Ám Vệ Công Lược Truyện Full

Chương 9

Nơi Hàn Mị mai phục cách Tư Dương không xa, sau khi Tư Đồ Nhã bằng lòng cứu Quý Tiện Vân, chỉ nói muốn tìm một quán trọ yên tĩnh giải độc chữa thương cho Quý Tiện Vân, mọi người bèn chạy tới Đan Sơn Trấn lân cận Tư Dương. Dọc đường đi, đệ tử Đường Môn lo Đường gia bảo bị Hàn Mị bao vây, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Đám người Vân Nhạn tiêu cục cũng rất ngoan ngoãn, ân cần săn sóc Tư Đồ Nhã từ đầu tới cuối, xem ra Quý Tiện Vân rất được lòng người tại tiêu cục này.

Ba vị công tử Tư Đồ gia ngồi cùng một chiếc xe ngựa. Tư Đồ Tung trách cứ, “Tam đệ, lúc nãy đệ gây họa rồi!”

Tư Đồ Phong ôm kiếm đáp, “Chính Nhị ca bảo muốn giúp Đường Môn còn gì. Hai người có cách nào hay hơn không?”

“Dù không có.” Tư Đồ Tung để ý sắc mặt Tư Đồ Nhã, “Đệ cũng không nên đẩy Nhị ca vào hố lửa.”

Tư Đồ Nhã đọc sách giải trí, nghe vậy thì ngẩng đầu lên nói, “Đại ca đừng trách Tam đệ, dù Tam đệ không nói, đệ cũng sẽ cứu Quý Tiện Vân. Chúng ta là huynh đệ, đệ phải bảo đảm hai người bình an vô sự, huống chi cứu một mạng người còn hơn xây tháp bảy tầng.”

Tư Đồ Phong vẫn đang tức giận… Ám vệ Cửu là ám vệ của y, không bảo vệ y mà lại cuống quýt lên vì Nhị ca. Nếu biết trước như thế thì Tư Đồ Nhã cần gì phải vờ vịt đưa ám vệ Cửu cho y. Đây rõ ràng là khiêu khích y, tất nhiên y muốn trả thù. Nhưng y chỉ muốn Tư Đồ Nhã xấu hổ trước mặt người khác, để người khác nhận ra bộ mặt thật nhát gan sợ chết của Nhị ca ngụy quân tử này, ai ngờ Tư Đồ Nhã lại đồng ý cứu Quý Tiện Vân thật, “Ai cần huynh bảo vệ? Đệ từ đây xông ra, ai cản được đệ?”

“Dạ, Tam đệ võ công cái thế, có điều ta là huynh trưởng, không muốn Tam đệ dính máu.” Tư Đồ Nhã nói như thể chính mình chủ động xin đi giết giặc, yêu cầu được chữa trị cho Quý Tiện Vân.

Tư Đồ Phong nghe mà nổi da gà, nhưng cơn giận nguôi ngoai không ít. Ngẫm lại, y nên trách ám vệ Cửu tự mình đa tình, chứ Nhị ca đâu có lỗi gì, Nhị ca xưa nay chưa bao giờ nóng giận, có dám tranh giành với y cái gì đâu.

Tư Đồ Tung thình lình nói, “Tam đệ, ra ngoài hóng gió đi, ta có lời muốn nói với Nhị ca.”

Tư Đồ Phong tự biết đuối lý, vén rèm nhảy ra khỏi xe ngựa, để Đại ca Nhị ca nói chuyện. Y cưỡi ngựa băn khoăn một vòng, bắt được ám vệ Cửu giữa đám người đội mũ mặc áo tơi, tiến đến vặn hỏi, “Ta mới là chủ nhân của ngươi! Sao năm lần bảy lượt ngươi lại cứu Nhị ca?”

Ám vệ Cửu tâm sự nặng nề đáp, “Chủ nhân của thuộc hạ là Minh chủ. Tiểu chủ nhân võ công cái thế, tất nhiên thuộc hạ phải lấy toàn cục làm trọng, lúc đó thuộc hạ chỉ muốn dập tắt khói hiệu đầu gió, để tầm nhìn của tiểu chủ nhân trống trải, nào ngờ lại gặp Nhị công tử. Chỉ vậy thôi.”

Trôi chảy nhỉ. Tư Đồ Phong hỏi, “Vậy ngươi thay y đỡ roi của Đường Thiết Kiều cũng là lấy đại cục làm trọng sao?”

“Đúng. Nhị công tử là con trai của chủ nhân, lại là huynh trưởng của tiểu chủ nhân, thuộc hạ không thể đứng nhìn y chịu nhục.” Ám vệ Cửu đối đáp tự nhiên, không tự ti cũng không kiêu ngạo, “Nếu người bị quất roi là Đại công tử, thuộc hạ cũng sẽ ra tay. Trái lại, nếu tiểu chủ nhân gặp nạn, thuộc hạ không tới kịp, ám vệ Nhất và ám vệ Bát cũng sẽ đến cứu tiểu chủ nhân.” Nói xong thì quay sang, ám vệ Nhất và ám vệ Bát bên cạnh lập tức chắp tay phụ họa, “Thuộc hạ cam tâm tình nguyện!”

Tư Đồ Phong á khẩu, cứ cảm giác mình bị cả đám hùa vào bắt nạt, cười khẩy, “Tối nay trị ngươi!”

Ám vệ Cửu đáp lời “Tuân mệnh”, ánh mắt lơ đãng đảo qua xe ngựa phía trước.


Trong xe, Tư Đồ Tung nhích sát vào Tư Đồ Nhã, mãi không nói lời nào. Tư Đồ Nhã đành phải gấp sách, “Đại ca sao thế?” Hỏi xong thì tiện tay bắt mạch cho hắn, mạch đập khá nhanh so với bình thường, mới trải qua trận chiến ác liệt, không thể tránh được. “Cũng do tiểu đệ quá đột ngột, may mà Đại ca không bị thương, không thì…”

Còn chưa dứt lời, Tư Đồ Tung đã cầm lấy tay y, hỏi, “Đệ định cứu Quý Tiện Vân thật sao?”

Tư Đồ Nhã không hiểu lắm, ngẫm nghĩ rồi trấn an, “Đại ca đừng lo, đệ chắc chắn chữa khỏi.”

“Nối liền kinh mạch, lấy mạng đổi mạng?” Ánh mắt Tư Đồ Tung lộ ra vài phần thương tiếc.

Tư Đồ Nhã mất tự nhiên nhìn hắn, “Không nhất thiết phải đổi mạng, chỉ là nối mạch thông qua nội công, dẫn độc về phía mình thôi.”

Tư Đồ Tung đau lòng, “Tam đệ làm càn quá rồi. Ài, đệ cần gì phải làm thật… Chúng ta là huynh đệ, tuy không ở bên nhau lâu dài, nhưng chắc đệ cũng biết, Đại ca rất quan tâm đệ.”

“Tiểu đệ cảm kích vô cùng.” Tư Đồ Nhã vỗ vỗ mu bàn tay Tư Đồ Tung, định rút tay ra, không ngờ Tư Đồ Tung nắm rất chặt.

Tư Đồ Tung thật lòng nói, “Cảm kích cái gì, đệ lại khách sáo rồi. Nhớ hồi còn nhỏ, mẹ bế đệ rời đi. Đệ vừa khóc vừa quấy, nói muốn ở lại với ta. Lúc đó tim ta cũng như dao cắt, chỉ mong đệ luyện thành võ công, sớm ngày về nhà. Không ngờ năm này tới năm khác trôi qua, ta và đệ khác môn phái, quan hệ cũng nhạt dần đi.”

“Đại ca nói gì thế.” Tư Đồ Nhã xấu hổ, “Trẻ người non dạ. Trưởng thành rồi, sao còn như vậy được nữa.”

Tư Đồ Tung tiếp tục chân thành, “Cha luôn nói, đưa đệ đến Điểm Giáng Phái, là Tư Đồ gia bạc đãi đệ. Đệ cũng không oán, không hối hận, mặc cho Tam đệ làm mưa làm gió, mặc cho ta bất công với đệ, lần này cũng thế, đệ không giận thật sao? Đôi lúc ta cứ nghĩ, liệu đệ có… Hận Đại ca ta không?”

Tư Đồ Nhã nghe vậy thì ngẩn ra, vội đáp, “Đại ca yên tâm. Nếu cha hỏi, thì cứ nói đệ bất chấp can ngăn, tự yêu cầu giải độc cho Quý Tiện Vân. Lát nữa đến quán trọ, đệ viết chữ làm bằng chứng, tuyệt đối không liên lụy tới Đại ca và Tam đệ.”

Bây giờ Tư Đồ Tung mới yên lòng, nếu Tư Đồ Nhã gặp chuyện chẳng lành thật, cha sẽ hỏi tội hắn ngay. Đột nhiên hắn nghĩ, Tư Đồ Nhã rất tinh tế, săn sóc, hiền lành, rất thấu hiểu tâm tư của hắn, luôn sẻ chia giải nạn cùng hắn. Hắn Không khỏi chăm chú nhìn Tư Đồ Nhã – Nhị đệ này quanh năm sống tại Điểm Giáng Phái mỹ nhân như mây, nên phong thái cũng tao nhã xuất trần, lại thêm bẩm sinh mảnh mai mềm mại, mặt mũi thanh tú, dáng vẻ xa cách khách sáo, cũng như Đường Thiết Dung, khá giống dư đào đoạn tụ, khiến người ta cứ thèm nhỏ dãi.

“Đệ vẫn chưa trả lời ta.” Tư Đồ Tung động tình, Nhị đệ ngoan ngoãn thùy mị với hắn thế này, chẳng lẽ là ý đó? Hắn chịu không nổi, đè Tư Đồ Nhã xuống sạp mềm trong xe, thấp giọng chất vấn, “Đệ có hận ta không?”

Xe đi xóc nảy, Tư Đồ Nhã tiện tay bám vào hông hắn, “Không hận. Đại ca cẩn thận ngã.”

Vẻ dịu ngoan này khiến Tư Đồ Tung càng nghiêm táo tợn, hắn quay sang cắn nhẹ vào tai Tư Đồ Nhã, “Không thật chứ?”

“Thật.” Tư Đồ Nhã thấy nhột, quay mặt hắn về, ù ù cạc cạc hỏi, “Đại ca làm gì thế…”

“Đệ có tình có nghĩa với Đại ca, Đại ca cũng nên có qua có lại.” Tư Đồ Tung thở hổn hển, ghé sát xuống, muốn cắn hai má trắng muốt của Tư Đồ Nhã, lại cuống cuồng tách hai chân y, chen đầu gối vào, cọ xát nơi yếu ớt nọ, “Tới khi đệ trúng Ngũ Độc Thần Sa, thân thể đẹp đẽ này cũng khó mà giữ được, càng chớ nói làm chuyện yêu đương. Nhân lúc này Đại ca dạy cho đệ biết thế nào là sung sướng mê ly.”

Tư Đồ Nhã ngơ ngác một lát mới hiểu ý của Tư Đồ Tung. Gần đây y hay nịnh hót Đại ca hám hư vinh này, ai ngờ nịnh quá thành ra hiểu lầm, vội vàng quay đầu né tránh, nhìn về phía màn xe, không ngừng nhắc nhở, “Được Đại ca nâng đỡ, tiểu đệ vô cùng vinh hạnh. Nhưng chúng ta là huynh đệ… Tốt khoe xấu che, có người tới!”

Tư Đồ Tung lắng tai nghe, tiếng bước chân hỗn loạn, trước sau cách xe ngựa không xa không gần. Nghĩ Tư Đồ Nhã chỉ dọa suông, hắn lại thò tay tùy tiện vuốt ve vật mềm mại giữa hai chân Tư Đồ Nhã, điên rồ muốn xem bộ dạng Nhị đệ bị hắn làm cho động tình…

Tư Đồ Nhã hết nhịn nổi, tay phải thình lình quét một đường, dừng lại sau cổ Tư Đồ Tung. Ngón giữa gấp lại, nhắm thẳng vào huyệt Phong Phủ sau gáy Tư Đồ Tung, đây là đốc mạch yếu huyệt (một trong tám kỳ kinh bát mạch), chỉ cần mạnh tay là có thể phế võ công của Tư Đồ Tung.

Tư Đồ Tung đột nhiên cảm giác cột sống tê rần, cả người như lọt trong sương mù, ngã xuống bên cạnh Tư Đồ Nhã. Biến hóa này tới cực nhanh, lực tấn công tàn nhẫn thô bạo như có kẻ nấp trong xe bất ngờ đánh lén. Đầu óc hắn quay cuồng, cố gắng nhìn quanh tìm kẻ tiểu nhân hèn hạ nọ, đúng lúc có người nhẹ nhàng vén màn xe, nói, “Tư Đồ công tử.”

Chính là Đường Thiết Kiều. Nàng vốn định đại diện cho Đường Môn cảm ơn Tư Đồ Nhã, nhưng phát hiện Tư Đồ Đại công tử cũng ngồi trong xe, mặt mũi trắng bệch nhìn nàng chằm chằm… Như thể nàng là quái vật đáng sợ.

Đến Đan Sơn trấn thì trời đã tối. Hàn Mị thương lượng với Huyện lệnh một lát, dọn sân trong của phủ quan cho Tư Đồ Nhã thi triển Kết Mạch Liền Kinh. Mọi người rất muốn nhìn môn thần công trị thương tách độc trong truyền thuyết này, nhưng Tư Đồ Nhã không cho phép bất luận kẻ nào vào phòng góp vui, nói là dễ tẩu hỏa nhập ma, tới lúc đó cả y và Quý Tiện Vân đều không sống nổi.

Vì thế mọi người thương lượng, quyết định cho đệ tử Đường Môn canh giữ ngoài sân, Vân Nhạn tiêu cục canh giữ trong sân, Tư Đồ Đại công tử Tam công tử, ba ám vệ canh giữ bên ngoài phòng, tạo thành vòng tròn bao quanh sương phòng (phòng ngang ở bên cạnh phòng giữa) của Tư Đồ Nhã và Quý Tiện Vân.

Trong phòng, Tư Đồ Nhã sai người chuẩn bị thùng tắm, nước ấm, tranh thủ lúc này tắm rửa cho Quý Tiện Vân trước đã. Vốn y định để chuyện rầy rà này cho Quý Nhạn Tê làm, không ngờ Quý Nhạn Tê ghét bỏ ra mặt, suýt thì quẹt cả nước vào vết thương của Quý Tiện Vân. Suy cho cùng, một người lở loét thì mùi sẽ không được thơm. Quý Tiện Vân nửa tỉnh nửa mê áy náy quá, bảo Quý Nhạn Tê dừng tay, Quý Nhạn Tê chỉ nói mình không biết làm mấy chuyện này, dứt khoát trao lại toàn quyền cho Tư Đồ Nhã xử lý, mình thì bỏ ra ngoài, đi tìm Hàn Mị nói chuyện.

Rửa cho Quý Tiện Vân xong thì cũng đến giờ Tuất. Tư Đồ Nhã khiêng hắn lên giường, nhìn mũi tên báo giờ, nói, “Thiếu tiêu đầu, lúc này không biết huyết khí của ngươi đang ở đâu, chúng ta lấy giờ Hợi làm chuẩn để bắt đầu nhé.”

“Làm phiền.” Đôi môi khô nứt của Quý Tiện Vân mấp máy, Tư Đồ Nhã đút cho hắn một ít nước, hắn lại yếu ớt nói, “Nhị công tử, Quý mỗ nào có tài cán gì, được công tử liều mình cứu giúp… Quý mỗ không có gì báo đáp…”

Tư Đồ Nhã mỉm cười, “Nếu đã liều mình cứu giúp, chẳng lẽ còn cần báo đáp hay sao?”

Quý Tiện Vân bình tĩnh nhìn Tư Đồ Nhã, thở dài nói, “Cho dù Quý mỗ sống được, e rằng cũng chỉ là một phế nhân. Sao phải tạo thêm gánh nặng cho các huynh đệ, còn liên lụy đến công tử… Chẳng bằng công tử cứ để ta thanh thản, huynh trường ta cũng đỡ khó xử.”

“Huynh trưởng ngươi không khó xử đâu.” Tư Đồ Nhã nói thẳng, “Hắn ước ngươi cứ bệnh mãi, để còn gây phiền phức cho Đường Môn. Nếu ta để ngươi thanh thản, chỉ sợ huynh trưởng ngươi sẽ vui vẻ đến gây phiền phức cho Tư Đồ gia chúng ta.”

Quý Tiện Vân hổ thẹn ra mặt, bứt rứt nói, “Không đâu… Tư Đồ Minh chủ ‘Nhất điểm hạo nhiên khí, thiên lý khoái tai phong’ (Trích bài thơ “Thủy điệu ca đầu” của Hoàng Châu Khoái Tai Đình, tạm hiểu: Một luồng khí chính nghĩa, ngàn dặm gió Khoái Tai), hiệp danh (Danh tiếng hào hiệp)lan xa, ba vị công tử đại nhân đại nghĩa, khác với lũ tiểu nhân Đường Môn. Huynh trường ta sao có thể, sao có thể lấy oán trả ơn.”

Tư Đồ Nhã thay hắn duỗi gân cốt, dịu dàng an ủi, “Ngươi vẫn đơn thuần quá. Yên tâm, ta có thể giúp ngươi trở lại làm Thiếu tiêu đầu uy phong lẫm liệt năng đả năng sát (đánh được giết được) như trước, chỉ cần ngươi cho ta biết hai việc.”

“Mời công tử nói.” Ánh mắt Quý Tiện Vân khẽ đảo.

“Việc thứ nhất, Thục vương nhờ quý tiêu cục áp tải thứ gì?” Tư Đồ Nhã nói, “Lễ vật mừng thọ Vương gia tặng Đại Bắc hầu, không phái quan sai chuyển bằng dịch đạo (Đường chuyển công văn thư tín thời xưa, dọc hai bên đường có trạm dịch), lại phó thác cho một tiêu cục dân gian, thật khiến kẻ khác nghi ngờ.”

Quý Tiện Vân ngừng một lát, “Công tử nói rất đúng, nhưng ta cũng không biết, cái này… Chỉ có đại ca ta mới biết.”

“Được rồi.” Tư Đồ Nhã lại hỏi, “Việc thứ hai, thứ đó thật sự mất rồi?”

“Hổ thẹn, người nọ võ công cực kỳ cao.” Quý Tiện Vân hổn hển, tự lâm vào hồi ức đáng sợ, lẩm bẩm nói, “Ta không nhìn rõ lắm… Quá nhanh, sao hắn có thể nhanh như vậy? Ta muốn trợ giúp nhưng không kịp, ta ngốc quá…”

“Ý của Quý huynh là, đối phương chỉ có một người, giết chết bảy người của tiêu cục, cướp vật ủy thác, và ngươi hoàn toàn không thấy rõ dáng dấp và võ công của hắn?”

Quý Tiện Vân cố gắng nói, “Lúc đó ta đi trước mở đường áp tải, thấy hoa mắt, bị Ngũ Độc Thần Sa cắt qua cánh tay… Hình như hắn không muốn giết ta, nhưng các huynh đệ phía sau ta đều chết… Ta, ta thật sự uất ức vô cùng!”

“Được rồi, hiểu rồi. Ngươi chớ tức giận.” Tư Đồ Nhã chặn mạch môn của hắn, trấn an, “Bằng không huyết khí dâng lên, không dẫn độc ra được. Ngủ một giấc thật ngon đi.” Dứt lời thì nhẹ nhàng ấn một cái lên huyệt ngủ trên đầu hắn.

Cứ thế đến nửa đêm, thị trấn rét buốt thê lương, đệ tử Đường Môn không chịu nổi gió Bắc như dao cắt, túm năm tụm ba uống rượu cho ấm người, Đường gia chủ tự giữ thân phận, không muốn làm hộ vệ cho Quý Tiện Vân nên đã về phòng nghỉ ngơi từ sớm. Chỉ còn Thiếu gia chủ Đường Thiết Dung và muội muội Đường Thiết Kiều trụ vững ngoài sân. Đường Thiết Kiều cảm thấy Tư Đồ Nhã vừa ngu vừa ngốc, bị Tư Đồ Phong ức hiếp mà còn vui vẻ chịu đựng, thế là cứ để ý mãi, âm thầm quyết định nếu Tư Đồ Nhã trở thành giống như Quý Tiện Vân, bị Ngũ Độc Thần Sa làm cho bại liệt cả người, thì sẽ đứa đến Đường Môn chăm sóc cả đời để báo ơn, cứ vậy đi, ngày ngày Tư Đồ Nhã có thể kể chuyện cho nàng nghe. Thiếu gia chủ Đường Thiết Dung vẫn đang mong nhớ ám vệ Cửu, cho rằng ám vệ Cửu vẫn là ám vệ của Tư Đồ Nhã, nếu Tư Đồ Nhã chết, ám vệ Cửu chắc hẳn cũng khó tránh khỏi trách nhiệm…

Tư Đồ Phong và Tư Đồ Tung canh gác bên ngoài phòng, lúc này cũng thấy mệt mỏi không chịu nổi, dứt khoát căn dặn ám vệ tiếp tục trông coi, mình thì về phòng nghỉ tạm, sớm mai lại đến. Tư Đồ Phong định đưa ám vệ Cửu về trừng phạt, nhưng Tư Đồ Tung nhìn thấy ám vệ Cửu thì tự dưng nhớ đến Tư Đồ Nhã, cảm thấy phản ứng của Tư Đồ Nhã trên xe ngựa thật trúc trắc đáng yêu, chỉ mong Tư Đồ Nhã bình an, sau này vẫn còn nhiều thời gian, thế là mềm lòng nói, “Tam đệ, hôm nay đệ làm loạn đủ rồi, có chừng có mực thôi.”

Vì thế ngoài phòng chỉ còn ba ám vệ mắt to trừng mắt nhỏ.

Ám vệ Bát nói, “Đới Đao, Nhị công tử cát nhân tất có thiên tướng, ngươi đừng lo.”

Ám vệ Nhất đã được chứng kiến Chập Long Thụy Công của Tư Đồ Nhã, thật thà nói, “Thực ra võ công của Nhị công tử rất cao, ta thấy còn cao hơn cả Tam công tử, chỉ là thâm tàng bất lộ (thâm sâu giấu tài), chắc chắn không có việc gì đâu.”

“Chuyện không đơn giản như vậy.” Ám vệ Cửu không nghĩ đến chuyện Tư Đồ Nhã cứu người, hoặc là dù hắn lo lắng cho Tư Đồ Nhã thật thì cũng không muốn ám vệ Nhất và ám vệ Bát nhận ra, nên hắn bàn việc chung, “Lần này xuất hành, Minh chủ căn dặn chúng ta bảo vệ Đường gia chủ, tránh để ngài ấy trúng phải thủ đoạn hiểm độc của Ân Vô Hận. Chung quy, những người tham dự việc thảo phạt Hoan Hỉ Giáo năm đó, trừ vài vị hiệp khách bao gồm Lê Hoa Thương Phạm Xung, thì chỉ còn Gia chủ Đường Môn Đường Kỳ Long, chưởng môn Bộ Bạch Thu phái Thanh Thành, đạo trưởng Ngô Tử Hư phái Nga Mi, và chưởng môn Trương Hạc Tâm phái Võ Đang.”


Ám vệ Bát không hiểu, “Vậy thì sao Minh chủ biết chắc chắn Ân Vô Hận hạ độc thủ với Đường gia chủ đầu tiên?”

Ám vệ Cửu bình tĩnh nói, “Minh chủ chưa từng nói rõ. Giả dụ việc cướp hàng lần này do Ân Vô Hận bố trí thì rất dễ hiểu.”

“Là sao?” Ám vệ Nhất rất khâm phục lão Cửu này, từ ân oán giang hồ lộn xộn thế mà vẫn nhận ra đầu mối.

“Tiêu cục này, ta vốn không biết đến từ đâu.” Ám vệ Cửu nhìn về phía Vân Nhạn tiêu cục, dùng thần ngữ* nói, “Nhưng vừa nãy Quý Nhạn Tê dẹp yên đám người tranh cãi, nội công truyền âm khá kỳ lạ.” (*Là phương pháp nói bằng cách mấp máy môi, không phát ra tiếng)

Ám vệ Nhất nhớ lại âm điệu trầm ấm như ẩn như hiện, khiến người ta phiền muộn trong lòng nọ, cũng dùng thần ngữ hỏi, “Vậy là võ công gì?”

“Trước đây Minh chủ từng nhắc tới, có một thủy tặc tên là Quý Diểu Diểu, không biết từ đâu trộm được bản cầm phổ (bản nhạc phổ cho đàn) tên gọi ‘Huyền Mặc Thần Công’. Bản cầm phổ này thật ra là nội công tâm pháp thượng đẳng, có thể lấy ngũ âm (năm âm tiết cơ bản của âm nhạc Trung Hoa cổ là Cung, Thương, Giác, Chủy, Vũ, tương ứng với năm cơ quan nội tạng của người) tước đoạt hồn phách con người, cũng có liên quan đến Ân Vô Hận. Tương truyền, Ân Vô Hận vốn là đệ tử của một môn phái ẩn dật nào đó, nhưng chính bởi ham muốn bản cầm phổ này nên mới lưu lạc giang hồ, gây dựng môn phái chống lại Ma Giáo. Hắn vẫn đang đuổi giết Quý Diểu Diểu, nhưng sau khi Quý Diểu Diểu khoe mẽ dùng tiếng đàn giết chết vài cao thủ nhất lưu (hạng nhất), thì cũng từ đó im hơi lặng tiếng. Ta đoán rằng, ‘Câu Hồn Đoạt Phách’, công phu dùng giây đàn xuyên qua ba trăm sáu mươi huyệt vị mà Minh chủ nói, chính là chiêu thức của Huyền Mặc Thần Công.”

Ám vệ Bát ngẫm nghĩ, “Ý lão Cửu là, Quý Nhạn Tê là hậu duệ của Quý Diểu Diểu, chiêu thức truyền âm đó là Huyền Mặc Thần Công?”

Ám vệ Cửu nói, “Bất kể thế nào, nếu Thục vương có thân phận thuộc phái Võ Đang, mà Quý Nhạn Tê lại liên quan tới Ân Vô Hận, tức là bọn họ cũng giống Đường gia chủ, đều là thù cũ của Ân Vô Hận. Bây giờ cướp hàng giá họa, e rằng có mưu đồ khác.”

Ám vệ Bát suy nghĩ một chút, nói, “Nếu Quý Nhạn Tê biết Huyền Mặc Thần Công thì chẳng phải hắn cũng giống Ân Vô Hận, có thể dùng dây đàn xuyên qua ba trăm sáu mươi huyệt vị?”

Ám vệ Nhất hiểu ý của ám vệ Bát, phủ định, “Bất hợp lý. Hắn không thù không oán với các đại phái, cớ sao phải giả mạo Ân Vô Hận giết người? Cần gì phải uổng phí tâm cơ giả làm người của Đường Môn, hại đệ đệ mình trúng Ngũ Độc Thần Sa?”

Ám vệ Cửu cũng không nghĩ ra, “Kỳ quặc nhất là, ban đầu Minh chủ nghi ngờ Đường Môn sát hại Lê Hoa Thương Phạm Xung, sau khi điều tra được Phạm Xung không chết bởi ‘Mạn Thiên Hoa Vũ’, Quý gia lại tình cờ gặp nạn bởi Ngũ Độc Thần Sa thật sự. Giống như có người biết Minh chủ nghi ngờ Đường Môn, cố tình đùa dai vòng vo quanh Minh chủ.”

“Nói theo cách của lão Cửu thì.” Ám vệ Nhất rùng mình, “Tư Đồ gia có gián điệp của Ân Vô Hận?”

Ám vệ Bát ngáp một cái, nói, “Ta thì cho là, Đới Đao Bỉnh Kiếm, các ngươi cả nghĩ rồi. Có thể những chuyện này không hề liên quan tới nhau.”

“Có thể. Nhưng cẩn trọng làm đầu.” Ám vệ Cửu nói.

Ba người đang vất vả cân nhắc mối liên quan trong đó, chợt nghe tiếng giấy cửa sổ nổ tung vì đạn ám khí, phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy hàng trăm sợi chỉ bạc sắc bén lao như con thoi vào trong sương phòng, được ánh sáng đèn lồng chiếu qua, vừa đẹp quỷ dị, vừa hùng vĩ tráng lệ. Vài giọt máu đỏ bắn tung tóe lên giấy cửa sổ trắng, trong phòng truyền ra tiếng rên khẽ của Tư Đồ Nhã.

Chuyện xảy ra quá bất ngờ, cả đệ tử Đường Môn và Vân Nhạn tiêu cục đều không phát hiện có kẻ thình lình tập kích đêm.

Ba ám vệ lại càng kinh hãi, chỉ có ám vệ Cửu phản ứng kịp thời, vội vàng chém đứt vài sợi chỉ bạc, vươn mình lách vào.