Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh

Chương 113

Anh Từ. Kiều Trạch thản nhiên gật đầu, rồi nhìn Lộ Miểu, Em đặc biệt hẹn tôi đến đây, là vì để muốn tôi xem cảnh em với người đàn ông khác tình chàng ý thiếp sao?

... Lộ Miểu mờ mịt không theo kịp suy nghĩ của anh, ngây ngốc nhìn anh.

Sắc mặt Kiều Trạch lạnh lùng: Chúc mừng, em đạt được mục đích rồi.

Thu vẻ mặt lại, anh thờ ơ xoay người đi xuống lầu, không chút lưu luyến.

Ánh mắt Từ Gia Diên dừng trên mặt Lộ Miểu: Sao lại thế này...

Anh ấy... Đầu óc Lộ Miểu không theo kịp, cẩn thận nhớ lại lời Kiều Trạch mới nói, dường như anh cố ý nhấn mạnh là cô hẹn anh đến.

Có lẽ là cáu rồi... Lộ Miểu nói, khẽ mím môi trông có vẻ oan ức, cô không biết tình huống ra sao, nhưng Kiều Trạch không phải người vô duyên vô cớ phát cáu với cô, biểu hiện của anh quá khác thường, cô nghĩ có lẽ anh không muốn để lộ ra nguyên nhân mà mình xuất hiện ở đây, thế là theo lời của anh mà che dấu, Vốn để anh ấy đến đây đón em, có thể do thấy chúng ta như thế... nên ghen.

Thuận thế lấy áo khoác xuống trả lại anh: Anh, anh mặc đi, em không lạnh.

Từ Gia Diên vắt áo lên cánh tay, nhìn theo hướng Kiều Trạch rời đi: Em hẹn anh ta đến đây làm gì...

Em sợ... Cô nói, rồi quay đầu nhìn anh, Nhưng sao anh cũng ở đây vậy?

Khi trời tối đen thì cô bị người của Hoàng Thường đưa đến đây, chuyện cụ thể thì ông ta không nói, hơn nữa ngăn cách với bên ngoài hơn nửa tháng, Lộ Miểu không rõ lắm tình hình bên ngoài thế nào, càng không biết kế hoạch của Kiều Trạch đã đi tới bước nào rồi, để mặc người của Hoàng Thường đưa cô đến đây, cũng trang điểm một phen, để cô đi với ông ta.

Cô không ngờ lại gặp Từ Gia Diên ở đây, dường như anh cũng không nghĩ sẽ giáp mặt cô ở nơi này, thấy cô ở cạnh Hoàng Thường thì không quá vui vẻ lắm, khách sáo chào hỏi Hoàng Thường, cám ơn ông ta đã chăm sóc cho cô, sau đó nói muốn làm việc làm ăn với Hoàng Thường mà đẩy cô đi.

Cô mới ra ngoài chưa đầy một lát thì gặp Kiều Trạch, sau đó Từ Gia Diên cũng đi ra.

Khách hàng hẹn lại đây ngồi một chút. Anh nói, đỡ cô đi xuống lầu, Sao em lại đi với Hoàng Thường? Nửa tháng qua chạy đi đâu thế, sao điện thoại gọi mãi không được, em không biết người nhà sẽ lo lắng ư?

Em đi công tác ở bên ngoài. Lộ Miểu nói lảng đi, theo anh đi xuống lầu, Hoàng Thường để em đến làm bên chỗ ông ta. Ông ta cảm thấy năng lực của em không tệ nên bảo em tới. Tiền lương rất cao, làm việc cũng không có phiền hà gì.

Từ Gia Diên: Con người Hoàng Thường danh tiếng không tốt, em đừng có đến gần ông ta quá.

Lộ Miểu ờ một tiếng: Vậy cũng phải đợi chính thức từ chức đã.

Lúc này sau lưng vang lên tiếng bước chân cộp cộp, A Tuấn đi đến, ngăn hai người lại.

Cô Lộ, quản trị Hoàng đang tìm cô.

sau đó áy náy nhìn Từ Gia Diên: Thật xin lỗi tổng giám đốc Từ, quản trị Hoàng tìm cô Lộ có chút việc.

Trong lòng Lộ Miểu luôn nghĩ đến Kiều Trạch, nên cũng mượn dịp này quay đầu lại nhìn Từ Gia Diên: Anh, nếu không có việc thì anh về trước đi, em không sao.

Em vẫn còn đi làm, cứ thế mà đi thì không hay cho lắm.

Xoay người tính chạy, nhưng lại bị Từ Gia Diên giữ vai lại: Lúc này còn đi làm cái gì, từ chức đi, tiền hợp đồng hết bao nhiêu tiền anh trả cho em.

Rồi ngẩng đầu nhìn A Tuấn: Đi về nói với quản trị Hoàng, nói là cô Lộ có việc đi trước, thật xin lỗi.

Lộ Miểu buồn bực: Anh...

Từ Gia Diên lại cương quyết vô cùng, khăng khăng đẩy cô đi xuống.

A Tuấn giơ tay cản lại: Tổng giám đốc Từ, xin anh đừng khiến chúng tôi khó xử.

Mắt Từ Gia Diên dừng trên mặt Lộ Miểu: Em thật sự muốn ở lại?

Lộ Miểu: Em còn chưa tan làm mà.

Từ Gia Diên gật đầu: Được, vậy em đi với hắn ta đi.

Nói thì nói thế, nhưng người lại nhắm mắt đi theo cô.

Lộ Miểu muốn đi tìm Kiều Trạch nhưng không tiện, luôn phải theo Hoàng Thường xã giao với khách, vất vả lắm mới tìm được cơ hội đi nhà vệ sinh, nhưng vừa đến hành lang chỗ rẽ vào nhà vệ sinh thì chợt một cách tay từ trong bóng tối lặng lẽ vươn ra, bịt miệng cô kéo vào vách trong, cô hoảng hốt giơ tay lên phản kháng theo bản năng, nhưng lại bị người đó đè xuống.

Là anh. Kiều Trạch thấp giọng nói.

Lộ Miểu nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu nhìn anh: Sao lại thế này?

Lát nữa về giải thích sau. Kiều Trạch cảnh giác nhìn ra bên ngoài, Em nghĩ cách cùng anh trai rời khỏi nơi này đi.

Lộ Miểu gật đầu, thời gian cấp bách nên không dám hỏi nhiều, thấp giọng dặn dò anh: Một mình anh nhớ chú ý an toàn.

Anh biết rồi. Anh cúi đầu hôn lên môi cô, tay nhẹ xoa tóc cô, Đừng để mình bị thương nữa.

Lộ Miểu ừm một tiếng, nhưng ngoài giả vờ khiến mình bị thương ra thì cô không nghĩ được lí do nào để rời đi một cách quang minh chính đại, thế nên khi quay lại giữa sảnh, cô nhân lúc cầm rượu cho Hoàng Thường không cẩn thận để vết thương trên chân đụng vào góc bàn, cô a lên một tiếng, đau đớn cúi người, tay che lên vết thương, sắc mặt đau đớn.

Từ Gia Diên biến sắc, cúi đầu nhìn cô: Sao thế?

Hoàng Thường cũng hơi đổi nét mặt, nhìn về phía cô.

Lộ Miểu xoa vết thương bị đụng đau, nhìn như sắp khóc: Mấy hôm trước ngã té bị thương, vừa rồi lại không cẩn thận đụng đến vết thương.

Từ Gia Diên đỡ cô: Anh đưa em đi bệnh viện.

Lộ Miểu khó xử nhìn Hoàng Thường.

Hoàng Thường cũng nhìn Từ Gia Diên.

Từ Gia Diên áy náy nhìn sang ông ta: Thật xin lỗi quản trị Hoàng, chân em gái tôi còn bị thương, xem ra phải đi bệnh viện trước đã.

Cũng không quan tâm ông ta có đồng ý hay không, liền cúi người ôm lấy cô, bước nhanh ra cửa.

A Tuấn và Hoàng Thường nhìn nhau, A Tuấn tính đi lên ngăn người lại, nhưng Hoàng Thường lắc đầu với hắn: Phái người theo dõi là được.

A Tuấn nhận lệnh đi xuống.

Kiều Trạch núp thân trong bóng tôi, thấy Lộ Miểu và Từ Gia Diên song song rời đi, cho đến lúc hai người xuống thuyền, lên xe, lúc này mới gọi điện cho Tiếu Trạm, để anh ta phái hai người để ý đến hành tung của bọn họ, có tin gì lập tức thông báo ngay.

Hai giờ sáng, Hứa tiên sinh vẫn luôn trà trộn trong du khách chậm rãi vào văn phòng của Hoàng Thường, những cảnh sát biển khác cũng im lặng núp trong phòng điều khiển, sau khi khống chế được người bên trong thì bình tĩnh thay đổi hướng đi của du thuyền, quay lại bến tàu.

Đại sảnh và quán bar dưới lầu vẫn náo nhiệt, đúng là thời gian sống về đêm ngoạn mục, cũng là lúc lòng cảnh giác rơi xuống thấp nhất, không ai biết trên lầu đang xảy ra chuyện gì.

Vì để có người vô tội bị thương, sau khi màn đêm ùa đến, Tiếu Trạm đã sắp xếp cảnh sát cải trang trấn giữ vào các lối ra vào quan trọng.

Chu Kỳ với Đường Viễn phụ trách theo dõi các cửa ải.

Kiều Trạch và Thẩm Ngộ ẩn thân dưới đáy khoang thuyền ngồi trước máy tính, chịu trách nhiệm theo dõi toàn bộ, ngăn chặn tất cả những chuyện ngoài ý muốn.

Còn Tiếu Trạm phụ trách truy bắt.

Tất cả đều thực hiện theo kế hoạch, đồng loạt tiến hành một cách chỉnh tề.

Khi Hoàng Thường sai người mở từng thùng ma túy ra trước mặt Hứa tiên sinh, Hứa tiên sinh kiểm hàng xong, đưa mắt nhìn màn ảnh, Kiều Trạch cũng chuyển chỉ thị của anh ta lại cho Tiếu Trạm, Tiếu Trạm nhanh chóng dẫn người chế ngự người canh giữ bên ngoài của Hoàng Thường, cầm súng tiến vào, tất cả đều rất thuận lợi, duy một điều không tính đến đó là, trong văn phòng Hoàng Thường bố trí mật đạo chạy thoát.

Gần như trong chớp mắt cảnh sát cầm súng xông vào, Hoàng Thường phản ứng cực nhanh tóm lấy A Tuấn đẩy mạnh ra phía trước, tay kia nhanh chóng nhấn xuống bàn, sàn nhà đẩy lên, đoạt lấy ông ta rồi lại nặng nề đóng khít, chỉ vài giây ngắn ngủi đã không thấy bóng dáng ông ta đâu, trước camera cũng không còn bóng của ông ta.

Thẩm Ngộ nhanh chóng cầm lấy bộ đàm: Bảo vệ mỗi trạm gác, chú ý đừng để xuất hiện thương vong.

Kiều Trạch cũng mau chóng nắm lấy súng trên bàn, xoay người ra khỏi cửa, men theo hướng văn phòng Hoàng Thường mà suy đoán ra vị trí hiện tại của ông ta, nếu để tiện cho chạy trốn, thì hướng ông ta đào tẩu phải thông lối thoát hiểm khẩn cấp của du thuyền.

Chính anh ở ngay dưới khoang đáy thuyền, nhanh chóng tìm được vị trí của Hoàng Thường, đá cửa đi vào, Hoàng Thường lồm cồm bò dậy, lại nhìn không có chút bối rối nào, gần như trông thấy anh thì ngạc nhiên một chút, trở tay đỡ lấy vách tường sau thuyền, ánh mắt nhìn anh mang theo vài hần kinh ngạc không xác định.

Cảnh sát? Ông ta hỏi.

Kiều Trạch mím môi không đáp, từ từ đóng cánh cửa ở sau lại, tay phải cầm súng, bình tĩnh nhìn ông ta.

Đột nhiên Hoàng Thường chụp lấy chiếc thùng không bên cạnh ném về phía Kiều Trạch, cùng với một tiếng súng nổ, ông ta cũng rút súng ra.

Kiều Trạch lắc mình tránh ra sau cột, thuận tay bắn một phát về phía ông ta, viên đạn ghim vào trên chân phải ông ta.

Hoàng Thường rên một tiếng, lại càng như nổi điên dùng súng bắn phá, nhân lúc Kiều Trạch né tránh thì xoay người chạy vào lối thoát hiểm, vừa lùi về sau vừa nổ súng, nhưng kỹ thuật không chuẩn bằng Kiều Trạch, người vừa lui ra đến ngã rẽ thì cổ tay lại ăn thêm một viên đạn, súng trong tay lập tức rơi xuống đất.

Kiều Trạch cầm súng từng bước đến gần ông ta, cũng không nói gì, cứ như thế nhìn ông ta từ trên cao.

Rốt cuộc mày có phả là cảnh sát không? Ông ta hỏi, vì bị thương mà sắc mặt trở nên trắng bệch, nhưng thần sắc vẫn trấn định như trước.

Kiều Trạch không trả lời, chỉ bước đến gần, đột nhiên nhấc chân liên tục đạp lên đùi phải bị trúng đạn của ông ta, Hoàng Thường đau đến mức kêu lên thảm thiết.

Kiều Trạch cúi người, nhìn vào mắt ông ta: Quản trị Hoàng, có đau không?

Từng giọt mồ hôi lớn trên trán Hoàng Thường lăn xuống, căm giận nhìn anh.

Sắc mặt Kiều Trạch đầy bình tĩnh: Quản trị Hoàng, mấy con chó ngao Tây Tạng nhà ông cũng đói lắm nhỉ, nếu đem ông ném vào cho chúng xơi một bữa ngon lành thì thế nào đây?

Anh cầm lấy áo ông ta, xách ông ta đứng lên: Hay chúng ta cũng chơi một trò chơi đi.

Tôi cho ông năm phút, ông chạy trước, tôi đứng ở sau, thử xem kỹ thuật bắn súng của tôi có tốt hay không. Nếu ông thuận lợi chạy thoát, tôi sẽ cho ông đi, nếu không may...

Anh cười với ông ta: Bị trúng đạn, thì cũng do số trời.

Thế nào? Hả? Anh hỏi.

Hoàng Thường trắng bệch nghiêm mặt nhìn anh.

Anh cười: Đây không phải là trò chơi ông thích nhất sao?

Cao Viễn cũng thế, Lộ Miểu cũng thế, Trương Toàn hẳn cũng vậy. Anh đỡ ông ta đứng vững dựa vào góc tường, Ngày đó không phải ông đẩy cô ấy tới trước họng súng của cảnh sát sao, khiến cô ấy chạy trước, cảnh sát rượt theo sau, rất kích thích đúng không?

Anh xoay người ông ta lại: Một, hai,...

Hoàng Thường không dám chạt, Kiều Trạch cũng im lặng đặt súng sau gáy ông ta, khi ở nơi ông ta nhìn không tới, sẽ cảm nhận được sâu sắc cái lạnh như băng của họng súng, run rẩy dưới uy hiếp bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng.

Quản trị Hoàng, chân ông đã bị thương, chạy không được, vậy đứng vững đi, đoán thử xem tôi sẽ nổ súng vào giây thứ mấy?

Anh bắt đầu đếm, Hoàng Thường nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng từng giọt mồ hôi lớn trên trán lại đua nhau rơi xuống.

Kiều Trạch cảm nhận rõ ràng căng thẳng và lo lắng của ông ta, cảm xúc của ông ta đang bị bức đến tận cùng.

Lúc ông ta sắp sửa suy sụp thì anh thu súng về, kéo áo khoác dùng sức buộc lên vết thương trên tay ông ta, lúc mồ hôi lạnh chảy ròng ròng thì đẩy ông ta ngã ra đất, xách người đi ra cửa, đúng lúc Tiếu Trạm dẫn người đuổi tới, anh liền ném người cho bọn họ.

Hoàng Thường được đưa về thẩm vấn.

Kiều Trạch tự mình thẩm vấn, anh mặc đồng phục cảnh sát, lần đầu tiên, anh mặt đồng phục này xuất hiện trước mặt ông ta.

Anh ngồi xuống đối diện ông ta.

Hoàng Thường dán chặt mắt vào anh nhìn một lúc lâu, sau đó bật cười: Quả nhiên mày là cảnh sát!

Đúng thế. Anh thản nhiên gật đầu, Tôi là cảnh sát.

Đặt laptop ghi chép lên bàn, hai tay từ từ đan chéo trước ngực, nghiêng đầu nhìn ông ta.

Hoàng Thường chỉ cười, càng lúc càng lớn: A Tuấn nói mày là cảnh sát, tao không tin, ngay cả khi mày một mình đi cứu Cao Viễn, tao cũng không tin mày là cảnh sát.

Kiều Trạch cười nhìn ông ta: Cám ơn quản trị Hoàng đã tín nhiệm.

Rồi anh hơi nghiêng người, nhìn thẳng vào mắt ông ta: Quản trị Hoàng, chuyện của Hoắc tổng, hàn huyên chút với tôi chứ?

Hoàng Thường ngừng cười: Người ngay bên gối mày mà mày không phát hiện ra sao?

Kiều Trạch nhìn ông ta bất động.

Hoàng Thường: Mày điều tra không ra đâu, đó căn bản không chỉ là một người.

-

Lúc Kiều Trạch từ trại giam trở về thì trời đã sáng, Lộ Miểu cũng đã về nhưng vẫn chưa ngủ, chỉ nằm nghỉ trên sô pha, đang đợi anh về.

Anh vừa đẩy cửa ra thì cô liền bị đánh thức, cô đứng lên, nhìn anh: Anh về rồi sao? Thế nào?

Bắt Hoàng Thường rồi. Anh trả lời, ánh mắt dừng trên mặt cô, lời nói của Hoàng Thường bất chợt xẹt qua trong đầu, trên mặt cô ngoài lo lắng và nghi hoặc ra thì không có gì khác.

Lộ Miểu phát hiện ánh mắt anh nhìn cô có chút kì quái, cô thấy sâu trong mắt anh có vẻ nghiền ngẫm sắc bén.

Sao thế? Không hiểu sao cô hoảng hốt, ánh mắt anh khiến cô cảm thấy hoảng loạn.

Kiều Trạch lắc đầu: Không sao.

Duỗi tay ra, ôm cô vào lòng.

Chân bị thương đã đỡ chưa? Anh hỏi.

Lộ Miểu ừ một tiếng: Đỡ hơn rồi.

Anh ôm cô không nhúc nhích, tay vuốt dọc theo lưng cô, nửa tháng không gặp, cô gầy đi nhiều.

Nửa tháng không gặp, anh hẳn nên nhớ cô mới phải, nhưng anh lại rất hoang mang, hoặc là nói, rất rối loạn mới đúng.

Trương Khởi nói, cô giết Nhậm Vũ.

Từ Gia Thiên nói, cô là kẻ điên, cô có vấn đề.

Hoàng Thường nói, Người ngay bên gối mày mà mày không phát hiện ra sao?

Ba người gần như không qua lại nhau, ấy vậy mà đều không hẹn cùng hướng đến một chuyện, cô không đơn giản như bề ngoài.

Anh cũng biết cô là người có kỹ năng đóng kịch thiên phú, mỗi một vai diễn đều có thể lấy giả làm thật.

Từ Gia Diên, Lộ Tiểu Thành, Hoàng Thường, Hoắc tổng, Trần Nhất Tử, Từ Gia Thiên...

Mỗi người, hoặc vô duyên vô cớ đối tốt với cô, hoặc vô duyên vô cớ lợi dụng cô, còn cả vô duyên vô cớ đề phòng cô.

Kiều Trạch nhớ lại đêm hôm đó anh nằm mơ thấy ác mộng, anh đột nhiên bừng tỉnh, cô treo người nhìn anh.

Anh không rõ đó có phải là ảo giác hay không.

Lộ Miểu cảm nhận rõ cơ thể anh cứng lại.

Cô ngẩng đầu, lo lắng nhìn anh: Anh sao thế?

Kiều Trạch lắc đầu: Không sao, chỉ hơi mệt thôi.

Rồi nhẹ nhàng đẩy cô ra: Nghỉ ngơi sớm một chút đi.

Động tác của anh không mạnh, giọng cũng ôn hòa, giống ngày thường như thế, nhưng sao Lộ Miểu vẫn cảm nhận được chút lạnh lùng trong anh, cô giật mình, cô không biết rốt cuộc anh làm sao, hay là cô làm sao nữa.

Cô nhìn anh quay về phòng, lấy quần áo đi tắm, đi ngang qua cô, rồi lại đi xa.

Cô ngẩn ngơ ngồi trên ghế, nhìn anh bận rộn.

Kiều Trạch tắm rất nhanh, lúc đi ra phát hiện cô vẫn ngồi trên sô pha, mắt mở to nhìn anh, ánh mắt luống cuống lại mờ mịt, như lúc anh mới quen cô vậy, chỉ là trong ánh mắt đong đầy tình cảm đó còn trộn lẫn vài phần mơ hồ, người ngồi ở đằng kia, như một loài thú nhỏ bị vất bỏ.

Đột nhiên tim anh bị đâm đến mức đau đớn, ngồi xổm xuống trước mặt cô, vuốt đầu hỏi cô: Sao thế?

Em cảm thấy anh hôm nay có chút lạnh lùng. Cô nói, giọng mềm ra, Có chuyện gì không thể cùng nói với em sao?

Thật không có chuyện gì cả. Tay anh khẽ vuốt tóc cô, Nếu phải nói thì đúng là có chút không thoải mái, sao em lại đi với anh em thế kia.

Đó chẳng qua tình cờ gặp mặt thôi. Cô sốt ruột giải thích, Thật sự anh ấy chỉ là anh trai em.

Anh chỉ thuận miệng bịa chuyện mà cô lại ngỡ thật, sốt ruột làm rõ, hoàn toàn không có một chút tâm nhãn nào.

Cô như thế, anh không biết vì sao mình còn phải nghi ngờ.

Tôi biết. Anh nói, cúi đầu hôn cô.