Tư Đồ Nhã quay lại nhìn, bất ngờ trông thấy một đôi mắt phượng mơ màng, như sương mù vấn vít lầu cao, trăng mờ bến cũ, hàng mi dày rợp bóng, nốt ruồi son giữa ấn đường. Nụ cười sầu ưu tình tứ, duyên dáng bẩm sinh, như đã từng quen biết. Chẳng rõ tại sao y chợt thấy lo lắng vô cùng, chưa nói động thủ, cả miệng cũng không mở được. Chỉ riêng đôi mắt này, cảm giác nhìn ngắm trăm ngàn năm vẫn chưa thể đủ.
Đôi mắt phượng sóng sánh, lém lỉnh nhìn quanh, ngón tay thuôn thuôn trắng muốt chạm tới nút thắt trước cổ, nhẹ nhàng tháo ra, vải gấm phủ quanh mình lặng lẽ rơi xuống đất.
Tư Đồ Nhã dồn dập thở, cử chỉ trút áo gấm này như muốn lấy mạng y. Hương hoa lan quyến rũ thổi vào mặt. Lại nhìn người nọ, mái tóc vấn linh xà* cài trâm xanh biếc, vài sợi dây vàng rủ xuống sau tai, tôn lên đôi khuyên vàng nạm ngọc, làm nổi bật vầng trán nghiêm trang, vô cùng xinh đẹp. Phía dưới là áo khoác xanh biếc thêu chỉ vàng bao bọc thân thể yêu kiều. Y hoàn hồn, không cầm nổi lòng thầm khen một tiếng – Bộ đồ này trị giá không ít tiền.
*Là kiểu tóc này:
Thiếu nữ áo xanh ngoắc ngoắc ngón tay, nũng nịu khẽ gọi, “Lại đây.”
Tư Đồ Nhã mơ màng bước tới, phát hiện mình cao hơn đỉnh tóc linh xà một chút, bèn cúi xuống nhìn.
Thiếu nữ nhón chân nắm lấy cằm y, đắc ý hỏi, “Tên gì?”
Tư Đồ Nhã bình thản đáp, “Tư Đồ Nhã.”
Thiếu nữ nhặt áo khoác gấm lên, gian khổ quấn quanh người y. Vừa nãy nàng nhìn từ xa, công tử tuổi cột tóc này đứng giữa đám võ biền trông có vẻ nho nhã mảnh khảnh, không ngờ tới gần mới biết vóc dáng y rất cao. Tư Đồ Nhã không hiểu lắm, y vốn tưởng thiếu nữ này xuất thân từ Ô Y Vệ, giả làm ca kỹ lưu lạc phong trần để ra tay từ phía y, nhưng trông tình hình này lại không biết nàng ta tính toán điều gì. Còn chưa nghĩ xong, thiếu nữ đã bế ngang y lên.
Tư Đồ Nhã ngơ ngác, không dám chạm vào ngực thiếu nữ, đành phải cứng ngắc ưỡn người lên, mặc cho nàng ta bế ra cửa sổ, nhảy lên nhảy xuống mấy cái, lao ra ngoài trấn. Y nhịn không được hỏi, “Sao không điểm huyệt tại hạ?”
Thiếu nữ điều phối nội tức, vững vàng hỏi lại, “Vì sao ta phải điểm huyệt ngươi?”
Tư Đồ Nhã nói, “Theo ngu ý của tại hạ, hình như cô nương đang bắt cóc. Lơi lỏng đề phòng như vậy, chẳng phải tại hạ sẽ kêu la vật lộn hay sao?”
Thiếu nữ ngả ngớn đáp, “Ngươi đã trúng ‘Hồ Nhãn Mê Hồn Hương’, nhìn ta thành người trong lòng rồi, còn vật lộn gì được nữa.”
Tư Đồ Nhã bừng tỉnh, “Thì ra tại hạ trúng mê hương, chẳng trách tự nhiên lại nghĩ tới ‘Tây Sương Ký’, vừa nhìn cô nương đã thấy cô nương nghiêng nước nghiêng thành. Nhưng tại hạ chỉ là một tiểu sinh yếu ớt, bằng không tại hạ sẽ bế cô nương bôn tẩu đêm trăng chứ không phải ngược lại thế này.”
Thiếu nữ cười khẩy, “Đám nho sinh các ngươi mở miệng ra là ngon ngọt. Bụng dạ đầy sách thánh hiền, biết rõ nhà giàu phải làm giàu tổ quốc, tới lúc đứng trước mặt hôn quân lại sợ rúm cả người, chỉ biết nịnh bợ ton hót. Cho rằng cưới được tiểu thư nhà có ngàn mẫu ruộng, vạn lượng vàng là nhiệm vụ cả đời, để dân chúng trôi giạt khắp nơi, bất đắc dĩ phải vào rừng làm cướp.”
Tư Đồ Nhã lại ngẩn ra, “Thì ra cô nương cũng đọc Hàn Phi Tử, ‘Muốn lợi mình, dục lợi nhi thân, tiên lợi nhi quân; dục phú nhi gia, tiên phú nhi quốc’ (Muốn lợi mình, trước phải lợi Chúa; muốn giàu nhà, trước phải giàu nước), tại hạ cho rằng câu đầu tiên không thực hiện được, câu thứ hai thì lời nhẹ ý sâu, có điều làm giàu tổ quốc là gánh nặng đường xa… Cô nương bắt tại hạ để làm giàu tổ quốc sao?”
Thiếu nữ đạp trên mái hiên, bế Tư Đồ Nhã nhảy ra khỏi Kiếm Các trấn, huýt sáo, lập tức có tuấn mã hối hả chạy tới. Nàng vững vàng đáp xuống yên ngựa, trói Tư Đồ Nhã phía trước, đáp, “Đó là tất nhiên. Mặt mũi ngươi không tồi, ngoan ngoãn thay bổn trại chủ mê hoặc Giáo chủ, bổn trại chủ sẽ ban thưởng cho ngươi.”
Tư Đồ Nhã không thể tưởng tượng, “Trại chủ, Giáo chủ?”
Thiếu nữ một tay nắm dây cương, kiêu căng đáp, “Không sai, ta chính là Âm Bình trại chủ của Bạch Long Tứ Thập Trại, danh chấn bốn phương, giang hồ bằng hữu kính nể gọi một tiếng Âm Bình công chúa. Hiện nay tổng quản Ma… Thần giáo đang làm khách ở trại của ta, nói Giáo chủ nhà họ thích nam sắc, tình nguyện dùng hai mươi vạn lượng vàng mua niềm vui của một nam nhân. Với thần công của Giáo chủ, có chừng ấy tiền thì mang ra khởi nghĩa, tạo phúc cho dân chúng có phải hơn không? Bởi vậy nên bổn trại chủ bắt hết trai đẹp quanh đây, chẳng những gia cảnh giàu có, mà còn phải mỗi người mỗi vẻ!”
Tư Đồ Nhã vuốt cằm nói, “Thì ra là vậy.”
“Ngươi có nhiều ám vệ đi theo như vậy, còn định đến trại ta thăm dò, chắc chắn lai lịch không nhỏ, mà bản thân ngươi cũng rất lanh lợi.” Long Tích Dung cúi xuống, dùng roi vỗ vỗ mông y, dịu giọng, “Đừng trách ta vô tình, nếu Giáo chủ thích nữ sắc thì ta đã tự mình ra trận, có câu thiên hạ hưng vong thất phu hữu trách (Nước nhà hưng thịnh hay suy vong, dân thường cũng phải có trách nhiệm), vì giang sơn xã tắc, đầu rơi máu chảy cũng không tiếc, chút nhục nhã này có hề chi?”
Tư Đồ Nhã nói, “Thành ý đáng khen. Có điều, ngộ nhỡ hiểu nhầm tính sai, Giáo chủ nổi giận muốn giết trại chủ diệt khẩu thì phải làm sao?”
Long Tích Dung ngớ người, “Sao lại muốn giết ta diệt khẩu?”
Tư Đồ Nhã bâng quơ đáp, “Nếu ta là Giáo chủ, chắc chắn sẽ không hi vọng thuộc hạ tùy tiện tiết lộ cơ mật với người ngoài. Khổng Tử viết, quân bất mật tắc thất thần, thần bất mật tắc thất thân, ky sự bất mật tắc hại thành*. Trại chủ nghe nhiều hiểu rộng, chắc chắn cũng hiểu đạo lý đó hơn ta.” (*Vua không kín miệng thì mất thần dân, thần dân không kín miệng thì mất nhân thân, bí mật không giữ thì tai hại sinh ra)
Long Tích Dung thót bụng, “Chuyện này ta chỉ nói với mình ngươi thôi.” Lại chợt thẹn quá hóa giận, “Tại ngươi hết, lời ngon tiếng ngọt dụ ta nói! Người khác trúng ‘Hồ Nhãn Mê Hồn Hương’ cũng đâu lắm mồm như ngươi!”
Tư Đồ Nhã không khỏi bật cười, “Kẻ hèn dụ trại chủ nói khi nào?”
Long Tích Dung đáp, “Tóm lại là tại ngươi hết!”
Tư Đồ Nhã dịu dàng nói, “Là lỗi của kẻ hèn, tiếc rằng đến lúc ấy, người bỏ mạng lại là trại chủ.”
Long Tích Dung sầm mặt, “Người đó sẽ không giết ta.”
Tư Đồ Nhã cúi xuống, vẻ như chẳng thèm nghe nữa.
Long Tích Dung nói, “Tổng quản đã nói Giáo chủ là người tốt, cũng chỉ vì thân bất do kỷ như ta nên từ nhỏ mới tình nguyện bị nhốt cùng mấy thứ đó tại…”
Tư Đồ Nhã mở bừng mắt, sát khí bùng lên.
Long Tích Dung tự biết lỡ miệng, bình tĩnh chuyển đề tài, “Huống hồ tuy đã vào rừng làm cướp, thì ta vẫn là Tam công chúa!” Nàng vã mồ hôi lạnh, tới lúc này mới thư thái. Lại cúi xuống nhìn Tư Đồ Nhã, hình như công tử này không chịu nổi mê hương trên người nàng nên đã mềm nhũn ngả xuống lưng ngựa, bất tỉnh nhân sự.
Băng qua con đường Âm Bình tại Lũng Sơn, Ba Thục, vì núi non trùng điệp đan xen, nên cái lạnh về đêm cực kỳ khắc nghiệt.
Nơi này từ xưa đã hoang tàn vắng vẻ suốt bảy trăm dặm, con đường thông giữa Kiếm Các trấn và hồ Bạch Long chỉ có duy nhất một thôn trại tên là Âm Bình trại. Muốn đột nhập Bạch Long Tứ Thập Trại, nhất định phải trèo đèo lội suối, băng qua khe núi quanh co chật hẹp này. Mà thôn trại nọ được bố trí trải dài hai bên sườn núi, tường chắn, châu mai bắn tên dày đặc bễ nghễ như thành lũy đóng chặt.
Các ám vệ Tư Đồ gia men theo tường đất, thầm đếm tiếng sơn tặc tuần tra qua lại, tiện đà ‘Yến Tử Sao Thủy’ xẹt qua, tới khi sơn tặc nọ quay lại thì cũng chỉ thấy đèn lồng khẽ đung đưa. Lúc này không ít nhà cửa đã tắt đèn, không gian vô cùng tĩnh lặng, thỉnh thoảng chỉ có tiếng trẻ con khóc chẳng biết vọng ra từ nhà nào, khác với các thôn trại khác, nếu tường đất kia không quá sừng sững, các ám vệ đã tưởng mình vào nhầm chỗ.
Ám vệ Nhất bịt mặt chợt nói, “Thơm quá.” Âm thanh rất khẽ, cực kỳ khó nghe, nào ngờ từ khoảnh sân phía sau hắn tức khắc truyền ra vài tiếng sủa lớn.
Các ám vệ nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhảy lên, biến mất trong bóng đêm, chia ra tìm nơi ở của Âm Bình Trại chủ.
Ám vệ Cửu nhanh nhẹn nhảy lên nóc nhà, gỡ mảnh ngói thổi vào một ống khói mê, rồi quay lại hờ hững đối diện với chú chó giữ nhà đang sốt ruột ngước lên. Chú chó trông thấy người thì chần chừ mấy bước, há miệng nhe răng định sủa, ám vệ Cửu im lặng rút bánh nhân thịt lót dạ ám vệ Nhất để lại cho hắn, tiện tay ném vào miệng nó. Chú chó hoảng sợ, nằm xuống rên ư ử một lát, chẳng biết mình ăn phải cái gì, nghi hoặc cụp tai nhai nhai.
Ám vệ Cửu che giấu hơi thở, ‘Đảo Quải Kim Câu’ mở cửa sổ vào phòng, nhờ nắng sớm nhàn nhạt, trông thấy trên giường có người co quắp ngủ say, chắc là trúng khói mê, hô hấp nhịp nhàng. Hắn vẫn chưa yên tâm, giấu đao trong lòng bàn tay, nhấc góc chăn lên nhìn, là một tiểu cô nương cuộn tròn dựa vào tường, một tay ôm ngực, một tay đút dưới gối che chắn các yếu huyệt, ngủ rất ngon, xõa tóc vùi đầu nên không thấy mặt.
Ám vệ Cửu biết rõ tư thế ngủ này hơi quá trùng hợp, nhưng không tiện chủ động làm khó, xoay bước giả bộ mở tủ áo, quả nhiên một ngọn kiếm gió từ phía sau đánh tới, hắn tức khắc dùng ‘Hàn Tín Mai Bộ’ tránh né, quay lại đối đầu, gỡ cửa tủ ngăn chặn kiếm gió sắc ngọt tiếp tục lao tới.
Nhưng lần này kiếm khí tung hoành, đối phương lại cực kỳ nhẹ nhàng, mũi kiếm không cắm vào ván tủ mà mượn độ cong và sức bật, lật nghiêng về phía sau nửa trượng, tóc đen tung bay, áo quần cũng theo đó tràn ra, đường kiếm như con rắn cạp nia, thong thả gạt bỏ mấy phi đao ám vệ Cửu ném tới, cười khẩy, “Chút tài mọn.”
Ám vệ Cửu đao cong rời tay áo, nhảy lên một cái, thình lình trong bụng nhói đau, cực kỳ khó chịu, nhưng hắn không rảnh bận tâm, ánh kiếm sắc lạnh như rắn cạp nia đã chia thành năm thanh kiếm, rất giống ‘Ngũ Tử Tình Lam’ của chủ nhân hắn, lần lượt phóng tới cổ họng và các tâm mạch hiểm yếu của hắn. Ám vệ Cửu trong lòng sinh nghi, đón gió lăn mình né tránh, khó khăn lắm mới thoát khỏi lưỡi kiếm sắc ngọt, nào ngờ ánh kiếm chưa tan đã tung ra hơn mười chiêu khác, đích thị là chiêu thức Kiếm Môn, tuy mấy chỗ còn khá non nớt ngông cuồng và thay đổi thất thường, nhưng so với kiếm pháp của Tư Đồ Khánh thì có sức bật và tác dụng chậm hơn.
Nơi này cách Kiếm Môn không xa, ám vệ Cửu nghĩ, có lẽ năm đó vẫn còn đệ tử Kiếm Môn may mắn thoát nạn, được sơn phỉ cứu, sinh ra tiểu cô nương thông minh thiên bẩm này. Nhưng hơn mười chiêu cân sức ngang tài qua đi, kiếm pháp của đối phương thình lình biến đổi, hời hợt tinh tế, chính chính tà tà, một chiêu trăm kiếm, chém cả căn phòng ánh tuyết vùn vụt.
Ám vệ Cửu nghiêm mặt, tay cầm đao chuyển thế, vung tròn thành ‘Bạch Vân Cái Đỉnh’, ‘Hoài Trung Bão Nguyệt’, tiếp tục nhàn nhã ném phi đao, lợi dụng ‘Cô Nhạn Xuất Quần’ đánh thẳng vào huyệt Thiên Trung của đối phương, nào ngờ đối phương ngó lơ, vẫn tiếp tục dùng một trăm tám mươi chiêu kiếm, không giống so chiêu với hắn, mà như đang muốn phá giải ‘Câu Hồn Đoạt Phách’ Ân Vô Hận đánh vào một trăm tám mươi yếu huyệt của mình. Ám vệ Cửu bừng tỉnh, đây là Tuyết Mang Kiếm của chủ nhân hắn, thoạt nhìn có vẻ một trăm tám mươi kiếm đều là chống đỡ, nhưng thực ra vẫn còn giấu giếm một sát chiêu.
Cùng lúc đó, người đứng trong ánh kiếm quát khẽ, “Ám vệ Cửu?!”
Tiếng gọi này chấn động điếc tai, ám vệ Cửu vô thức dừng tay, đang định nói, mũi kiếm đã chọc thủng xương vai hắn, đóng đinh hắn vào vách.
Ánh kiếm hoa mắt đầy phòng tức khắc tiêu biến, Tư Đồ Phong mặc váy thụng vải thô, son phấn qua loa chống kiếm nhìn thẳng vào hắn.
Tư Đồ Phong giơ tay kéo chiếc khăn đen bịt mặt ám vệ Cửu. Ám vệ Cửu thở ra một hơi, “… Tam công tử.”
Tư Đồ Phong sầm mặt, “Ngươi lặp lại lần nữa.”
Ngoài sân chợt có người gõ cửa, “Tiểu Thúy, sao phòng muội ồn ào thế?”
Tư Đồ Phong nhéo cổ họng, lanh lảnh đáp, “Bích Vân tỷ, muội đi tiểu đêm bất cẩn đá ngã cái bô. Làm tỷ thức dậy à?”
Ám vệ Cửu im lặng nói, “Tam công tử, con gái không cần bô.”
Tư Đồ Phong trừng hắn một cái, Bích Vân ngoài sân lại không nghi ngờ, hỏi, “Có sao không, để tỷ tỷ vào xem nào.”
Tư Đồ Phong khẽ nói, “Không được, cái bô Thẩm ca để lại bẩn lắm, muội dọn một chút là xong.”
Bích Vân cười mắng, “Nha đầu quỷ, hóa ra là nhớ Thẩm đại ca. Mấy ngày đóng cửa không ra, tỷ tỷ còn tưởng ngươi sợ người lạ chứ.”
Tư Đồ Phong ai oán đáp, “Thẩm ca đi bắt ác nhân sát hại huynh đệ trong trại, nhớ huynh ấy làm gì, Bích Vân tỷ cứ đi ngủ đi.”
Bích Vân cười ngặt nghẽo, “Chao ôi, ngày mai tỷ tỷ đưa muội đi xem mấy công tử trại chủ mới bắt được, bảo đảm tuấn tú hơn Thẩm ca của muội.”
Tư Đồ Phong nói, “Có gì mà xem, tỷ, tỷ không kể lại với Thẩm ca thì muội mới đi.”
Ám vệ Cửu sờ lưỡi kiếm trên vai, lại tập trung quan sát Tư Đồ Phong, không rõ vì sao y lại dùng phương thức kỳ quặc như vậy để trà trộn vào sơn phỉ.
Tư Đồ Phong chờ nha đầu ngoài sân đi xa, thình lình nhắc lại, “Ngươi lặp lại lần nữa.”
Ám vệ Cửu ngập ngừng nói, “Tam công tử…”
Tư Đồ Phong khẽ xoay tròn lưỡi kiếm cắm vào vai ám vệ Cửu, thúc ép, “Ta là tiểu chủ nhân của ngươi.”
Ám vệ Cửu bất động, trầm tư một lát, nghiêm túc thuật lại giao hẹn hai mươi vạn lượng vàng của chủ nhân và tiểu chủ nhân của hắn cho y nghe.
Tư Đồ Phong nghe xong thì ngỡ ngàng, oán hận nói, “Nực cười! Ngươi là ám vệ của ta, phụ thân không hỏi ý ta, cũng chẳng quan tâm ta chết hay sống mà đã dung túng cho gian tặc cướp ngươi đi. Không ngờ ngươi cũng như bọn họ, chỉ vì hai mươi vạn lượng vàng mà… Tư Đồ Nhã đào đâu ra hai mươi vạn lượng vàng?”
Ám vệ Cửu chuyển chủ đề, “Tam công tử đừng nóng giận, việc cấp bách…”
Tư Đồ Phong sốt ruột ngắt lời hắn, “Y vẫn chưa góp đủ hai mươi vạn lượng vàng đấy chứ?” Thấy ám vệ Cửu im lặng không đáp thì cười khẩy, “Nếu ta cũng góp được hai mươi vạn lượng vàng thì ngươi có gọi ta là tiểu chủ nhân không?”
Ám vệ Cửu đáp, “Chuyện đó có nguyên nhân.”
Tư Đồ Phong hỏi, “Nguyên nhân gì?”
Ám vệ Cửu nghĩ đến Tư Đồ Nhã đã trao thân cho hắn, nhưng bất luận thế nào cũng không nói nên lời, im lặng thật lâu sau mới đáp, “Tiểu chủ nhân và thuộc hạ là đoạn tụ.”
Tư Đồ Phong cười nhạt, “Thế thì đã sao, ta cũng đoạn tụ cùng ngươi được vậy!”