Ám Vệ Công Lược Truyện Full

Chương 39

Tư Đồ Nhã cắp ám vệ Cửu ngây ra như phỗng, gióng trống khua chiêng lao vút ra khỏi phủ Tư Đồ. Trong mắt của ám vệ phủ Tư Đồ và quần hùng chính đạo thì ‘Ân Vô Hận’ đã bắt được ‘Bộ Bạch Thu’, thế là ném chuột sợ vỡ đồ, vội vàng dừng tay lại.

Giáo chúng Cửu Như Thần Giáo và bộ hạ cũ của Hoan Hỉ Giáo cũng tiện thể rút lui. Chỉ còn Tả sứ Tạ Tất An và Hữu sứ Phạm Vô Cứu vẫn đang khổ chiến với Trương Bích Hiệp phái Võ Đang. Trương Bích Hiệp đã luyện Thái Cực Quyền tới cảnh giới cương nhu hòa quyện, phối hợp với Thất Tinh trận của đệ tử Võ Đang, cân sức ngang tài với hai bọn hắn.

Tạ Tất An thấy tình thế không ổn, hét lớn, “Giáo chủ quên thuộc hạ rồi!”

Tư Đồ Nhã truyền âm nói, “Trương Bích Hiệp, Bộ Bạch Thu đang nằm trong tay bản tôn, nếu lão gặp chuyện chẳn lành, phái Võ Đang ngươi khó thoát khỏi trách nhiệm.”

Trương Bích Hiệp nghe vậy thì dừng tay, dồn khí đan điền, cất cao giọng chính nghĩa quát lên, “Ân Vô Hận!”

Quần hùng nghe vậy thì tha thiết nhìn Trương Bích Hiệp, mong chờ đệ tử ưu tú của Võ Đang đại diện cho võ lâm chính phái, mắng Ma Giáo một trận ra trò. Nhưng Trương Bích Hiệp mới kêu một tiếng, chưa kịp chuẩn bị bài phát biểu nên hồn thì đã thấy mọi người chăm chú nhìn mình, quýnh quáng không sắp xếp nổi câu chữ, thốt lên, “Ta Võ Đang ngươi!”

Mọi người phì cười ầm ĩ, cảm thấy câu này không thể đáp lại được, nhưng Tư Đồ Nhã lại đáp không cần nghĩ, “Bản tôn cày cuốc ngươi giữa trưa*. Ma Giáo Võ Đang ngươi!” Cứ thế, chính tà ù ù cạc cạc tuyên chiến. Quần hùng kinh ngạc nhìn theo ‘Ân Vô Hận’ và giáo chúng nghênh ngang bỏ đi. (*Mượn từ câu thơ “Cày đồng giữa ban trưa, mồ hôi nhỏ xuống đất. Ai biết bát cơm ăn, mỗi hạt đều vất vả.” – Trích từ bài thơ “Mẫn nông” của nhà thơ Lý Thân thời Đường)

Mạc Kiến Quái và Ngọc Linh Lung chờ tại con hẻm bên ngoài phủ Tư Đồ, tán gẫu chuyện lão giáo chủ Cửu Như Thần Giáo năm xưa lang bạt giang hồ, ngửa bàn tay gọi gió, úp bàn tay gọi mưa, hai người đang nói say sưa thì thấy Tư Đồ Nhã ôm ‘Bộ Bạch Thu’ trèo tường mà ra. Ngọc Linh Lung ngạc nhiên nói, “Biểu…”

Tư Đồ Nhã ngắt lời, “Bắt được Tư Đồ Nhã chưa?” Ám vệ Cửu trong lòng y nghe vậy thì hai mắt trừng to.

Ngọc Linh Lung sửng sốt một lát, nghiêm trang đáp lời, “Bắt được rồi. Giáo chủ, ta đã điểm huyệt lão quái Côn Luân này…”

Tư Đồ Nhã liếc sang Mạc Kiến Quái. Mạc Kiến Quái tức khắc vận nội công tự làm nội thương, phun ra một búng máu, tự đóng kín huyệt Thiên Trung, chậm rãi chờ võ lâm chính phái tới giải cứu. Tả sứ Hữu sứ theo tới, thấy vậy thì thúc giục, “Giáo chủ, phía sau có truy binh, không nên ở đây lâu!”

Mạc Kiến Quái là nhân sĩ Ma Giáo, lúc này gạt bỏ thân phận chưởng môn phái Côn Luân, xin phép cáo lui, lợi dụng màn đêm thi triển khinh công, quay về Long Tuyền trấn cách Ích Châu mấy chục dặm. Ám vệ Cửu vốn đang ngỡ ngàng mù tịt, lúc này nghe nói Tư Đồ Nhã đã bị Hoan Hỉ Giáo bắt giữ thì càng họa vô đơn chí, thầm tính toán lúc tới hang ổ của Hoan Hỉ Giáo, phải lợi dụng thân phận ‘Bộ Bạch Thu’ thế nào để bảo vệ Tư Đồ Nhã.

Tư Đồ Nhã nháy mắt với Tả sứ Tạ Tất An, Tạ Tất An ngầm hiểu, tìm một trạch viện im ắng, đánh ngất những người không liên quan, xong xuôi mới cung kính mời Giáo chủ giá lâm. Tư Đồ Nhã quan sát tấm mành ngăn cách hai gian phòng trong trạch viện, thấp giọng nói, “Nhốt Tư Đồ Nhã ở đây hả?”

Ngọc Linh Lung nhanh trí đáp, “Đúng vậy.” Lại chẳng biết biểu ca định diễn kịch thế nào — Tư Đồ Nhã đang cải trang thành Ân Vô Hận, khẩn cấp thế này, nàng biết kiếm đâu ra một ‘Tư Đồ Nhã’ khác?

“…” Ám vệ Cửu muốn ngước lên nhìn gian phòng bên kia tấm mành, nhưng các yếu huyệt đều bị Tư Đồ Nhã phong tỏa, huyết khí tắc nghẽn, không nói được, cũng không nhúc nhích được.

Tư Đồ Nhã quẳng ám vệ Cửu xuống ghế, giải huyệt câm cho hắn, ra lệnh cho Hữu sứ Phạm Vô Cứu, “Coi chừng hắn!”

Phạm Vô Cứu chắp tay tuân lệnh, mắt sáng như đuốc, lạnh lùng nhìn thẳng vào ám vệ Cửu.

Tư Đồ Nhã và Tả sứ Tạ Tất An, Phó giáo chủ Ngọc Linh Lung vén mành đi vào buồng trong. Buồng này chỉ có giường và bàn ghế, tất nhiên không thể có ‘Tư Đồ Nhã’. Nhưng hai người đã lờ mờ đoán ra dự định của Tư Đồ Nhã, phấn chấn bừng bừng pha trà rót nước, chờ xem Giáo chủ nhà mình diễn kịch.

Tư Đồ Nhã hắng giọng, mở nắp tách trà, gạt gạt nước trong tách, nói như thật, “Đánh nó tỉnh lại.”


Tạ Tất An đang suy nghĩ không biết đánh thế nào. Ngọc Linh Lung đã nói “Dạ”, tay trái đập tay phải như đập muỗi, tay phải lại đập tay trái như đập muỗi. Tư Đồ Nhã cười khẩy một tiếng, hất nước trà xuống đất, Ngọc Linh Lung chợt nhón chân lên, nắm cổ áo Tạ Tất An, quát, “Giáo chủ nhà ta hỏi, ngươi nói!”

Tạ Tất An khâm phục nhìn Giáo chủ rảnh rỗi ngồi trên giường, lại nhìn Phó giáo chủ nắm cổ áo mình, đúng là người một nhà.

Cách một tấm mành, ám vệ Cửu lòng như lửa đốt, cảm thấy mình ngu dốt không ai bằng, nếu biết trước thế này thì hắn đưa Tư Đồ Nhã về phủ làm gì? Tư Đồ Nhã bị Hoan Hỉ Giáo bắt thật rồi sao? Hắn vẫn ôm hi vọng, tiểu chủ nhân của hắn thông minh cỡ nào, cát nhân tất có thiên tướng, chắc chắn Hoan Hỉ Giáo bắt nhầm rồi. Hắn tập trung lắng nghe, bên kia tấm mành truyền ra một tiếng rên khe khẽ, âm thanh ban đầu còn thoáng mơ màng, sau đó dần dần rõ nét, “Ta đang ở đâu…”

Ám vệ Cửu như bị đánh tỉnh, giọng nói dịu dàng vô cùng quen thuộc kia —

Buồng trong im ắng một lát. Tư Đồ Nhã chợt hít khí lạnh, khó nhọc nói, “Ta biết ngươi, ngươi là Ân Vô Hận, Hoan Hỉ Giáo.” Có lẽ vẫn còn say, có lẽ bị thương, âm thanh hơi khàn.

‘Ân Vô Hận’ nham hiểm đáp, “Trí nhớ của Nhị công tử không tồi.” Ngay sau đó là tiếng xé quần áo roạt roạt.

Ám vệ Cửu lạnh buốt cả người, không biết ‘Ân Vô Hận’ đang làm gì, chỉ nghe Tư Đồ Nhã giãy giụa phản kháng, “Ngươi làm gì…”

‘Ân Vô Hận’ mờ ám bật cười, “Rõ ràng bản tôn đã đâm thủng tâm mạch của ngươi, ném ngươi xuống vách núi, sao ngươi vẫn hoạt bát thế này…”

Ngọc Linh Lung thò tay túm lấy Tạ Tất An giãy giụa quằn quại, “Giáo chủ, để thuộc hạ khoét xương tay xương chân nó, xem nó còn hoạt bát nữa không!”

Ám vệ Cửu nghe vậy thì vã mồ hôi lạnh, khàn khàn cất tiếng, “Ân Vô Hận, ngươi ra đây.” Hắn gồng sức tự giải huyệt, nhưng kinh mạch bị ức chế không mảy may suy suyển. Hành động rất nhỏ này rơi vào mắt Phạm Vô Cứu. Phạm Vô Cứu vung cây sáo Trấn Hồn Địch khắc bốn chữ ‘Đang Bắt Giữ Ngươi’ cầm trong tay, miệng sáo sắc như rãnh máu, vững vàng kề bên cổ họng hắn, nghiêm khắc cảnh cáo.

Tư Đồ Nhã không ngờ ám vệ Cửu đầu hàng nhanh như vậy. Y quyết tâm dạy dỗ ám vệ Cửu, để ám vệ Cửu nhớ kỹ, tự động bỏ mặc y, chịu chết thay người khác sẽ dẫn tới hậu quả gì. Vì thế thấp giọng đáp, “Đừng vội. Bản tôn xử lý tiểu tử này rồi sẽ đến cưng chiều ngươi.”

“Ân Vô Hận.” Ám vệ Cửu tính toán thật nhanh, gắng sức bắt chước giọng điệu khắc nghiệt của Bộ Bạch Thu, “Ngươi thích ta thật chứ?”

“Lòng này không giả.” Tư Đồ Nhã nghiêm túc nói.

Ám vệ Cửu bình tĩnh hỏi, “Vậy thì ta quan trọng, hay… Tư Đồ Nhị công tử quan trọng?”

Phó giáo chủ và Tả Hữu sứ ở buồng trong trợn mắt há mồm, theo họ, Giáo chủ đúng là cực kỳ bác ái, cả ‘Bộ Bạch Thu’ hơn bốn chục tuổi mà cũng không tha. Mà ‘Bộ Bạch Thu’ thì chết đến nơi rồi còn yêu thương nhung nhớ ‘Ân Vô Hận’ như thế, buông thả không ngờ được!

“Tất nhiên là Bạch Thu quan trọng.” Tư Đồ Nhã thầm nghĩ, ngươi cũng biết ngươi quan trọng. Y nói tiếp, “Bản tôn ra chơi với ngươi. Còn tiểu tử Tư Đồ Nhã này, lôi ra khao huynh đệ trong giáo.”

Tạ Tất An tuân lệnh, nào dám lôi Tư Đồ Nhã ra ngoài, đành phải nịnh nọt hỏi, “Giáo chủ, thuộc hạ có được nếm thử trước luôn tại đây không?”

“Không được!” ‘Bộ Bạch Thu’ bên ngoài chém đinh chặt sắt.

Tạ Tất An lấy làm lạ, không hiểu con trai của Võ Lâm Minh chủ chịu nhục thì liên quan gì đến chưởng môn phái Thanh Thành này, bèn hỏi, “Sao không được?”

‘Bộ Bạch Thu’ im lặng một lát, hình như đang chọn câu tìm từ.

Tư Đồ Nhã thở dài, đổi giọng ôn hòa, hỏi qua tấm mành, “Ngoài đó là Bộ chưởng môn sao?”

Ám vệ Cửu chấn động cả người, ngập ngừng một lát mới đáp, “… Phải.” Hắn và tiểu chủ nhân của hắn gần trong gang tấc, lại không thể nhận mặt nhau.

Tư Đồ Nhã buồn bã nói, “Bộ chưởng môn, ngài đúng là độc ác, ngài chửi bới cha ta, cấu kết với Ma Giáo hãm hại cha ta như thế. Cần gì phải vờ vịt biện hộ cho ta!”

Ngọc Linh Lung cảm giác biểu ca cố tình vu oan cho Bộ Bạch Thu, thế là vỗ tiếp cái nữa, thêm mắm thêm muối với bên ngoài, “Bộ chưởng môn quan hệ với Giáo chủ của chúng ta như thế nào, nói đỡ cho ngươi là nể mặt ngươi, đừng có láo!”

Ám vệ Cửu nghe vậy thì cuống lắm, nhưng lại không thể lộ rõ thân phận với Tư Đồ Nhã —

Theo hắn, hình như ‘Ân Vô Hận’ có mối tình đoạn tụ với Bộ Bạch Thu… Nếu ‘Ân Vô Hận’ nhận ra Bộ Bạch Thu thật sự đã bị chính tay mình giết chết, còn hắn lại là ám vệ của Tư Đồ Nhã, thì tình hình chỉ càng thêm bất lợi với Tư Đồ Nhã.

“Hoan Hỉ Giáo các ngươi rồi sẽ ác giả ác báo.” Giọng Tư Đồ Nhã rất quật cường, “Sẽ có người đến cứu ta.”

Tạ Tất An nhịn cười hỏi, “Ai đến cứu ngươi?”

Tư Đồ Nhã líu lo đáp, “… Ám vệ Cửu.”

Ám vệ Cửu chợt khó thở.

“Trên đời này có một người, dù ta rơi xuống vách núi, hắn cũng sẽ không chùn bước nhảy xuống cứu ta…” Giọng Tư Đồ Nhã nghe thật vui vẻ.

Nhưng ‘Ân Vô Hận’ chẳng chút nể tình ngắt lời y, “Hắn chết rồi.”

Ám vệ Cửu lo lắng.

Tư Đồ Nhã cười nói, “… Sao có thể, hắn sẽ không bao giờ bỏ mặc ta.”

Một câu này, khiến lo lắng trong lòng ám vệ Cửu biến thành đau đớn trong tim.

‘Ân Vô Hận’ nói, “Bản tôn tự tay giết, còn giả được sao?”

Tư Đồ Nhã nói, “Không, ngươi không lừa được ta… Hắn không đánh lại ngươi, chẳng lẽ hắn không chạy sao? Ta đang đợi hắn, hắn sẽ không bỏ mặc ta.”

‘Ân Vô Hận’ cười khẩy, “Hắn chỉ là một ám vệ đã qua huấn luyện, không có tim, không có phổi, Tư Đồ Khánh muốn hắn bảo vệ ai thì hắn sẽ bảo vệ kẻ đó, liên quan gì tới ngươi? Nếu ngươi không phải là Tư Đồ Nhã, không phải là con của Tư Đồ Khánh, thì ai để ý tới cái túi rơm yếu ớt như ngươi?”

Ngọc Linh Lung và Tạ Tất An há hốc miệng kinh ngạc nhìn Giáo chủ nhà mình tự chửi tự mắng, chẳng biết tại sao, cười xong lại cảm thấy hơi nặng nề.

Tư Đồ Nhã uống một ngụm trà, chậm rãi, nức nở nói, “Ngươi nói không sai, Tư Đồ Nhã ta có tài năng gì mà có thể khiến hắn vì ta mà sống. Hắn thật sự không đặt ta trong lòng, thứ hắn bảo vệ chỉ là cái họ Tư Đồ, chứ không phải một kẻ vô tích sự như ta… Lòng ta quá tham.”

Qua tấm mành, ám vệ Cửu bất lực ngồi trên ghế, nghiến chặt răng, cố nuốt nước mắt trở về.

Nghe tiểu chủ nhân của hắn bộc bạch, hắn còn khổ sở hơn cả chết.

‘Ân Vô Hận’ nói, “Ngươi biết thế là tốt, nói cho bản tôn, Tư Đồ Khánh giấu Cửu Như Thần Công ở đâu, bản tôn sẽ tha mạng cho ngươi.”

Tư Đồ Nhã không đáp, hỏi lại, “Ám vệ Cửu chết thật rồi?”

‘Ân Vô Hận’ sốt ruột đáp, “Không sai.”

“Cửu Như Thần Công là cái gì. Dù sao ta cũng chỉ là thứ vứt đi chẳng ai để tâm tới, chết có gì đáng sợ? Hơn mười năm tự sinh tự diệt, cuối cùng thì người duy nhất chịu ở bên ta, cũng chỉ là tuân lệnh cha ta.” Tư Đồ Nhã gượng cười, “Ta sống cũng mệt mỏi.”

Tạ Tất An và Ngọc Linh Lung nhìn nhau, rõ ràng Tư Đồ Nhã ở ngay trước mặt, nhưng họ không phân biệt được những lời y nói có bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả.

Hữu sứ Phạm Vô Cứu đứng bên ngoài, nghe giọng giáo chủ nhà mình lã chã như sắp khóc, suýt thì không cầm nổi Trấn Hồn Địch, thầm chửi rủa ám vệ Cửu kia thật là khốn nạn, chỉ muốn xông vào dỗ dành Giáo chủ tự nhiên lại bị tổn thương.

Ám vệ Cửu nhắm mắt, cố gắng kìm nén cảm xúc, “Nhị công tử, ám vệ của ngươi bất lực… Ngươi không thể coi thường mạng sống của mình.”

Bên trong không có người đáp lại. Ám vệ Cửu mở mắt ra, nhìn thấy ‘Ân Vô Hận’ ung dung đứng trước ghế của hắn.

“Bạch Thu, ngươi còn chưa làm Giáo chủ phu nhân của bản tôn, sao lại tự quyết định rồi?” Tư Đồ Nhã thưởng thức đôi mắt đỏ hoe hối hận vô bờ của ám vệ Cửu, không được hoàn mỹ là khuôn mặt Bộ Bạch Thu và chòm râu nọ. Y không nhịn nổi, giơ tay túm lấy chòm râu, giật giật, vẫn còn chắc lắm.

“…” Ám vệ Cửu lo lắng nghe ngóng động tĩnh bên kia tấm mành.

Tư Đồ Nhã hiểu ý, thấp giọng nói, “Nó không chết, bản tôn điểm huyệt câm của nó rồi. Bạch Thu, nếu ngươi quan tâm tới một vãn bối như vậy, bản tôn cũng không muốn ỷ lớn hiếp nhỏ.” Dứt lời thì phất tay áo giải huyệt cho ám vệ Cửu, nhưng vẫn phong tỏa hai mạch nhâm đốc của hắn, dẫn dắt từng bước, “Coi như bản tôn tha cho vãn bối, ỷ lớn hiếp lớn, thế nào?”

Ám vệ Cửu hoàn hồn, tiếp tục giả làm chưởng môn phái Thanh Thành, “Ân oán của chúng ta không liên quan đến y.”

Phía trong mành, Phó giáo chủ và Tả Hữu sứ châu đầu cân nhắc tình huống này. Ngọc Linh Lung khoa tay múa chân mấp máy môi, hoang mang hỏi, “Bộ Bạch Thu phúc hậu thế sao?”

Tạ Tất An cẩn thận ngẫm nghĩ, vỗ trán, im lặng đáp, “Đó là giả.”

Lại nghe Tư Đồ Nhã bên ngoài nói, “Được!”

Ba người đồng loạt hoảng sợ. Tư Đồ Nhã phấn chấn hô lên, “Các con, mang nước lại đây!”


Ám vệ Cửu trịnh trọng nói, “Bộ mỗ uống hết ba thùng nước thì ngươi phải giữ lời, thả y ra.”

Ngọc Linh Lung giật nảy mình, “Rốt cuộc ngoài kia là ai thế?”

“… Là hai mươi vạn lượng vàng.” Tạ Tất An gấp ống tay áo, cảm khái, “Đúng là người một nhà, ai cũng thích diễn kịch.”Hết chương 39

NOTE:

Bá láp tí về bài thơ “Mẫn nông” của Lý Thân nhé. Bài thơ này từ hồi bé tí chúng mình chắc chắn đã được nghe hoặc được học rồi, nếu mình nhớ không nhầm thì nó còn ở trong sách giáo khoa thì phải, chính là bài này:

Cày đồng đang buổi ban trưa,

Mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày.

Ai ơi bưng bát cơm đầy,

Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần.

Phải vậy mới thấy, cái sự “Dịch” nó muôn hình muôn vẻ lắm, như mình thì mình dịch là:

Cày đồng giữa ban trưa,

Mồ hôi nhỏ xuống đất.

Ai biết bát cơm ăn,

Mỗi hạt đều vất vả.

Và đây là thơ gốc:

鋤禾日當午,(Sừ hòa nhật đương ngọ)

汗滴禾下土。 (Hãn trích hòa hạ thổ)

誰知盤中飧, (Thùy tri bàn trung xan)

粒粒皆辛苦。 (Lạp lạp giai tân khổ)

Tất nhiên mình dịch không thể mượt mà truyền cảm như người dịch xưa, thứ nhất vì trình mình còi, vận dụng từ ngữ chưa nhuần nhuyễn, thứ hai vì mình không có khả năng và không dám “Chém” thêm nhiều như vậy, đến thể thơ cũng khác hẳn rồi kìa. Nhưng từng câu chữ của bài dịch xưa ấy vẫn rành rành trong đầu mình, lúc nhìn thấy đoạn thơ gốc, ngay lập tức mình đã nghĩ rằng, “Bài thơ này phải dịch như bản ngày xưa mới hoàn hảo”.

Bởi thế mới nói, cái sự “Dịch” nó vô cùng lắm, vừa ý người này, không vừa ý người nọ là chuyện bình thường. Hợp văn ai thì đọc của người đó, chẳng hạn cùng một tác phẩm mà được edit bởi 2 nhà, thích nhà nào thì đọc nhà đó thôi. Mình nghĩ chỉ cần yêu thích tác phẩm, dùng hết vốn từ và ý văn của bản thân để chuyển ngữ nó sao cho chính xác và truyền cảm nhất trong khả năng của mình thì đã là điều rất đáng trân trọng rồi. Tất nhiên có người thích ABC, có người lại thích XYZ, nhưng đối với mình thì editor nào cũng đáng được tôn trọng vì công sức họ bỏ ra, dù nhiều hay dù ít. Vì thế có điều này mình chân thành khuyên các bạn, các bạn có thể nghe hoặc không nghe là tùy các bạn, nhưng mình vẫn muốn nói rõ một lần: Đọc truyện bằng mắt, cảm nhận truyện bằng trái tim, đừng để bản thân bị cuốn vào những trận chiến đơn phương hoặc đa phương giữa các editor, đừng để những lời nhận xét tiêu cực của một editor A làm ảnh hưởng đến góc nhìn của bạn về một editor B. Lời nói từ một phía không có giá trị nếu không có bằng chứng hoặc lời đối chất từ phía thứ 2, thứ 3. Mình tin chắc là bất cứ editor nào cũng dành rất nhiều tình cảm cho các tác phẩm họ chuyển ngữ, và đối với người đọc, chỉ cần cảm nhận được tình cảm và công sức của họ qua từng câu chữ là đủ. Những thứ vô nghĩa như châm chọc, móc mỉa, công kích, đặt điều… thì hãy tự động cho qua, đừng để bản thân bị ảnh hưởng bởi ác ý của người khác, rồi quên mất mục đích ban đầu đưa mình tới những bộ truyện là gì. Nếu bạn là khách vãng lai, bạn hoàn toàn có thể bỏ ngoài tai những gì mình vừa nói, nhưng nếu bạn là một reader thường xuyên lui tới nhà lá của mình, mình hi vọng bạn nhớ những gì mình vừa nói, bởi vì chỉ khi gia chủ và bằng hữu có một sự đồng điệu trong nhận thức nhất định, thì giao tình của chúng ta mới bền lâu được ahihi ~