Ám Vệ Công Lược Truyện Full

Chương 23

Phủ Thục Vương còn có tên là thành Phiên Vương, nằm chính giữa thành Ích Châu, được bao quanh bởi ngự hà liễu rủ (Ngự: thời phong kiến chỉ những việc có liên quan đến vua chúa, ở đây là con sông của vương phủ). Tường thành kín không kẽ hở, nguy nga sừng sững, khiến những ai muốn thăm dò đều phải chùn bước. Ám vệ Cửu bế Tư Đồ Nhã đến khoảng đất trống trước cổng thành, trước cổng thành xây một bức tường phù điêu hoàng tộc sơn son lợp vàng, đỏ rực sáng loáng như gương, cực kỳ tráng lệ. Hai bên là cột đá và kiệu trống. Bình thường quan chức các nơi đến yết kiến Thục vương đều dừng lại sửa sang áo mũ tại đây, đi bộ qua cầu, nhỏ tiếng nghiêm mặt, rồi mới vào Phiên Vương thành. 

Tư Đồ Nhã thở dài nói, “Ám vệ Cửu, nhìn thành trì này, tự nhiên ta thấy Hàn Mị vẫn còn khiêm tốn lắm.”

Ám vệ Cửu im lặng gật đầu, theo hắn, phủ Thục Vương này thật sự quá lớn, từ sau bếp bưng thức ăn đến nhà chính, chẳng biết phải đi qua bao nhiêu hành lang. Nếu Thục vương không muốn ăn cơm canh nguội ngắt, chắc phải thuê vài ám vệ khinh công tuyệt đỉnh, võ nghệ cao cường để bưng mâm, Bích Hổ Du Tường (thằn lằn bò tường), nhảy nhót tung tăng, vận nội lực nướng chín cái mâm, để thức ăn bên trên không bị nguội…

Hai người đang miên man suy nghĩ thì bị thị vệ cầm kích trên đầu cầu chặn đường.

Thị vệ cầm kích nhìn quan lại quyền quý đã thành quen, giờ thấy Tư Đồ Nhã mặc áo vải thô, ám vệ Cửu cũng ăn vận tầm thường, dưới chân còn dính vết bùn thì chẳng thèm hỏi là ai, lớn tiếng quát ngay, “Vương phủ là nơi quan trọng, cấm vào bừa…” Trông thấy vẻ mặt không chùn bước của ám vệ Cửu, thị vệ nói tới cuối câu lại lí nhí như muỗi kêu.

Tư Đồ Nhã nói, “Quan gia bớt giận, gần đây Vương gia bị mất một bảo bối, bảo bối này rơi vào tay kẻ gian, sợ rằng sẽ gây nên sóng to gió lớn. Bởi vậy tại hạ muốn tự tay dâng trả. Nếu hai vị không tiện thông báo thì chúng ta đành phải cáo từ.”

Hai thị vệ quay sang nhìn nhau, hỏi rõ ngọn ngành, biết không thể bỏ qua việc này, một thị vệ quay vào bẩm báo, để thị vệ còn lại trông coi. Thị vệ ở lại cô đơn lẻ bóng, nhìn ám vệ Cửu tận trung tận trách, càng nhìn càng thấy thân quen.

Tư Đồ Nhã thấy thị vệ ngơ ngác nhìn ám vệ Cửu thì bắt chuyện, “Đãi ngộ ở Vương phủ thế nào?”

Thị vệ ù ù cạc cạc nói, “Cũng không tệ lắm…”

Bất chợt, từ sau cổng thành truyền ra tiếng nói, “Nếu thiếu hiệp muốn đến đây làm việc thì bổn vương hoan nghênh vô cùng.”

Tư Đồ Nhã và ám vệ Cửu nhìn theo tiếng nói, Hàn Mị vẫn búi tóc cài trâm vàng, khoác áo lông cừu, vẻ mặt vừa ung dung vừa phấn chấn, đi thẳng tới trước hai người họ, mắt phượng chớp chớp như đang cười, nhưng chẳng biết tâm trạng thật sự thế nào.

“Ngươi mệt rồi, để bổn vương bế cho.” Hàn Mị nhìn ám vệ Cửu gió sương mỏi mệt, giơ tay đón Tư Đồ Nhã trong lòng hắn.

Tư Đồ Nhã vừa mừng vừa sợ. Hàn Mị cởi áo lông cừu bọc kín y, đi vào Phiên Vương thành, vận khí nhảy qua Long trì (trì: ao/hồ) phía trước, đạp lên mái ngói lưu ly trùng điệp tuyết phủ, chớp mắt đã tới bên ngoài tẩm cung, chờ thị vệ hai bên mở cửa ra mới bước vào.

Ám vệ Cửu theo sau, chỉ thấy cảnh vật trong phủ lộng lẫy hoa cả mắt, không thể không nghĩ, nơi này khác hẳn phủ đệ của Võ Lâm Minh chủ, người trong giang hồ thường xuyên lui tới, mang theo sương gió từ rất nhiều nơi, cực kỳ náo nhiệt.


Hàn Mị đặt Tư Đồ Nhã lên giường, bắt mạch cho y, nói, “Bổn vương vừa nghe nói thiếu hiệp gặp nạn ở Đan Sơn trấn, vốn định điều binh xuống núi lục soát, không ngờ ngươi lại vui vẻ tìm đến đây, còn mang theo vật bổn vương đánh mất?”

Tư Đồ Nhã đưa lệnh bài ra, cười đáp, “Chắc chắn đây là vật Vương gia đánh mất.”

Hàn Mị nhận về, cất kỹ, “Bổn vương cứ tưởng thứ ngươi mang tới trả là bình Cửu Long chứ.”

Tư Đồ Nhã nhìn ám vệ Cửu đứng bên cạnh, ngơ ngác hỏi, “Bình Cửu Long gì?”

Hàn Mị cũng nhìn ám vệ Cửu, thất vọng nói, “Vật Tiên hoàng ngự ban, cũng chính là lễ vật mừng thọ tặng cho Đại Bắc hầu.”

Ám vệ Cửu chắp tay nói, “Tại hạ tùy tiện tới đây, vì muốn nhờ Thục vương cứu một mạng người hơn xây tòa tháp bảy tầng.”

Hàn Mị nhìn ngó xung quanh, “Cứu ai?”

Tư Đồ Nhã không biến sắc đáp, “Kẻ hèn thân mang trọng thương, tuyệt vọng tìm đủ mọi đường, nhớ tới Vương gia một ngày làm một việc thiện…”

Hàn Mị nhìn y hồi lâu mới nói, “Thiếu hiệp đúng là bị thương nghiêm trọng.” Lại nhìn sang ám vệ Cửu mệt mỏi rã rời, “Sao ngươi không đi tắm, thay quần áo khác, ngủ một giấc thật ngon, để bổn vương dùng bí pháp Võ Đang tập trung chữa thương cho Nhị công tử?” Dứt lời thì cất tiếng gọi, thị vệ lập tức tiến vào, nhận lệnh đưa ám vệ Cửu đến phòng tắm Thục vương thường dùng.

Tư Đồ Nhã nói, “Thế thì tốt quá, ám vệ Cửu cứ theo sắp xếp của Vương gia đi. Nhớ phải tắm sạch vào.”

Ám vệ Cửu nhìn Tư Đồ Nhã không cần hắn chăm sóc nữa, lại nhìn Hàn Mị ngồi bên cạnh Tư Đồ Nhã, gật đầu cáo lui, lúc quay đi chẳng hiểu sao lại nhớ ra Hàn Mị có ham mê đoạn tụ, tự nhiên thấy rầu rĩ trong lòng. Hắn theo thị vệ rời khỏi tẩm cung của Vương phủ, trời đã nhá nhem tối. Mơ mơ màng màng dạo qua vài chiếc cổng, càng đi càng rã rời, chân giẫm lên phiến đá mà tròng trành như đi trong nước, đất trời chao đảo, gân chân giật giật, bất giác ngã quỵ xuống đất… Hai đêm chưa ngủ, một ngày bôn ba, cuối cùng hắn ngủ li bì.

Trong tẩm cung, Hàn Mị nhìn theo ám vệ Cửu rời đi, quay lại hỏi, “Hắn là gì trong phủ Tư Đồ?”

Tư Đồ Nhã mỉm cười, “Ám vệ.”

Hàn Mị bật cười, nắm lấy cằm y, ngắm nghía, “Lần này đại nạn không chết, ngươi lại ít nói đi nhiều.”

Tư Đồ Nhã không né không tránh, khẽ đáp, “Chỉ sợ nói nữa, Vương gia lại muốn chặn miệng ta.”

Hàn Mị nghe mà động lòng, không khỏi thở dài, “Bổn vương chỉ muốn chiêu hiền đãi sĩ, sao ngươi cứ mời gọi bổn vương thế?”

Tư Đồ Nhã đáp, “Tướng do tâm sinh.”

Hàn Mị sỗ sàng kéo y vào lòng, đặt y ngồi trên đùi mình, ngả ngớn rung rung chân, nhìn thân thể y lắc lư theo mới hài lòng, “Nói vậy tức là bổn vương tâm địa đen tối nên nhìn ngươi mới đen tối, còn ám vệ của ngươi tâm địa thiện lương, nhìn ngươi cũng sẽ thiện lương?”

“Tên hắn là ám vệ Cửu.” Tư Đồ Nhã giữ lấy vai Hàn Mị, nói, “Vương gia đừng lộn xộn nữa, mấy ngày nay ta mệt lắm rồi.”

Hàn Mị gật đầu, phân tích cho y, “Bây giờ ngươi bị thương nặng, lại cam tâm tình nguyện dâng mình tới cửa. Dù bổn vương định Bá Vương ngạnh thượng cung (cưỡng ép) thì ngươi cũng không có sức chống cự. Nhưng bất kể ngươi chống cự hay không thì bổn vương vẫn muốn thử một lần.”

Tư Đồ Nhã nghiêm túc hỏi, “Vương gia cứ trăng gió với những người tâm không đầu, ý chẳng hợp như vậy, xong việc không thấy trống rỗng sao?”

Hàn Mị ngắm nghía cổ họng y, cúi xuống cắn nhẹ vào tai y, hơi thở nóng rực, giọng nói khàn khàn, “Chính xác, sao bổn vương lại không muốn tìm một người để chung thủy cả đời? Tư Đồ Nhã, chỉ cần ngươi đồng ý theo bổn vương. Từ nay về sau bổn vương sẽ chỉ yêu chiều một mình ngươi. Chẳng những bảo vệ ngươi, thay ngươi diệt trừ Huyết Y Giáo, trừng phạt Ân Vô Hận, mà ngay cả Phiên Vương thành này cũng sẽ chia nửa cho ngươi.”

Tư Đồ Nhã nói, “Thêm một điều kiện nữa thì có thể cân nhắc.”

“Nói đi.” Ánh mắt Hàn Mị lóe lên vẻ khinh bỉ.

Tư Đồ Nhã quay sang, nhìn thẳng vào Hàn Mị, dịu dàng nói, “Ta trên, Vương gia dưới.”

Hàn Mị giật mình, giả ngu, “Hóa ra ngươi thích tư thế cưỡi ngựa.”

Tư Đồ Nhã khinh bỉ ra mặt, “Đến chuyện này mà còn chẳng làm được thì nói gì tới yêu đương. Vương gia, chúng ta cứ bàn chính sự đi thôi.”

Hàn Mị không ngờ y phản đòn, ván này hòa nhau, “Có một số việc chắc chắn ngươi muốn biết hơn cả chính sự.”

“Việc gì?” Tư Đồ Nhã khó hiểu.

“Ví dụ như, hôm đó sau khi ngươi ra khỏi rừng, ám vệ Cửu nói với bổn vương những gì.” Hàn Mị cười đến thâm sâu.

Tư Đồ Nhã nén tò mò, “Không hiếu kỳ lắm… Nhưng nếu Vương gia khăng khăng muốn nói, thì kẻ hèn đành phải lắng nghe.”

Hàn Mị thản nhiên đáp, “Hắn thích ngươi.”

Khóe miệng Tư Đồ Nhã bất giác cong lên, quay đầu tránh ánh mắt Hàn Mị, “Vậy sao?”

Hàn Mị thở dài, “Tiếc rằng hắn cho đi một tấm chân tình, lại đổi về lòng lang dạ sói, không màng sinh tử vì ngươi, mà ngươi lại thờ ơ.”

Tư Đồ Nhã hỏi, “Kẻ hèn ngu muội, tóm lại ý Vương gia là gì?”

Hàn Mị nói như thật, “Bổn vương nhất kiến chung tình với hắn, nghĩ mãi, quyết định sẽ đến quý phủ, bàn bạc với Minh chủ, chẳng hạn dùng một ám vệ đổi lấy bình an của cả phủ, thậm chí bình an của cả Châu. Nay Ma Giáo tái xuất, chắc hẳn Minh chủ cũng rất cần Võ Đang giúp đỡ. Vả lại, giang hồ cũng sẽ truyền tin bất lợi cho Minh chủ sớm thôi.”

“Tin gì?” Tư Đồ Nhã khẽ hỏi.

“Có người dùng bồ câu đưa tin báo cho bổn vương, trên đời có một loại võ công sẽ giúp người ta vô địch thiên hạ, bất lão bất tử, tên gọi ‘Cửu Như Thần Công’.” Hàn Mị ung dung nói, “Thứ đó vốn thuộc về Ân Vô Hận, nhưng nay lại ở trong tay Minh chủ. Bất kể nó là dối trá hư ảo hay hàng thật giá thật, thì từ nay về sau, quý phủ sẽ mãi mãi không được yên bình.”

Tư Đồ Nhã nghe mà cứng người, gắng gượng rời khỏi lòng Hàn Mị, đứng dậy lẩm bẩm, “Đó… Là gian kế của Ma Giáo.”

Hàn Mị ngắm nghía dáng điệu run rẩy của y, “Thà tin là có, còn hơn không tin. Ám vệ Cửu, bổn vương thật lòng. Cho dù phải từ bỏ Cửu Như Thần Công, liên kết với Minh chủ chống lại Ma Giáo… Trừ phi ngươi thích hắn, bổn vương sẽ không tranh giành với ngươi.”

“Vương gia nói vậy, nếu ta nhận ta thích ám vệ Cửu, ngươi sẽ thờ ơ đứng nhìn Ma Giáo càn quấy; nếu ta không nhận, ngươi sẽ cướp hắn đi. Đường nào cũng khó xử, bất hiếu bất nghĩa, chi bằng vẹn cả đôi đường.” Tư Đồ Nhã dừng một lát, thương lượng, “Lúc Vương gia cướp ám vệ Cửu thì tiện thể cướp luôn ta được không? Nuôi một là nuôi, nuôi hai cũng là nuôi.”


“…” Hàn Mị không ngờ tới đáp án này, nhất thời kinh ngạc vì da mặt dày của Tư Đồ Nhã, quên cả đáp trả.

Chủ đề lại về tầm kiểm soát của Tư Đồ Nhã, y lấy lại vẻ nghiêm nghị, dịu dàng nói, “Vương gia, thôi thì chúng ta cứ bàn chính sự đi.”

Chính sự của Tư Đồ Nhã, là muốn gặp á nương giả gái một lần. Hiện giờ y điều đình với Hàn Mị, phát hiện Hàn Mị đối đáp rất sắc sảo, ngụ ý rằng, chỉ cần y thích ám vệ Cửu, Hàn Mị và phái Võ Đang sẽ khoanh tay đứng nhìn Ma Giáo hoành hành. Đứng trên lập trường Cửu Như Thần Giáo, dĩ nhiên điều này trăm lợi không hại. Cho nên, nếu y nhận lời không cần nghĩ ngợi thì chẳng khác nào thừa nhận với Hàn Mị rằng y là người của Ma Giáo, lo nghĩ cho Ma Giáo.

Nhưng Hàn Mị làm sao biết y có liên quan tới Ma Giáo? Là Quý Nhạn Tê đoán ra manh mối, nói cho Hàn Mị, hay là…

“Không dám giấu giếm, kẻ hèn mặt dày mày dạn tới quấy rầy.” Tư Đồ Nhã âm thầm suy tính, vịn lấy bàn chậm rãi ngồi xuống, “Thứ nhất là vì lệnh bài của Vương gia nằm trong tay ta, ngộ nhỡ Vương phủ xảy ra chuyện gì, e rằng Vương gia sẽ đích thân tới thăm hỏi như thăm hỏi Đường Môn. Cho nên bất chấp thương tích, đi cả đêm về Ích Châu để hoàn trả lại.”

Hàn Mị gật đầu, đây là lời đe dọa ấm ức nhất gã từng được nghe.

“Thứ hai là vì cái hẹn ba tháng giữa Vương gia và Đường Thiết Dung. Ta được vinh dự mời làm nhân chứng, tất nhiên không thể chối từ. Có điều Vương gia bắt giữ góa phụ của Đường gia, sống chết không rõ, sao có thể khiến Đường Thiết Dung yên tâm đi tìm vật bị mất. Làm nhân chứng, tại hạ cho rằng, chỉ khi nhìn thấy tận mắt thì mới được gọi là chứng nhân.”

Hàn Mị thong thả bước tới trước mặt Tư Đồ Nhã, cúi xuống, hai tay chống lên bàn, khóa y vào giữa, cười nói, “Ngươi muốn gặp á nương thì cần gì phải dông dài thế, hôn bổn vương một cái, bổn vương bế ngươi đi gặp.”

Tư Đồ Nhã thầm nghĩ, trừ ỷ mạnh hiếp yếu, lấy nhu thắng cương, cố tình gây sự, hóa ra còn có mặt dày mày dạn, không biết dùng với ám vệ Cửu thì thế nào, “Nếu Vương gia đã muốn thì… Nhưng phải nói trước, mấy ngày nay ta trà trộn vào Cái Bang, cùng ăn cùng ngủ với ăn mày nơi rừng núi, khó tránh khỏi bốc mùi kỳ quặc, Vương gia ráng chịu nhé.” Tư Đồ Nhã há miệng hà hơi, “Trước khi tới đây còn uống rượu rắn Bách Hoa của Cái Bang, chẳng biết có độc hay không mà lưỡi cứ tê tê, Vương gia nếm thử nhé?”

“…” Hàn Mị cuống quýt quay mặt trốn tránh, dù gã thuộc kiểu ai đến cũng hoan nghênh, nhưng cũng hết sạch hứng trêu chọc rồi. Chờ đêm xuống thì bế Tư Đồ Nhã đến Long trì trong Phiên Vương thành. Long trì này còn có tên là Ma Kha trì, dùng ngôn ngữ của cao tăng người Hồ tiền triều, mang ý nghĩa là tàng long (giấu rồng). Tới tháng Chạp, đêm khuya tĩnh lặng, lớp băng mỏng kết tụ trên mặt nước đen tuyền, thật sự rất giống một con rồng đen vây quanh Vương phủ.

Cạnh hồ khắc rất nhiều hoa văn, thú vị nhất là một con cóc vàng ngồi trên lá sen ngắm trăng. Hàn Mị lấy một viên trân châu vàng chạm trổ rườm rà trong túi, ném vào miệng cóc vàng, cóc vàng nuốt trân châu như vật sống, phiến đá cạnh hồ tức khắc lùi sang hai bên, hé lộ miệng giếng đầy nước đen ngòm sâu không thấy đáy. Chẳng biết dùng cách nào mà dòng nước rì rào hạ xuống, mở ra bậc thềm bằng đá dưới đáy. Hàn Mị bế Tư Đồ Nhã, bước xuống, đi vài trăm bước, bẻ cơ quan, mở một cổng đá kín gió, ánh nến hiện ra trước mặt Tư Đồ Nhã, chiếu sáng hành lang lộng lẫy uy nghi.

Tư Đồ Nhã nhìn bức tường hành lang lấp lánh lóa mắt, đưa tay sờ thử, giống như chạm vào khối băng khổng lồ trong suốt, là đá thủy tinh cực kỳ nặng, với độ dày này thì nội lực cũng không phá nổi. Đi sâu vào trong chính là nhà lao bằng sắt đen có thể so với phòng chữ Thiên trong quán trọ.

Hàn Mị bế y đi qua từng gian, cuối cùng dừng lại trước cơ quan bên cạnh cánh cổng đá lớn nhất, “Á nương ở trong đó, tự ngươi vào xem đi, bổn vương đợi bên ngoài.” Dứt lời thì làm bộ khom lưng đặt y xuống.

Tư Đồ Nhã lại ôm chặt cổ Hàn Mị không buông, “Vương gia không vào với ta, ta cô đơn.”

Hàn Mị bật cười, giơ tay mở cơ quan, cổng đá tách làm đôi. Tư Đồ Nhã phóng mắt nhìn vào, chỉ thấy một nam nhân bị xiềng xích khóa chặt. Nam nhân này đầu bù tóc rối, máu me khắp người, trông thấy Hàn Mị, chưa tới gần đã điên cuồng giãy giụa.