Âm Tào Địa Phủ

Quyển 2 - Chương 46

Tư Mệnh Tinh Quân keo kiệt tới đòi mạng, ngoại trừ danh mục đăng ký, còn có cái khác cho nàng xem sao? 

“Không phải ngươi muốn nhớ lại chuyện khi làm phàm nhân sao? ta nghe nói chỗ Tư Mệnh Tinh Quân có được khối đá Tam Sinh, có thể khiến người ta nhớ lại chuyện trước kia”

Đá Tam Sinh ghi lại chuyện kiếp trước và kiếp sau, bên cạnh cầu Nại Hà cũng có một khối, phàm quỷ hồn  đi đầu thai đều muốn nhìn đá Tam Sinh một lần để nhìn lại kiếp trước, kiếp này của mình, sau khi uống canh Mạnh Bà, quên hết mọi chuyện mới có thể qua cầu Nại Hà. Nếu là tiên giả vì không có chuyển thế đầu thai nên không có kiếp trước kiếp sau nhưng có thể thông qua đá Tam Sinh, nhìn thấy những gì đã diễn ra trong cuộc đời

Trước kia Dực San không để ý tới đá Tam Sinh lắm nên nhất thời không nghĩ ra còn có biện pháp này

Vừa đến phủ của Tư Mệnh Tinh Quân, đã thấy hắn đứng chờ sẵn trước cửa.

Tuy trước kia Dực San thường đến phủ Tư Mệnh Tinh Quân xem “chuyện xưa”, quan hệ vô cùng thân thiết nhưng hôm nay thái độ của Tư Mệnh Tinh Quân lại rất khác thường, nghiêm ngặt tuân thủ lễ nghĩa khiến Dực San không hiểu ra sao

Dực Lam ở phía sau nói với Dực San “ngươi nhìn thái độ của hắn là biết, chắc chắn lúc trước sắp xếp cho ngươi không phải mệnh số tốt gì, trong lòng đang chột dạ nha. Ngươi xác định vẫn muốn nhớ lại? giờ hối hận vẫn còn kịp nha”

Sự thật chứng minh, cảnh cáo như vậy ngoại trừ tăng lòng hiếu kỳ thì không có tác dụng gì khác

Đi vào trong viện, Tư Mệnh Tinh Quân quả nhiên bộ dáng chột dạ, đưa Dực San đến trước đá Tam Sinh “Điện hạ, tiểu thần xin được nói rõ trước, thỉnh điện hạ nể mặt tiểu thần cho mượn đá Tam sinh mà lát nữa xem xong, trăm ngàn lần đừng nổi giận với tiểu thần nha”

Dực San vẫn luôn chú ý đến đá Tam Sinh, không để ý, vung tay lên nói ‘Tinh Quân nói gì vậy, ngươi cho ta mượn đá Tam Sinh, ta còn phải cảm ơn ngươi, sao có thể giận ngươi chứ”

Tư Mệnh Tinh Quân cười gật đầu, lui ra sau, lén lút lau mồ hôi trán

Dực San chuyên chú nhìn vào đá Tam Sinh, không khí nhất thời im lặng, mọi người không hẹn mà cùng khẩn trương Hồi lâu, Dực San rốt cuộc cũng ngẩng đầu, xoay người lại, thần sắc trầm tĩnh, không nói tiếng nào

Dực Lam hiếm khi thấy bộ dáng này của nàng, bị hù dọa, không dám lên tiếng

Đột nhiên… “Tư Mệnh Tinh Quân, tên hỗn đản này” Dực San hét to một tiếng, hình tượng bình tĩnh vừa rồi hoàn toàn sụp đổ

Tinh Mệnh Tinh Quân đã sớm có sự chuẩn bị tinh thần, lập tức co giò bỏ chạy

“Đừng chạy! trở về nói rõ ràng cho ta. Dựa vào cái gì mà viết mệnh số phàm nhân của ta thảm như vậy hả? ta chọc giận ngươi sao?”

“Ai da, không phải khi đó Điện hạ bị phạt xuống hạ giới sao, tiểu thần chỉ là làm đúng chức trách thôi”

“Nhưng lại để ta đầu thai làm phàm nhân hai thế, rõ ràng chỉ cần một thế mà thôi, ngươi cố ý ép buộc ta phải không?”

“Tiểu thần oan uổng nha, lần đầu thai đầu tiên, Điện hạ bị bắt lầm đến địa phủ, như vậy một thế kia vẫn chưa xong, phải bổ sung mới đủ”

Dực San đuổi theo Tư Mệnh Tinh Quân, chạy vòng quanh Hành Tư, nhất định không chịu buông tha. Tư Mệnh Tinh Quân vừa chạy vừa cầu xin tha thứ, khiến cho trong phủ Tinh Quân náo loạn đến gà bay chó sủa


Dực Lam thích xem náo nhiệt nhất, không có ý ra tay ngăn cản nhưng hắn còn chưa náo nhiệt đủ, Hành Tư đã tiến lên ngăn cản Dực San. Với kinh nghiệm chiếu khán lão muội nhiều năm, dám nửa đường chen ngang Dực San như vậy, bình thường đều có kết cục thảm thiết nhưng nàng lại đánh không lại Hành Tư, có thể sẽ có kết quả khác. Nghĩ tới đây, Dực Lam lại thấy chờ mong

Tuy nhiên chuyện xảy ra tiếp theo có khác biệt, có điều sự khác biệt này tuyệt đối không thể tưởng tượng được.

Chỉ thấy Dực San bị Hành Tư ngăn lại, thở hổn hể, ngẩn đầu. Bốn mắt nhìn nhau, không ai nói gì

Nha đầu kia không rút kiếm chém người? còn đang nghi hoặc, đột nhiên Dực San đã giang hai tay, tiến lên ôm lấy Hành Tư

Dực Lam trừng mắt đến suýt nữa tròng mắt lọt ra ngoài

Hành Tư bị hành động bất ngờ của làm hơi giật mình, cúi đầu nhìn Dực San vẫn dựa vào lòng hắn, thật lâu không lên tiếng, rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười nhợt nhạt, đưa tay ôm chặt nàng

Tư Mệnh Tinh Quân luống cuống tay chân đỡ lấy Dực Lam ‘Điện hạ, ngươi cố chịu đựng nha”

Ra khỏi phủ Tư Mệnh Tinh Quân, Dực San vẫn gắt gao ôm chặt Hành Tư, khiến Tư Mệnh Tinh Quân ra đưa tiễn không khỏi cảm khái “người trẻ tuổi thật đúng là cởi mở nha, không tệ, không tệ” nói xong lắc đầu đi vào trong, cảm thấy đã có thêm nhiều cảm hứng mới trong việc viết số mệnh cho phàm nhân

Đương nhiên Dực San không phải cởi mở tới mức ở trước mặt người khác khanh khanh ta ta

Đi được một lát, nàng nhịn không được, quay đầu oán giận nói với Dực Lam vẫn đi theo nàng nhìn chằm chằm “ca ca, ngươi vẫn đi theo ta là muốn làm gì?’ sắp bị oán khí của hắn dìm chết rồi

Dực Lam vẫn bày ra dáng vẻ như bị sét đánh “còn phải hỏi sao?”

Thân là một người lớn lên trong bát quái, Dực Lam biết rõ phía sau lời đồn là sự thật khác biệt đến thế nào nhưng dù hắn da dày thịt thô vẫn hoàn toàn bị tình hình trước mắt phá hủy.

Lúc trước đồn rằng Hành Tư ở địa phủ có tư tình với phàm nhân, quả nhiên không phải là lời nói vô căn cứ. Mà phàm nhân có tư tình với Hành Tư lại chính là lão muội bị đánh vào lục đạo của hắn? Rõ ràng là một tiên một phàm, hai người bọn họ rốt cuộc làm thế nào dính lấy nhau? Hèn chi từ hôm hội Bàn Đào gặp được Dực San, Hành Tư liền cả ngày bám lấy nàng

Dực Lam nhìn thế nào cũng thấy Hành Tư không vừa mắt, hơn nữa nghĩ tới Hành Tư trước kia tới cửa đều là vì tìm cách lừa Dực San, lửa giận vốn không có chỗ phát tiết liền trút xuống người Hành Tư ‘mệt ngươi còn cả ngày làm ra bộ chính nhân quân tử, vừa rồi còn động thủ động cước với San San ở trước mặt nhiều người như vậy, ra thể thống gì?nếu truyền đi, thanh danh của San San sẽ ra sao?’

Mặt kệ Dực Lam bực bội, Hành Tư nhìn Dực San, bày ra vẻ mặt vô tội “chính xác là vừa rồi San San chủ động yêu thương nhưng nhớ ta mới đúng”

Dực San bị lôi vào, đỏ mặt, ai oán chọt chọt vào lưng hắn

Hành Tư quay đầu nhìn nàng, mỉm cười “chẳng lẽ không đúng sao?

Dực San đột nhiên nhớ tới có câu: quân tử báo thù, mười năm chưa muộn

Dực Lam nhìn bọn họ mắt đi mày lại mà tức điên, đang muốn chụp tội danh đăng đồ tử cho Hành Tư, đã thấy Hành Tư cảm kích nói với hắn ‘vốn ta còn đang lo lắng làm cách nào để San San nhớ ra chuyện trước kia, cử chỉ hôm nay của Dực Lam điện hạ đúng là đưa than trong ngày tuyết rơi, về phần thể thống, ta và San San là môn đương hộ đối, có gì mà không ra thể thống?”

Dực Lam cũng đột nhiên nhớ tới một câu: gậy ông đập lưng ông. Hắn vì thấy San San luốn muốn nhớ lại chuyện khi làm phàm nhân, nhất thời mềm lòng mới chạy tới chỗ Tư Mệnh Tinh Quân ép buộc, bắt Tư Mệnh Tinh Quân cho mượn đá Tam Sinh. Thương lão muội thì có gì sai? vì sao cuối cùng lại ra kết quả khiến hắn đỡ không nổi thế này?


Hành Tư quay đầu nói với Dực San “thời gian còn sớm, chúng ta ra ngoài dạo bộ giải sầu đi”

Dực San biết rõ tính tình của lão ca, phỏng chừng hắn còn oán giận một thời gian nữa mới nguôi giận, thay vì đi cùng hắn để bị oán khí của hắn độc hại, chi bằng chờ hắn hết giận rồi trở về giải thích mọi chuyện với hắn, vì thế không chút do dự gật đầu

Lại bị lão muội vứt bỏ, Dực Lam tan náng cõi lòng

Cho đến khi ở trên đụng mây, Dực San mới nhớ tới mà hỏi ‘chúng ta đi đâu giải sầu?”

Hành Tư nghĩ nghĩ nói “Đi Đông Hải.”

Dực San ngẩn người “Đi Đông Hải làm gì?”

Dù nàng đã lấy lại trí nhớ nhưng Đông Hải cũng không cho nàng ấn tượng đáng giá gì. Phi Dung thì khỏi phải nói, tên bại hoại kia chắc đang còn cùng Tang Cách ở nhà mẹ đẻ, còn người khác…Dực San nghĩ tới Ấn Trì, da đầu liền run lên.

Lần trước hắn mang theo cây san hô vội vàng chạy tới địa phủ tìm nàng thổ lộ, hỏi nàng có nguyện ý gả đến Đông Hải hay không, nàng còn chưa kịp trả lời thì đã bị Hành Tư đưa đến thế gian thể nghiệm và quan sát dân tình, đến khi quay trở về thì Ấn Trì đã bị triệu hồi về Đông Hải. Tuy câu trả lời của nàng cũng chính là cự tuyệt nhưng vẫn chưa tỏ rõ thái độ, nàng sợ Ấn Trì thiếu một dây thần kinh kia sẽ hiểu lầm. Lâu như vậy lại không nghe được động tĩnh gì, không biết hắn rốt cuộc thế nào rồi.

Mà khoan. Lúc trước Ấn Trì đến, Hành Tư không báo trước đã đưa nàng đến thế gian, cho đến khi Ấn Trì đi rồi mới trở vế. Không phải…không phải vì Ấn Trì tìm nàng thổ lộ, cho nên Hành Tư hắn ghen?

Dực San càng nghĩ càng cảm thấy có chuyện như thế. Thì ra từ lúc đó, Hành Tư đã ghen vì nàng, thời điểm đó, hắn đã có tình cảm với nàng

“Ngươi nghĩ gì mà cười ngốc vậy?” Hành Tư nghi hoặc hỏi

Dực San vội thu hồi tinh thần, khóe miệng cong lên “không có gì, ngươi còn chưa trả lời ta vì sao lại đi Đông Hải nha”

“Xem rừng san hô”

“Ah?”

Hành Tư nhìn nàng thần sắc mờ mịt, giải thích “không phải lúc trước ngươi muốn đến Đông Hải ngắm rừng san hô sao?”

Dực San nháy mắt mấy cái, hồi lâu mới nhớ ra lúc nàng mới từ Đông Hải trở về, đã thuận miệng cảm khái một câu như thế. Không ngờ nàn không nhớ mà Hành Tư lại để bụng như vậy, còn muốn đưa nàng đến Đông Hải. Khóe miệng của nàng không khống chế được lại cong lên “đúng vậy nha. Thì ra Hành Tư quân còn nhớ rõ như vậy, hahah”

Vừa nói vừa lui nhằm che dấu tâm trạng lại quên mất mình đang đứng trên đụn mây nên suýt nữa đã ngã nhào xuống, khi nàng hồi hồn đứng thẳng lại thì phát hiện tay của mình đang đặt trên cánh tay của Hành Tư. Điều ngạc nhiên là nàng lại không có lập tức rút tay ra. Mà hình như từ lúc quen biết nhau ở địa phủ tới giờ, nàng chưa từng nắm tay Hành Tư, hình như một lần cũng không có, cũng chưa từng có cơ hội như thế. Lúc trước nàng là phế nhân, cẩn thận che giấu tâm tư của mình, rồi Hành Tư đột nhiên bị triệu về thiên cung, tâm tình của nàng trở nên mờ mịt. Nàng nghĩ mình không bao giờ được gặp lại hắn nữa, cả ngày đều tự ép bản thân mình phải quên đi. Cũng may toàn bộ chỉ là quá trình mà không phải là kết quả.

Vậy hiện tại, có thể nắm tay mãi không buông không? Dực San cũng không dám chắc. Lúc trước Hành Tư luôn giúp nàng thu dọn cục diện rối rắm, làm chỗ dựa cho nàng nhưng hắn lại chưa từng mở miệng xác nhận điều gì với nàng, nói không chừng tất cả đều do nàng đơn phương tình nguyện, nói không chừng hắn chưa từng có ý gì với nàng, nói không chừng…

“Có thể.”

Dực San đang miên man suy nghĩ, bị thanh âm của Hành Tư cắt ngang, ngạc nhiên hỏi ‘có thể cái gì?”

Hành Tư cúi đầu nhìn nàng, trong mắt hiện lên thần sắc bất đắc dĩ “không phải vừa rồi ngươi hỏi ta, có thể không buông tay hay không sao?”

Dực San đột nhiên có cảm giác như sét đánh ngang tai. Nàng lại hỏi ra tiếng sao? hỏi thật sao? thật sao? Nàng cũng không cần dọa người như vậy chứ.

Hành Tư nhìn Dực San mặt đỏ tai hống, không kiềm được ý cười, đưa tay nắm chặt tay nàng “San San, có thể”

Dực San mở to mắt, cơ hồ có thể nhìn thấy ánh mặt trời ở trên lông mi của Hành Tư chiết xạ ánh sáng. Rất nhẹ, rất thong thả lại giống như Phật quang nơi Niết Bàn. Đầu ngón tay như muốn khiêu vũ, trong lòng như có tiên tử đang ca hát.

Trong nháy mắt, quá khứ và tương lai đều bị xem nhẹ, chỉ có hiện tại.

Dực San nhẹ nhàng nhắm mắt lại.