.


Sự thật chứng minh, cách làm của Thẩm Ngôn là hoàn toàn chính xác, hơn nữa còn rất hiệu quả. Địch Lệ Nhiệt Ba hát lại một lần bài hát vừa rồi, rõ ràng có tiến bộ không ít.


Tiếp đến chính là một câu một câu dạy cho Địch Lệ Nhiệt Ba hát « Tinh Nguyệt Thần Thoại ». Dương Mật cùng Tố Tố ngồi không cũng chẳng có gì làm, bèn dứt khoát ngồi đó học chung với cô bạn mình.
Quá trình học hát, kì thật cũng là quá trình rèn luyện tính nghệ thuật cho ba người.


Thẩm Ngôn chẳng những dạy bọn họ làm sao để ca hát, mà hắn còn chỉ cho các nàng biết hát vì cái gì và hát như thế nào thì mới tốt.


Kĩ năng Thụ nghiệp tại thời điểm này còn tạo ra một tác dụng quan trọng, ấy chính là Thẩm Ngôn chẳng những có thể biểu đạt ý nghĩ của mình một cách hoàn hảo, hơn nữa còn dẫn dắt tam nữ chủ động suy nghĩ, chủ động cảm nhận.


Thụ nghiệp cấp bậc Tông sư đã không còn là dạy về cấp độ, mà là xét theo tình huống người học để chủ động điều chỉnh lại bài giảng.
Trước sau nhìn như không khác biệt nhưng thật ra có sự chênh lệch rất lớn về tính chất.


Rõ ràng nhất, tam nữ đã học ca hát suốt một buổi tối, thế nhưng chẳng những ba nàng không thấy nửa điểm buồn tẻ, không chút thú vị gì, ngược lại bộ dáng vẫn tràn đầy phấn khởi. Nếu như không phải Thẩm Ngôn nhìn thời gian đã quá muộn, gọi ba người rửa mặt đi ngủ, đoán chừng bọn họ vẫn còn đòi tiếp tục học nữa.


- Chồng ~, cái giường đã sửa xong chưa?
- Rồi, anh còn đổi một cái giường rộng hơn nữa, cám kết bốn chúng ta nằm cũng không lọt ra ngoài!
- Đáng ghét, ai nói tụi em muốn ngủ chung với anh chứ, săc lang!
....


Một đêm trôi qua, vì ba nữ ai cũng đều chưa lành ‘vết thương’ nên tối qua hắn an an thật thật ôm ba nàng ngủ rất ngon lành, sáng hôm sau, Thẩm Ngôn cùng Địch Lệ Nhiệt Ba tách riêng ra để chạy đến stuio để thu âm thử ca khúc « Tinh Nguyệt Thần Thoại ».


Bài hát thu trong ngày liền xong, qua một đêm học tập, kĩ thuật ca hát của Địch Lệ Nhiệt Ba rõ ràng đã tiến bộ hơn hẳn. Mặc dù nội lực chưa dày, nhưng dưới mắt nàng thì coi như đã có chút vốn liếng, quá trình ghi âm bài hát tương đối thuận lợi, chất lượng cũng vô cùng tốt.


Đêm đó, hai người liền ngủ lại tại Studio.
- Ưm…chồng ~, em muốn ~ ~!!!
………………….